Chương 133: Xem Phim

Tề Duyệt đau khổ, lên án: "Sao chị bạo lực vậy? Chị Sa, bây giờ là thời bình. Chị không thể dùng bạo lực để giải quyết, có đúng không?"

Lạp Lệ Sa cười lạnh: "Bạo lực thật sự không thể giải quyết được vấn đề nhưng nó đủ để giải quyết em."

"A!" Tề Duyệt la to: "Chị Thái Anh cứu em với! Chị Sa đánh em kìa!"

Là Hacker, ngón tay Tề Duyệt vốn linh hoạt. Tay nàng nhanh chóng gọi cho Phác Thái Anh.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo của Lạp Lệ Sa. Không khí lập tức yên lặng.

Lạp Lệ Sa vừa kéo nàng, vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra. Cô nhìn thoáng tên người gọi: "Tiểu Duyệt...."

"A!" Tề Duyệt cảm thấy Lạp Lệ Sa cười quá đáng sợ.

Liễu Du nhìn hai người đùa bật cười. Idol của mình chọn hai người này làm trợ lý thật sự quá kỳ lạ, hai kẻ dở hơi suốt ngày chọc nhau.

"Chị Thái Anh." Liễu Du cười bỗng nhìn thấy có người ở cửa.

Lạp Lệ Sa và Tề Duyệt đang đùa lập tức đứng yên, cả ba cùng quay đầu nhìn.

"Em nghĩ hai người hơi quấy nhiễu người khác đó." Phác Thái Anh cười nói.

"Chị Thái Anh, cứu em với! Chị Sa dùng bạo lực kìa chị!" Tề Duyệt và Lạp Lệ Sa đánh nhau nhưng nãy giờ yếu thế, bị đánh tơi bời.

Lạp Lệ Sa buông tay, phủi phủi, thoải mái nói: "Mình về thôi Thái Anh."

Phác Thái Anh không đáp, quay về phòng. Vào trong, nàng tựa vào cửa, mắng: "Còn đánh nhau với tiểu Duyệt, chị có tiền đồ không chứ."

"Dạo này con nhóc đó ngứa đòn lắm." Lạp Lệ Sa ngồi lên sô pha xoa đầu, vô tội nói.

Phác Thái Anh đi đến trước mặt cô, ngồi lên đùi cô: "Vậy còn em?"

Lạp Lệ Sa nuốt nước miếng đáp: "Lần này lại là đạo diễn bảo em làm?" Chơi thêm mấy lần nữa chắc cô xỉu thật.

Tay Phác Thái Anh đặt lên ngực Lạp Lệ Sa: "Hai đứa nhỏ có đi không chị?"

Lạp Lệ Sa hồi lâu mới hiểu ý. Cô lắc đầu: "Hai đứa không muốn làm bóng đèn."

"Vậy chị mua vé đi." Phác Thái Anh cười tủm tỉm vỗ mặt Lạp Lệ Sa rồi đi tắm.

Lạp Lệ Sa ngây ngốc, lát sau mới phản ứng. Cô đứng lên, chạy theo nàng vào nhà vệ sinh: "Thái Anh, em không phúc hậu nha. Trêu chị xong rồi bỏ chạy!"

Hôm sau tan ca, bốn người ăn cơm chiều xong, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa thay đồ đến rạp chiếu phim.

Phác Thái Anh mặc một chiếc hoodie rộng, với thân hình gầy yếu của nàng, tạo cảm giác nàng như chìm trong chiếc hoodie.

Áo này là quà của Nguyên Hương và Như Quyên trong chuyến tập huấn ở Hàn Quốc. Hai đứa nhỏ biết sở thích của nương nương nên luôn chọn những trang phục bình thường hoặc đáng yêu cho nàng.

Tất cả quần áo kiểu này của Phác Thái Anh đều do hai nha đầu đưa. Nàng vốn không có nhiều yêu cầu về quần áo nhưng ấn tượng thường ngày của nàng đã bén rễ trông đầu người khác cho nên chiếc hoodie này là để nàng cải trang ra ngoài.

"Chị cứ tưởng em mặc vào trông sẽ béo hơn chút, kết quả vẫn gầy." Lạp Lệ Sa kéo tay Phác Thái Anh, rõ ràng cảm giác được tay Phác Thái Anh lại nhỏ đi.

Phác Thái Anh đội nón, mang kính, mái tóc dài xõa tung trông rất hip hop: "Còn chút nữa mới đến giờ chiếu, bọn mình đi ăn kem đi."

Lạp Lệ Sa cười tít mắt. Cô biết Phác Thái Anh không hảo ngọt, nàng bảo ăn kem là vì cô thích ăn.

Ngồi trong tiệm bánh ngọt, các nàng mỗi người một phần kem.

Trong tiệm có vài cậu trai khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc.... rất lập dị. Tóc các cậu mỗi người một màu, cả đám trông như chổi lông gà di động. Đám thanh niên nhìn thấy các nàng bước vào bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.

Hai người ngẩng đầu, cách kính râm nhìn đám thanh niên. Lạp Lệ Sa thấy ánh mắt của họ luôn nhìn về phía Phác Thái Anh. Cô bực mình quay đầu, thấy Phác Thái Anh cũng không có gì bất ổn.

Hay là bị nhận ra? Lạp Lệ Sa tự tin với cái kính râm che nửa mặt này Phác Thái Anh chắc chắn không bị nhận ra.

Cô nghe thấy một thanh niên trong đó nói: "Trương Lệ! Sao cậu lại ở đây? Lâu rồi bọn mình chưa gặp nhau." Nói rồi đưa tay đến.

Cậu vừa vươn tay đã bị nắm lấy. Sắc mặt cậu chàng khẽ biến rồi kiêu ngạo nói: "Đây là ai? Trương Lệ, là bạn của cậu sao?"

Lạp Lệ Sa vẫn bình tĩnh ngồi đó, đưa kem cho Phác Thái Anh: "Nhóc con, kiểu làm quen này của nhóc cũ lắm rồi đó."

Đám bạn thấy không đúng, đồng loạt đi đến.

"Tôi có bạn ở đây, cô mau buông tôi ra!" Nam thanh niên thấy người đông thế mạnh, kiêu ngạo nói.

Lạp Lệ Sa cười gật đầu: "Ngoan nha bé, mẹ bé gọi bé về làm bài kìa." Cô nói xong buông tay.

Cậu thanh niên xoa cánh tay đau, nhìn Lạp Lệ Sa lại nhìn Phác Thái Anh đang thờ ơ: "Cô nhớ rõ mặc tôi đó!" Nói rồi cùng bạn rời đi.

Có vài khách trong tiệm nhìn thấy rồi mạnh ai nấy bận.

"Vờ nhận lầm người để làm quen?" Phác Thái Anh đưa kem lại cho Lạp Lệ Sa. Nàng không hảo ngọt, chỉ muốn đưa Lạp Lệ Sa đi ăn.

"Em đó, che kín vậy rồi cũng thu hút người khác. Có thể thấy em không thể rời khỏi chị dù chỉ một phút." Lạp Lệ Sa múc kem đút cho nàng.

Phác Thái Anh vô tội nói: "Thanh niên bây giờ nhàm chán vậy sao?"

"Rảnh rỗi sinh nông nỗi." Lạp Lệ Sa không quan tâm đáp.

"Em cho rằng bọn họ sẽ gây sự." Phác Thái Anh nói.

Lạp Lệ Sa nhìn xung quanh, hỏi: "Em muốn lên trang nhất bản tin?"

Phác Thái Anh mếu máo: "Cho nên nói làm nghệ sĩ không vui chút nào."

"Em muốn lui?" Lạp Lệ Sa nghe lời hiểu ý.

"Chị còn nhớ vì sao em vào showbiz không?" Phác Thái Anh cầm muỗng nghịch ly kem.

"Vì Nguyên Hương và Như Quyên."

Phác Thái Anh ngẩng đầu, đáp: "Lúc trước, em nghĩ phải kiếm nhiều tiền để chuộc hai đứa nhỏ về. Nhưng giờ em cảm thấy thực ra em không cần làm vậy."

"Không cần?" Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Là hai đứa không muốn hủy hợp đồng?"

Phác Thái Anh buông muỗng: "Chuyện này có thể giải quyết hòa bình, mình không cần phải làm nghiêm trọng đến vậy."

Lạp Lệ Sa không hiểu.

Phác Thái Anh thấy cô không hiểu, cười chọc mặt cô: "Chuyện này em đã nhờ anh hai xử lý. Anh ấy còn rành luật chơi hơn em."

Lạp Lệ Sa hơi ghen, Phác Thái Anh hoàn toàn ỷ lại Lạc Hoa.

"Nếu anh hai giúp hai đứa nhóc rời đi thành công, có phải em cũng sẽ rời khỏi showbiz không?" Lạp Lệ Sa ép vui sướиɠ trong lòng, cẩn thận hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Hiện tại em vẫn chưa nghĩ xong. Có lẽ là vậy." Tay nàng đặt lên tay Lạp Lệ Sa: "Em không cần danh lợi, em chỉ cần mỗi chị."

Aiya, Lạp Lệ Sa thích nghe nhất là mấy lời này. Cô hắng giọng, đĩnh eo, tay chống nạnh, dáng vẻ vô cùng kiêu ngjao.

Phác Thái Anh nhìn cô khoe khoang, cúi đầu cười. Cuộc sống của nàng vốn là đường thẳng có thể nhìn thấy đoạn kết nhưng Lạp Lệ Sa xuất hiện biến đoạn đường đó có nhiều thay đổi.

Kiếp trước nàng bị gia tộc ảnh hưởng, đi một bước, tính hai bước, xem ba bước. Nàng phải thận trọng từng bước, cẩn thận chuẩn bị, tất cả đều phải nắm trong tay mình. Nhưng hôm nay nàng có thể mặc kệ tất cả, không cần tính toán, không cần xem xét. Nàng cũng tùy hứng đem chuyện của Nguyên Hương và Như Quyên giao cho anh hai làm. Nàng có thể thoải mái nhìn Lạp Lệ Sa trêu đùa. Dù chuyện có không như mình tính thì sao? Kếp này nàng đã biết buông bỏ gánh nặng vô hình trên vai, vui vẻ sống.

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh ngẫn người, yêu thương nhìn nàng. Thái Anh của cô muốn làm gì cũng được, cô sẽ theo nàng, che chở, thương nàng. Khang phi kiếp trước tuy là người thắng nhưng nàng sống quá mệt mỏi. Nếu muốn cô chọn, cô mong Phác Thái Anh không sống trong cảnh tranh đấu, nàng chỉ cần sống đơn giản, thoải mái.

Hai người yên lặng ngồi đến lúc Phác Thái Anh hoàn hồn nói: "Mình đi thôi chị."

Phim đã chiếu được nửa tiếng, hai người mới vào rạp. Hôm nay là ngày trong tuần, lại hơn 10 giờ tối nên trong rạp vắng người, chỉ lát đát vài bóng. Lạp Lệ Sa mua bắp và đồ uống, cùng Phác Thái Anh vừa ăn vừa xem trailer quảng cáo trên màn hình.

"Ồ, anh hai kìa." Lạp Lệ Sa nói nhỏ bên tai Phác Thái Anh.

Đây là một phim nước ngoài. Trong dàn diễn viên nước ngoài thì gương mặt Châu Á rất dễ chú ý. Mắt Lạp Lệ Sa lại tốt lập tức phát hiện.

"Anh hai nói dạo này có hợp tác với bên Hollywood. Phim anh ấy cho em diễn cũng ở bên đó." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạc Hoa đứng cạnh những diễn viên nước ngoài, rõ ràng bất lợi về chiều cao nhưng khí chất lại cao ngất. Dù là con trưởng của Phác gia hay ảnh đế của kiếp này, anh nàng luôn là người ưu tú nhất.

"Có anh thật tốt." Lạp Lệ Sa ê ẩm nói.

Phác Thái Anh nhìn cô, Lạp Lệ Sa lập tức đổi giọng, cười nói: "Anh hai thật tốt."

Đến giờ kiểm phiếu. Dù phim đã bắt đầu nhưng trong rạp vẫn không có đến ba người xem.

"Hôm nay tụi mình lời, trải nghiệm cảm giác bao rạp." Tuy nói vậy nhưng giọng cô không vui.

Dù sao hai người cũng tham gia diễn suất trong phim, đặc biệt Phác Thái Anh còn là nữ chính nhưng kết quả nhận được lại lạnh nhạt như vậy khiến người ta không vui sướиɠ nổi.

Nhưng tâm trạng này không bao lâu cả hai đã bị bộ phim thu hút. Bộ phim là phim chính kịch. Nó không giống những bộ kháng chiến hạ thấp thực lực đối thủ mà phác họa một kẻ xâm lược thực thụ. Kẻ địch gian xảo, hung tàn ngược lại với con người yêu nước mang trong mình sự dũng cảm và trung thành.

Nhân vật của Phác Thái Anh không quá đẹp thậm chí có thể nói là hơi xấu nhưng lại phù hợp với hình tượng nhân vật. Dù sao khí chất của Phác Thái Anh rất khó diễn được điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro