Chương 118: Quyến Rũ
Vấn đề lớn nhất khi Phác Thái Anh đóng cảnh đánh nhau là thể lực không đủ. Vì cơ thể dẻo dai giúp Phác Thái Anh thực hiện rất nhiều động tác khó một cách dễ dàng. Dù có mang theo dây thép bay lên cao nhưng chỉ cần ở dưới có Lạp Lệ Sa, động tác nào nàng cũng dám làm.
Lần này Lạp Lệ Sa nhấn mạnh việc luyện thể lực của nàng. Mỗi ngày sau khi đóng phim, các nàng sẽ tập luyện ở phòng gym một tiếng, chế độ ăn uống của cả hai cũng được hạn chế. Tuy vậy, sau một tuần, Lạp Lệ Sa nhéo cánh tay thon thả của Phác Thái Anh, than thở: "Sao không có chút cơ bắp nào vậy?"
Phác Thái Anh còn khó hiểu hơn cô, nàng mếu máo lên tiếng: "Em đâu có lười ngày nào đâu."
"Là do tạng người của em." Lạp Lệ Sa rất muốn nói vì em cần người bảo vệ. Nhưng nếu cô nói vậy, Phác Thái Anh sẽ nổi giận, cô tiếp tục: "Tạng người của em rất khó tăng cơ mà sức lực cũng không thấy tiến bộ. Nếu không em đừng tập nữa, dù sao xuất đánh diễn của em cũng không nhiều."
Nhìn thấy vẻ mặt không chịu của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa lắc đầu. Tập luyện không khiến Phác Thái Anh tăng cơ mà lại khiến nàng giảm mỡ, ốm đi. Lúc này nhìn thấy cơ thể Phác Thái Anh làm cô cảm thấy gió to cũng có thể thổi bay nàng. Theo cô thấy, Phác Thái Anh đừng nên diễn chiến sĩ kháng Nhật, cứ trực tiếp vào vai Lâm muội muội là hợp nhất.
"Có phải đã hết hy vọng rồi không?" Phác Thái Anh cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ nhắn của mình lại nhìn cơ thể đầy cơ bắp của Lạp Lệ Sa, ngón tay không ngừng chọc vào cơ bắp.
"Này! Em sắp chảy nước miếng rồi kìa!" Lạp Lệ Sa sợ gout đam mê cơ bắp của Phác Thái Anh. Dù cô nàng mê cỡ nào nhưng bản thân vẫn không tập được.
Phác Thái Anh lườm cô, ôm khăn lông đi tắm.
Lạp Lệ Sa lấy quần áo xong cũng theo nàng vào phòng tắm. Bây giờ đã sắp 11 giờ, phòng gym còn rất ít người, phòng tắm nữ cũng không một ai. Phác Thái Anh vừa kéo màng đã thấy Lạp Lệ Sa chui vào.
"Chị đừng đùa, đây là chỗ công cộng đó." Phác Thái Anh đẩy Lạp Lệ Sa ra.
"Chị đâu có, chị chỉ muốn tắm chung với em thôi." Lạp Lệ Sa thề mình không có chút ý xấu nào, chỉ muốn tắm chung cho vui.
Trong màn sương, Phác Thái Anh đầy ý cười nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nuốt nước miếng, nói tiếp: "....Thái Anh nè, em đừng nhìn chị như vậy." Bị nàng nhìn kiểu này, ai có thể kiềm chế không động thủ?
"Haha!" Phác Thái Anh không kiềm được, cúi đầu bật cười. Lạp Lệ Sa nhân cơ hội, chống tay lên tường, ép sát Phác Thái Anh. Không gian hẹp cộng thêm bị Lạp Lệ Sa ép sát, lưng Phác Thái Anh dựa vào mặt tường.
"Chị đã nói không đùa mà." Ánh mắt Phác Thái Anh trong như nước, làm người xem muốn khi dễ nàng.
"Rồi, chị không đùa." Lạp Lệ Sa cúi đầu, hôn lên cánh môi hồng kia, cánh môi mềm mại tựa như chủ của nó. Trong tiếng nước ồn ào, hai người có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Cơ thể Phác Thái Anh nhũn ra, Lạp Lệ Sa vội vàng đỡ nàng: "Mẫn cảm vậy sao?" Lạp Lệ Sa thì thầm bên tai nàng, hơi thở cô còn nóng hơn vòi hoa sen.
Phác Thái Anh quay mặt đi: "Mình....mau tắm xong đi, sau đó trở về nghỉ ngơi." Giọng nàng sợ hãi tựa như móc câu câu vào lòng Lạp Lệ Sa.
"Một lần thôi nha em?" Lạp Lệ Sa liếʍ vành tai Phác Thái Anh hỏi.
Phác Thái Anh bỗng ngẩng đầu: "Chị đã nói....."
"Chị cũng nói em không thể quyến rũ chị mà." Lạp Lệ Sa bắt đầu hành động.
Phác Thái Anh muốn đáp lại bị nụ hôn của cô lấp đi. Nước tắm quá nóng làm nàng đánh mất lý trí. Động tác của Lạp Lệ Sa dịu dàng, kiến quyết, không cho nàng suy ngẫm nhiều. Nàng ôm lấy cổ cô, phối hợp động tác của cô, dâng cơ thể của mình cho cô.
Tiếng nước lớn che lấp đi những âm thanh khác.
Khi hai người về khách sạn đã đến 12 giờ đêm. Phác Thái Anh có chút ai oán nhìn Lạp Lệ Sa, cô cười tủm tỉm mát xa cho nàng.
"Chị nhất thời không kiềm được mà không phải em cũng thích sao? Chuyện này không thể chỉ do mình chị." Tay cô xoa đến xoa lui trên eo Phác Thái Anh, chỉ cần tăng thêm chút lực đã làm Phác Thái Anh giảm bớt đau mỏi.
"Vậy là do em mềm lòng với chị." Phác Thái Anh híp mắt, tức giận nói. Chỉ là nàng không biết, giọng điệu bây giờ của nàng đầy vẻ gợi cảm.
Quả nhiên, tay Lạp Lệ Sa bắt đầu rục rịch nhưng bị ánh mắt hình viên đạn của Phác Thái Anh đánh mất những tà niệm đen tối.
Theo thời gian trôi qua, suất diễn của hai người dần nhiều hơn. Đoàn phim vì đuổi kịp tiếng độ mà chia làm ba tổ quay. Phác Thái Anh thường xuyên quay qua lại ở hai tổ. Lạp Lệ Sa cũng vì thế mà không thể ở bên nàng. Lúc này sự quan trọng của Tề Duyệt và Liễu Du hiện rõ.
Trong tình huống bình thường, Tề Duyệt đi theo Phác Thái Anh, Liễu Du đi theo Lạp Lệ Sa. Nguyên nhân là vì tính cách Tề Duyệt cứng rắn nhưng tính Liễu Du thì lại mềm mại, phối hợp như vậy sẽ tốt hơn.
Cảnh quay hôm nay là Phác Thái Anh lợi dụng thân phận diễn viên nổi tiếng của mình trà trộn vào trong chính quyền bù nhìn đánh cắp danh sách. Phác Thái Anh mặc sườn xám, phác họa ra được dáng vẻ hoàn mỹ của nàng. Vì có cơ hội vào thư phòng của nhân viên quan trọng của ngụy quyền, nàng bất đắc dĩ dùng mỹ nhân kế.
Sau máy quay, Tề Duyệt nhìn muốn rơi quà vặt trong miệng. Cái... cái người quyến rũ, vũ mị này là sếp của mình sao? Đây là cùng một người sao?
Khí chất của Phác Thái Anh đoan trang, bình thản, là khí chất thế gia, thư hương ngấm vào xương cốt. Sống nhiều năm trong hậu cung làm nàng có thêm vẻ quý khí, uy nghi của bậc nữ tử hoàng cung. Hai khí chất này kết hợp tạo nên nét độc đáo giữa giới giải trí nhiều mỹ nhân này.
Tề Duyệt thường xuyên ngẫm nghĩ mình không thiếu tiền vì sao lại đi làm trợ lý cho Phác Thái Anh? Mỗi ngày chạy tới chạy lui làm nhiều chuyện mệt mỏi mà lại không có tính khiêu chiến. Rốt cuộc vì sao mình chưa từ chức? Nàng nghĩ mãi cũng không rõ bèn hỏi Liễu Du.
Là fan trung thành của Phác Thái Anh, Liễu Du lập tức có câu trả lời: "Là vì trên người chị Thái Anh có khí chất làm người ta mê muội. Mình cũng không biết hình dung thế nào nhưng chị ấy làm người khác muốn quỳ. Mình chỉ biết đi theo chị ấy, bản thân không cần lo lắng việc gì. Chỉ cần tin tưởng chỉ, đi theo chỉ là được."
Lời của Liễu Du cũng là đáp án của Tề Duyệt. Phác Thái Anh thật sự rất hiếm khi nổi giận.... ngoại trừ với Lạp Lệ Sa. Nàng luôn nói chuyện dịu dàng, có lý nhưng lại có cảm giác uy quyền. Dù chuyện gì hay quyết định nào chỉ cần Phác Thái Anh nói đều khiến người khác tin tưởng.
Nhưng hiện tại, người này vẫn rất đoan trang đứng ở đó nhưng chỉ một ánh mắt cũng khiến người khác muốn bỏ giang sơn vì nàng. Giờ khắc này, Tề Duyệt bỗng hiểu câu nói từ đây quân vương bất tảo triều, nếu có một người như vậy ở bên, ai mà không muốn hàng đêm sanh ca?
Nói vậy.... chị Lệ Sa... Trong đầu Tề Duyệt xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ lạ làm bản thân mặt đỏ tim đập không ngừng.
Đạo diễn Lữ Canh phía sau máy quay nhìn không chớp mắt màn ảnh, đột nhiên hắn "chậc" làm Tề Duyệt vội vàng xem máy quay, nàng không thấy vấn đề gì. Vì hiện tại vẫn đang quay phim, nàng không thể hỏi đạo diễn, đành nhẫn nại tiếp tục xem.
"Cắt!" Cảnh quay cuối cùng kết thúc.
Tề Duyệt vội hỏi Lữ Canh: "Đạo diễn Lữ à, vừa rồi anh làm sao vậy?"
Lữ Canh đang chờ diễn viên đi đến, nghe nàng hỏi, cười nói: "Lát nữa cô xem lại cảnh quay sẽ biết."
Trò chuyện xong, Lữ Canh gọi Phác Thái Anh sang một bên: "Thái Anh, chỗ này cô thấy thế nào? Vì sao lại muốn diễn như vậy?" Hiển nhiên, chỗ này khác với cảnh đối diễn lúc trước.
"Tôi không có suy nghĩ gì." Phác Thái Anh nói thật: "Vừa rồi khi đang diễn, tôi hoàn toàn hòa vào nhân vật Tạ Nam Lâu, sau khi xoay người đột nhiên lại có biểu cảm như vậy, nói thật vừa rồi xem lại cảnh đó tôi cũng bất ngờ. Nhưng tôi cảm thấy Tạ Nam Lâu chán ghét quan lớn nhưng không thể không mỉm cười với gã nên có vẻ mặt đó cũng là bình thường."
Lữ Canh vừa nghe đã biết Phác Thái Anh hiểu lầm. Hắn vội xua tay nói: "Không không không, ý tôi không phải vậy, phản ứng vừa rồi của cô rất tốt. Đây là một cảnh rất đả động đến cảm xúc của người xem."
Được đạo diễn khẳng định, Phác Thái Anh cũng yên tâm. Nàng biết hiện tại mình vẫn chưa có tư cách sửa kịch bản bất chợt như vậy.
Nhân lúc chờ đợi phân cảnh tiếp theo, Phác Thái Anh hỏi Tề Duyệt: "Bên Lệ Sa thế nào rồi?"
Tề Duyệt đã quá quen với những câu này, mỗi lần nghỉ ngơi Phác Thái Anh đều sẽ hỏi nàng. Liễu Du nói bên Lạp Lệ Sa cũng hỏi tương tự. Nàng nghe vậy lập tức gọi video cho Liễu Du.
Video đã mở, bên kia truyền đến tiếng ồn ào, theo sau là hình ảnh Lạp Lệ Sa đang liều mạng chạy trên đoạn đường đầy bom nổ.
Phác Thái Anh nhìn thấy chau mày. Quá nguy hiểm!
Tề Duyệt thấy Phác Thái Anh lo lắng, an ủi: "Chị Thái Anh, chị đừng lo. Mấy món này không là gì với chị Sa. Trước kia chị ấy còn gặp mưa boom bão đạn thật. Hiện tại đã biết vị trí, thoạt nhìn dọa người nhưng đường đi rất an toàn." Nàng và Lạp Lệ Sa biết nhau lâu, nàng cũng biết những công tích vĩ đại của Lạp Lệ Sa.
Không phải ai cũng có thể được xưng là truyền thuyết. Lúc Lạp Lệ Sa tham gia quân ngũ còn điên hơn bây giờ. Cô luôn một thân một mình bởi vì rất ít người chịu phối hợp với cô. Ai biết được khi nào cô bỗng nổi điên trên chiến trường?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro