Chương 110: Xem Kịch

Đường Thư khá hài lòng với diễn xuất của Phác Thái Anh. Hắn thấy tuy nàng diễn chưa hoàn hảo nhưng lại rất cảm động.

"Phác tiểu thư, tôi sẽ mang theo ghi hình về cho đạo diễn xem, phiền cô chờ thông báo của chúng tôi."

Đường Thư rời đi, Phác Thái Anh và Ngụy Việt Đồng ngồi cạnh trò chuyện. Đôi mắt của Ngụy Việt Đồng sáng long lanh, đây là kiến thức cơ bản của diễn viên hát kịch chuyên nghiệp.

"Thái Anh, nghe nói gần đây con không có lịch trình."

Phác Thái Anh gật đầu: "Con muốn diễn những bộ phim có kịch bản tốt. Nhưng.... lại không thuận lợi lắm."

Ngụy Việt Đồng kéo tay nàng: "Chuyện này không thể gấp được. Ai cũng muốn có kịch bản tốt nhưng kịch bản tốt lại rất ít. Cô thấy hay là con nên chọn một vài bộ phim có thể mài giũa kỹ thuật diễn, con không xuất thân chính quy nếu mài giũa thêm sẽ rất xuất sắc. Đương nhiên, diễn không tốt sẽ rất khó xem."

"Dạ, con sẽ suy xét."

Ngụy Việt Đồng nhìn thời gian không còn sớm, cười nói: "Hôm nay con có sắp xếp nào không? Nếu không, đi cùng cô đến rạp hát một chuyến, con thấy thế nào?"

Đôi mắt của Phác Thái Anh lập tức sáng lên. Tuy nàng theo Ngụy Việt Đồng học tập, học được rất nhiều thứ nhưng tất cả đều chỉ là cơ bản. Ngụy Việt Đồng nói giọng nàng không thể luyện cao hơn khiến nàng có chút nản lòng nhưng nguyện vọng ban đầu của nàng cũng rất thấp nên rất nhanh đã tiếp nhận.

Nàng đã học hơn một năm nhưng trước nay chưa từng vào rạp hát. Nghe thấy Ngụy Việt Đồng mời, nàng lập tức có hứng thú.

Sau khi đưa Lư Tự và Liễu Du về khách sạn, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh theo Ngụy Việt Đồng đến rạp hát Tây Giao Trường Xuân xem diễn.

Hai người không chỉ đến xem diễn mà Ngụy Việt Đồng còn dẫn các nàng vào hậu trường. Vở diễn đêm nay là "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái". Lúc này các diễn viên đã bắt đầu hóa trang, nhân viên công tác đang rất tất bật.

Ngụy Việt Đồng dẫn các nàng đến phòng giám đốc rạp hát. Giám đốc là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, vừa nhìn động tác của nàng đã biết đây cũng là người biết hát tuồng. Nàng nhìn thấy Ngụy Việt Đồng đã lập tức đứng lên, gọi: "Cô."

Sau khi giới thiệu, Phác Thái Anh mới biết giám đốc tên Trần Nguyệt Đình. Là học trò của Ngụy Việt Đồng. Nàng vốn hát tuồng, nhưng mấy năm trước bị bệnh, trong thuốc có chất kí©h thí©ɧ tăng cân, khiến cơ thể nàng béo lên không thể giảm được, cũng vì thế mà không thể lên sân khấu.

"Ai, đáng tiếc cho chất giọng của Nguyệt Đình." Ngụy Việt Đồng rất hài lòng giọng của Trần Nguyệt Đình. Mỗi khi nói đến việc này bà đều cảm thấy đáng tiếc.

"Cô, hiện tại nhìn lớp trẻ diễn, con cũng cảm thấy rất vui. Rạp hát này là nhà của chúng ta, con sẽ cố gắng duy trì nó. Hơn nữa lớp trẻ bây giờ ngày càng thích kinh kịch, cô xem, vé ghế của vở diễn đêm nay cũng bán hết sạch." Trần Nguyệt Đình mở app phòng vé cho Ngụy Việt Đồng xem.

Ngụy Việt Đồng hài lòng gật đầu: "Kinh kịch là truyền thống của chúng ta, chúng ta không thể để đến thời mình lại đứt. Cũng nhờ con kinh doanh tốt nên rạp hát mới được như bây giờ." Bà chỉ vào Phác Thái Anh: "Thái Anh cũng xem như là học trò của cô. Tuy con bé học muộn, không thể lên sân khấu hát tuồng, nhưng kỹ thuật lại không tệ. Không lên được sân khấu nhưng có thể đóng phim. Cô hy vọng, sau này Thái Anh có thể diễn một bộ phim về kinh kịch, phát huy kinh kịch của chúng ta."

Bà luôn miệng nói phải phát huy và truyền thừa. Đây cũng là mục tiêu mà một diễn viên kinh kịch lão làng theo đuổi.

Trần Nguyệt Đình cười nói: "Nói vậy là Thái Anh chính là tiểu sư muội của con rồi."

Phác Thái Anh biết nhìn mặt đoán ý, lập tức đứng lên khom lưng nói: "Sư tỷ."

Trần Nguyệt Đình nhìn dáng người thướt tha của Phác Thái Anh, cười đáp: "Nếu đã là sư muội, vậy phải cho chị nghe em hát một đoạn."

Phác Thái Anh khó xử nói: "Sư tỷ, giọng của em...."

"Không sao, con bé chỉ muốn xem trình độ của con thế nào." Ngụy Việt Đồng đáp lời.

Phác Thái Anh nghe vậy cũng không ra vẻ. Dù sao nàng đã tập hơn một năm, cũng không phải người õng ẹo, nghĩ đến rạp hát tối nay diễn "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái", nàng lập tức hát một đoạn trong kịch.

Với người ngoài như Lạp Lệ Sa, đoạn kinh kịch này không thua dân chuyên nghiệp chút nào. Nhưng cô trò Ngụy Việt Đồng nghe vào đã biết không thông thấu bằng diễn viên chuyên nghiệp. Tuy chất giọng không đủ nhưng kỹ thuật lại không kém. Đặc biệt là ánh mắt và thần thái thể hiện rõ sự thất vọng đối với sự khắc nghiệp của hoàng đế và nỗi vướng bận về quân xâm lược.

Phác Thái Anh hát xong, Trần Nguyệt Đình đứng lên vỗ tay: "Khó trách cô ở tuổi này vẫn muốn nhận học trò, có thể thấy sư muội là một mầm móng tốt."

Ngụy Việt Đồng im lặng, chỉ nhìn Phác Thái Anh, sau đó hỏi: "Thái Anh à, nếu con là Mục Quế Anh, khi gặp cảnh triều đình như vậy, con có nguyện ý nhận ấn soái, tiếp tục xuất chinh?"

Lạp Lệ Sa sứng sốt, sao lại hỏi câu này? Câu này không phải khi đóng phim mới hỏi sao? Cô bỗng nhớ ra, kinh kịch cũng là diễn.

Phác Thái Anh cười nói: "Con đương nhiên nguyện ý."

"Vì sao?" Trần Nguyệt Đình tò mò hỏi.

"Nếu con là Mục Quế Anh, cả nhà Dương gia vì nước mà hy sinh nơi sa trường, việc này là bảo vệ giang sơn triều Tống, bảo vệ người dân có thể an cư lạc nghiệp. Nếu con đã là người của Dương gia, khi còn có thể chiến đấu, vì sao lại không tiếp tục?" Nàng đến từ cổ đại, đã chứng kiến chiến tranh triều chính, ba Phác cũng từng dạy nàng là một thần tử, bản thân nên trung với ai? Trung với hoàng thượng, trung với triều đình nhưng sâu thẳm bên trong, một thần tử cần trung với giang sơn xã tắc, với lê dân thương sinh.

"Nhưng triều đình đối đãi với Dương gia như vậy, con vẫn đồng ý sao?" Ngụy Việt Đồng lại hỏi.

"Dương gia con bảo vệ Đại Tống, bảo vệ bá tánh. Lẽ nào chỉ vì triều đình bạc đãi thì không màng đến giang sơn xã tắc, bỏ mặc lê dân bá tánh?" Phác Thái Anh hít sâu, tiếp tục: "Dương gia cường đại không phải vì thù vinh của hoàng đế mà vì người Dương gia đã dùng tính mạng của mình trên chiến trường để đổi lấy. Lựa chọn hôm nay của Mục Quế Anh không phải vì triều đình mà vì Dương gia."

Lạp Lệ Sa như nhìn thấy một Khang phi từng vì bá tánh mà cố gắng khuyên hoàng thượng giảm thuế. Biết rõ sẽ khiến đế vương nghi ngờ nhưng vẫn không ngừng khuyên ngăn.

Trần Nguyệt Đình nắm chặt lấy tay Phác Thái Anh: "Thái Anh, trước nay cô luôn bảo bọn chị phải nhập vai, phải luôn tự hỏi những câu như vậy. Khi còn trẻ không hiểu, luôn cảm thấy làm vậy rất phí thời gian, thay vào đó thì chỉ cần luyện thêm về kỹ thuật. Đến bây giờ, chị mới hiểu, không hiểu rõ vai diễn, rất khó diễn ra sự tinh túy bên trong. Không ngờ em còn trẻ đã hiểu rõ nhân vật, thật sự quá lợi hại!"

"Sư tỷ quá khen. Em là diễn viên, nghiền ngẫm vai diễn là việc làm trước khi khai máy." Phác Thái Anh khiêm tốn đáp.

Trò chuyện một lúc, quan hệ của Trần Nguyệt Đình và Phác Thái Anh cũng thân thiết hơn. Sau đó, Trần Nguyệt Đình đưa hai người xem diễn viên hóa trang. Vì là lần đầu nhìn thấy lớp trang điểm kinh kịch nên Phác Thái Anh rất tò mò.

Diễn viên hóa trang cũng là fan điện ảnh, lập tức nhận ra Phác Thái Anh, sau đó cả Lạp Lệ Sa cũng bị nhận ra. Mọi người vây quanh hai người muốn ký tên, chụp ảnh chung. Hai người không từ chối, luôn thực hiện yêu cầu của mọi người.

Trần Nguyệt Đình đứng bên cạnh vừa vui vẻ nhìn, vừa nghe nhân viên nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc Trần, sao hai minh tinh này lại đến rạp hát của chúng ta vậy?"

"Phác Thái Anh là học trò của cô tôi, cũng là sư muội của tôi."

"Oa, Ngụy lão sự thật lợi hại!" Nhân viên cảm thán.

Mọi người ồn ào một chút cũng dần tan đi hóa trang. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa theo Trần Nguyệt Đình về văn phòng.

Ngụy Việt Đồng đang xem tạp chí, thấy mọi người về, hỏi Phác Thái Anh: "Con thấy thế nào?"

"Dạ thú vị lắm." Thật ra Phác Thái Anh rất nóng lòng muốn thử nhưng nghĩ đến giọng của mình, nàng không nói câu tiếp theo.

Nàng không nói nhưng Ngụy Việt Đồng và Trần Nguyệt Đình đều nhìn thấu. Hai người nhìn nhau, không đáp.

Buổi tối, ba người ở ghế VIP nghe kịch. Lạp Lệ Sa có tính tình nhanh nhẹn nên cô không thích nghe kinh kịch. Ê ê a a cứ mãi không dứt. Nhưng hôm nay vì Phác Thái Anh, cô không thể không kiên nhẫn ngồi nghe. Vì bên cạnh là Ngụy Việt Đồng, cô cũng không thể biểu lộ một chút mất kiên nhẫn nào, cuối cùng vì thế mà nghe toàn bộ. Kinh kịch chính là vậy, khi nghe không lọt thì cảm thấy nhàm chán nhưng tập trung nghe lại cảm thấy tuyệt vời.

Lạp Lệ Sa vừa nghe vừa trộm ngắm Phác Thái Anh, trong đầu nghĩ nếu Phác Thái Anh diễn vai Mục Quế Anh này sẽ trông thế nào. Mục Quế Anh là người hiệp nghĩa, đáng tiếc nàng sinh ra ở thời ấy, chỉ có thể làm bạn với bốn bức tường, làm bạn với đám phụ nữ chỉ biết ghen tuông. Tình cảnh của nàng làm người ta tiếc hận không thôi.

Hạ màn, Phác Thái Anh đứng lên vỗ tay.

"Cô Ngụy, nhìn bọn họ diễn, con mới biết cố gắng nhiều năm là vì điều gì. Những thứ con theo cô học cũng chỉ là những điều cơ bản. Nếu cô đã nhận con làm đệ tử, sau này con phải thường xuyên thỉnh giáo cô nhiều hơn."

Ngụy Việt Đồng kéo tay nàng, càng nhìn càng thích. Bà dạy học trò nhiều năm rồi, học trò sau này lại nhận thêm học trò. Tuy trong đó có rất nhiều người hiếu học nhưng người trẻ hiếu học rất hiếm. Người trẻ có tính cách hoạt bát, họ vốn không thể theo những truyền thống này cũng là điều dễ hiểu. Phác Thái Anh có năng lực, nàng còn bằng lòng theo bà học hí khúc. Quan trọng hơn, nàng là diễn viên, học hí khúc cũng không trợ giúp nàng nhiều. Những điểm này khiến bà càng ưa thích Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt từ ái của bà khẽ lắc đầu. Mị lực của nương nương thật sự là già trẻ không tha. Ánh mắt của bà đâu giống nhìn học trò mà như đang nhìn con gái ruột.

Buổi diễn kết thúc, hai người và Ngụy Việt Đồng cùng Trần Nguyệt Đình trò chuyện chốc lát thì trời cũng khuya. Trần Nguyệt Đình lái xe đưa Ngụy Việt Đồng về nhà. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa bắt xe về khách sạn.

"Cô Ngụy thích em lắm đó." Lạp Lệ Sa cảm thán.

"Người lớn tuổi luôn thích người chăm chỉ, hiếu học mà." Phác Thái Anh nói rồi chỉ mình. "Mà vừa hay em lại là kiểu người đó."

"Thật đúng là không biết khiêm tốn." Lạp Lệ Sa nắm chặt tay nàng: "Nhưng em hiếu học thật. Chẳng lẽ lúc trước em vẫn chưa học đủ sao?" Lúc trước chỉ kiếp trước nhưng vì có tài xế, cô chỉ có thể nói tránh.

"Chị cũng biết biển học là vô bờ! Những thứ lúc trước em học, bây giờ đều được em sử dụng triệt để. Nhưng em không muốn chỉ học nhiêu đó, dù sao biết thêm một kỹ năng, biết đâu đó có lúc em lại cần dùng đến." Phác Thái Anh luôn rất hứng thú với việc học. Không biết thì phải học, nếu không làm sao có thể tiến bộ?

"Em thật sự không chừa chút đường sống nào cho người thường bọn chị!" Lạp Lệ Sa đáp.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro