Chương 102: Viết Chữ
Peter bất đắc dĩ khi cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Vì lịch sự, hắn áy náy nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh xua tay ý bảo không sao.
Lăng Tương Quân nhìn theo hướng mắt của Peter, "bất ngờ" khi thấy Phác Thái Anh, cô ta cười nói: "Là Thái Anh sao, không ngờ cô cũng ở đây. Thật ngại quá, vừa rồi tôi chỉ nhìn thấy ông bạn Peter của mình, không chú ý đến cô. Dạo này cô thế nào rồi?"
Phác Thái Anh không biết mình đã gặp qua tiểu xảo này bao nhiêu lần ở kiếp trước, nàng thản nhiên nói: "Tôi cũng bình thường. Chỉ là quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi."
Lăng Tương Quân đã một tháng chưa khởi công. Không phải cô ta không muốn khởi công mà vì vẫn chưa nhận được kịch bản thích hợp. Cô ta đã diễn không ít webdrama trong năm nay nhưng vẫn không tạo được một điểm nhấn nổi bật nào, tất cả đều không bằng "Mạc Đạo Vô Tâm". Cô ta rất muốn đóng phim truyền hình, dù là nữ số 2 cũng được. Nhưng người đại diện chỉ có thể giúp cô ta nhận nữ số 3, số 4, Lăng Tương Quân đương nhiên không chịu. Vì thế đến bây giờ cô ta vẫn chưa tìm được kịch bản thích hợp. Trong lòng Lăng Tương Quân luôn có một tiêu chuẩn hoặc một đối tượng để so sánh mà người nọ chính là Phác Thái Anh.
Trong suy nghĩ của cô ta, mình vào giới này sớm hơn Phác Thái Anh, tài nguyên cũng nhiều hơn Phác Thái Anh, diễn xuất còn không kèm, vì sao Phác Thái Anh lại được đóng vai chính của phim truyền hình mà cô ta chỉ có thể lăn lộn ở web drama? Không phải web drama không tốt nhưng nếu mãi trong đó rất khó có thể được xem là một diễn viên thật sự.
Nghe thấy ẩn ý trong lời của Phác Thái Anh, nụ cười trên mặt Lăng Tương Quân lập tức biến mất: "Thái Anh, nghe nói lúc trước cô đắc tội với người ta, bị người ta phong sát."
"Tôi là người có nguyên tắc. Có vài người không biết tốt xấu, đắc tội thì đắc tội, có gì đặc biệt hơn người."
Lăng Tương Quân thầm mắng trong lòng: "Đồ giả tạo. Lúc ấy bị phong sát không biết cô thảm đến cỡ nào."
"Nghe nói, lúc đó trợ lý của cô còn đi đóng phim? Làm khó cô nghĩ được cách này." Lăng Tương Quân che miệng cười khẽ.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn thoáng Lạp Lệ Sa: "Đây là bản lĩnh của trợ lý nhà tôi, tôi đương nhiên không thể mai một tài năng của chị ấy." Nàng không muốn tiếp tục cãi nhau với Lăng Tương Quân, gật đầu với Peter, sau đó rời đi cùng Lạp Lệ Sa.
"Sao chị lại lắc đầu?" Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa lắc đầu, ngẩng đầu cười hỏi.
"Chị đang nghĩ khi nào thì Lăng Tương Quân mới thông minh hơn."
Phác Thái Anh khẽ đánh tay cô: "Không được nghĩ đến cô ta!"
Hiếm khi nhìn thấy nương nương ghen, Lạp Lệ Sa lại cảm thán đây không phải nơi thích hợp, bản thân cô chỉ có thể nhìn không thể làm.
Hoạt động này, dù muốn gặp hay không muốn gặp cũng kết thúc. Hoạt động vừa bắt đầu, tạo hình của Phác Thái Anh đã được các phóng viên chụp lại, đăng lên mạng. Lúc này Weibo của Phác Thái Anh bùng nổ vì fans chưa từng thấy Phác Thái Anh mặc giày bó váy ngắn.
Chờ khi hoạt động kết thúc đã hơn 9 giờ. Kiều Ngọc Sơ bảo trợ lý đến mời Phác Thái Anh. Mọi người cùng đến một tiệm thi họa cũ.
Khi xe dừng ở tiệm thi họa, mọi người xuống xe. Phác Thái Anh dựa vào ánh trăng nhìn biển hiệu của tiệm - Nhàn Vân Trai.
"Tên hay!" Phác Thái Anh khen: "Ai mà không muốn nhàn vân dã hạc?"
"Anh biết em sẽ hiểu mà." Kiều Ngọc Sơ không gõ cửa mà dẫn nàng đi đến bên hông tiệm, ở đó có một cửa nhỏ, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Trợ lý của Kiều Ngọc Sơ tên Thạch Đầu đến gõ cửa. Rất nhanh có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mở cửa. Nhìn thấy Thạch Đầu, lại thấy Kiều Ngọc Sơ phía sau, gương mặt lập tức tươi cười: "Mọi người đến rồi, mau vào thôi."
Nhóm của Phác Thái Anh vào cửa, đi lên lầu hai. Không khí trong phòng ấm áp làm nàng thấy thoải mái hơn. Trang phục hôm nay của nàng không nhiều, dù có khoác thêm áo nhưng vẫn rất lạnh.
Bước vào phòng khách sáng ngời, Kiều Ngọc Sơ chính thức giới thiệu hai người: "Thái Anh, đây là ông chủ của Nhàn Vân Trai, là bạn anh Lý Dục Lâm." Sau đó quay đầu nói với Lý Dục Lâm: "Anh Lý, đây là bạn vong niên của em Phác Thái Anh, chữ phúc kia của em là do cô ấy viết."
Lý Dục Lâm bắt tay với Phác Thái Anh: "Tôi đã sớm nghe tiểu Kiều nói về tình bạn của hai người. Nhìn chữ của cô, tôi thật sự rất khó tin chữ này là do một cô gái trẻ viết, nói người viết lớn tuổi hơn tôi, tôi cũng tin." Lý Dục Lâm nói rồi thấy lời này không đúng, bèn nói: "Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là cô rất có năng lực, không rèn luyện hơn hai mươi năm rất khó đạt được trình độ này. Hơn nữa, chữ phúc ấy thật sự không giống chữ của một cô gái trẻ viết."
Không thể không nói, lời của Lý Dục Lâm vẫn lộ ra sự hoài nghi. Lạp Lệ Sa vừa nghe, đã biết đây là người trong nghề. Chỉ có người thật sự hiểu thư pháp mới có thể nhìn được nhiều thứ bên trong.
Chữ của Phác Thái Anh là do phụ thân nàng dạy. Phác lão gia là lịch sĩ tam triều, thư pháp nổi tiếng cả triều. Khi Phác Thái Anh còn nhỏ luôn theo phụ thân luyện chữ, dần dà, chữ nàng cũng không còn dáng vẻ của nữ tử trẻ tuổi.
"Lý tiên sinh quá khen. Tôi luyện chữ từ nhỏ, hiện tại chỉ đến trình độ này, dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ."
Kiều Ngọc Sơ đã không chờ kịp, thúc giục hai người mau vào thư phòng viết chữ. Lý Dục Lâm đưa mọi người vào thư phòng. Đây là một căn phòng không lớn, bày biện rất đơn giản. Trên tường là kệ sách, trên kệ xếp rất nhiều sách. Giữa phòng có một chiếc bàn lớn, phía trên là văn phòng tứ bảo.
Lý Dục Lâm chậm rãi lấy một bộ mực đặt lên bàn. Vẻ mặt của Kiều Ngọc Sơ vô cùng kiêu ngạo nói: "Thái Anh, em mau nhìn xem, đây là thứ tốt mà lần trước anh nhận được."
Phác Thái Anh nhìn kỹ là mực Tích Khê. Đóng gói tinh xảo, trên hộp là ba chữ mạ vàng "mực Tích Khê". Phác Thái Anh vừa thấy ba chữ này, ánh mắt sáng ngời: "Mực Tích Khê".
Lý Dục Lâm gật đầu: "Phác tiểu thư quả nhiên là người trong nghề." Hắn lấy thỏi mực vừa muốn nghiên mực, Lạp Lệ Sa ở phía sau Phác Thái Anh đột nhiên lên tiếng: "Lý tiên sinh, tôi có thể làm không?"
Lý Dục Lâm ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Lạp Lệ Sa. Vừa rồi hắn liếc mắt đã biết Lạp Lệ Sa không phải đồng đạo nên không chú ý cô. Hiện tại nghe thấy lời của cô như rất hiểu. Hắn nhường chỗ cho Lạp Lệ Sa tiến lên bắt đầu nghiên mực.
Thật ra Lạp Lệ Sa không hiểu những thứ này, kiếp trước cô đã có khoảng thời gian dài nghiên mực cho Phác Thái Anh, cô không biết những thứ khác nhưng nghiên mực chắc chắn không thua kém ai.
Kiều Ngọc Sơ không ngờ động tác nghiên mực của Lạp Lệ Sa lại thuần thụ như vậy: "Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Thái Anh, trợ lý của em cũng sắp thành người trong nghề rồi."
Phác Thái Anh đã quen viết mực do Lạp Lệ Sa mài. Hiện tài nhìn thấy cô nghiên mực, trong lòng bỗng mềm mại, cảm giác năm tháng tĩnh hảo, mực hương dài lâu.
"Chị ấy chỉ biết nghiên mực."
Kiều Ngọc Sơ nhướng mày, nhìn trợ lý Thạch Đầu của mình, lắc đầu: "Còn nhà tôi thì cái gì cũng không biết." Thạch Đầu ủy khuất.
"Thái Anh, mực đã mài xong rồi, em viết một chữ cho anh đi."
Phác Thái Anh cũng không ra vẻ, hỏi: "Kiều ca muốn viết gì?"
Kiều Ngọc Sơ đã sớm nghĩ kỹ: "Lần này anh sẽ ra một nan đề cho em. Anh cảm thấy bài thơ "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch là một bài thơ hay hiếm có!" Câu tiếp theo không cần phải nói.
Phác Thái Anh lấy giấy Tuyên Thành bên cạnh, Lạp Lệ Sa dùng chặn giấy giúp nàng áp giấy. Phác Thái Anh chọn một bút lông sói, khẽ trầm tư, bắt đầu đặt bút viết.
Lúc này đây nàng chọn viết thơ. Với chữ Thảo phóng khoáng, văn phong của Phác Thái Anh vô cùng đúng chỗ mang đến cảm giác tiêu sái của bài thơ.
Lý Dục Lâm nhìn từng chữ nàng viết, không kiềm được liên tục gật đầu.
Đến khi nàng viết câu cuối cùng "Cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ", Lý Dục Lâm với đôi mắt đầy ánh sao, lên tiếng: "Phác tiểu thư quả nhiên lợi hại! Kiểu chữ này thật sự rất khó viết."
Phác Thái Anh buông bút, dùng bút lông cừu viết tên bài thơ. Sau đó lấy con dấu của mình, đóng dấu dưới bài thơ, sau đó lui về sau một bước, nhường chỗ cho Kiều Ngọc Sơ và Lý Dục Lâm.
"Chữ đẹp! Chữ đẹp!" Lý Dục Lâm cúi đầu hận không thể kề gần giấy Tuyên Thành tinh tế nhìn chữ.
"Anh Lý, lần này anh tin chưa? Thái Anh thật sự lợi hại lắm đó." Kiều Ngọc Sơ là người mới trong giới thư pháp, hắn cảm thấy kiêu ngạo khi tìm được một chỗ dựa siêu đỉnh.
"Hai anh quá khen rồi. Chữ em vẫn còn phải tiếp tục cố gắng, chưa thể xem là rất tốt." Lời này là phụ thân từng nói với nàng. Ba Phác nói nàng luyện chữ trong thời gian ngắn, không đủ để tạo nên tên tuổi. Đáng tiếc nàng không có nhiều thời gian theo phụ thân học tập, chỉ có thể sau khi vào cung liên tục khổ luyện thêm.
"Thái Anh, em đang khiêm tốn đó." Kiều Ngọc Sơ thỏa mãn nhìn chữ trên bàn như trẻ nhỏ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình. Thạch Đầu đứng sau hắn nhỏ giọng nói: "Anh, nửa đêm rồi. Anh không ngủ, Phác tiểu thư cũng phải ngủ. Con gái thức đêm không tốt cho da."
Kiều Ngọc Sơ vừa nghe lập tức nói: "Thái Anh, để Thạch Đầu đưa hai em về. Em nhất định phải nhận hộp mực Tích Khê này. Bên anh có hai hộp, chúng ta mỗi người một hộp."
Phác Thái Anh không khách khí, để Lạp Lệ Sa nhận lấy. Sau đó nhìn thấy Lý Dục Lâm vẫn đang cúi đầu nhìn chữ, nàng cười nói: "Lý tiên sinh, nếu anh thích, tôi có thể viết một bức đưa anh."
Lý Dục Lâm lập tức ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?"
Phác Thái Anh khẽ gật đầu. "Lý tiên sinh muốn viết gì?"
"Gì cũng được. Cô đừng viết nhiều quá, viết vài chữ là được rồi. Tôi sẽ treo chúng trong tiệm." Lý Dục Lâm kích động nói.
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, đặt bút viết bút mặc xuân thu với nét chữ Khải đoan chính. Viết xong, đóng dấu lên đó.
Lý Dục Lâm nhìn thấy yêu thích không nỡ buông tay, nói cảm ơn.
"Anh Lý, anh đừng chỉ nói cảm ơn, về sau trong tiệm anh có đồ tốt phải cho Thái Anh đấy. Đồ tốt đưa cô ấy cũng không lỗ, đúng không?" Kiều Ngọc Sơ vội nói.
"Đương nhiên." Lý Dục Lâm cũng không phải người chỉ muốn nhận mà không cho, hắn lấy một hộp mực tốt trong ngăn tủ đưa cho Phác Thái Anh.
Vì là lần đầu tiên gặp mặt, giao tình vẫn chưa sâu, Phác Thái Anh khách khí với hắn rất nhiều.
Lý Dục Lâm rất kiên trì đưa, cuối cùng nàng vẫn nhận. Khi Thạch Đầu đưa các nàng về khách sạn thì trời đã khuya, hai người tắm rửa sau đó ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cả hai cảm giác hơi không chân thật. Phác Thái Anh gối đầu lên tay Lạp Lệ Sa, ăn vạ không chịu xuống giường.
"Thái Anh, mực Tích Khê đó giá rất đắt sao?" Lạp Lệ Sa cảm thấy với thiết kế bên ngoài của nó, giá hẳn không rẻ.
"Mực Tích Khê đó được làm thủ công theo phương pháp cổ xưa. Cách làm rất phức tạp, sản lượng lại ít, là hàng cao cấp quý hiếm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro