Chương 139: Ghé Thăm
Đặng Diệp Chu bị chơi, nụ cười trên môi ngưng lại, đổi chủ đề: "Anh thân với Thái Anh lắm sao?"
"Chúng tôi biết nhau ở show bên Đức. Tôi và em ấy rất hợp ý, bây giờ phòng làm việc của em ấy trực thuộc bên tôi nên cũng xem như nhân viên công ty tôi. Là chủ, tôi quan tâm lính của mình cũng bình thường mà." Lạc Hoa nói rồi đứng lên: "Anh Đặng, anh bận đi, tôi đi tìm Thái Anh."
Đặng Diệp Chu nhìn bóng lưng Lạc Hoa lắc đầu. Chàng ảnh đế này có tính cách lạnh lùng. Lúc trước, trong một lần hợp tác, có cô diễn viên rất hot nhưng diễn suất quá kém, ban đầu anh cũng muốn dẫn diễn cho cô nhưng sau đó dạy thế nào cũng không được nên đành thay diễn viên. Công ty của cô diễn viên đó dựa vào quan hệ để níu kéo cũng vô dụng. Hiện tại thấy anh xem trọng Phác Thái Anh khiến hắn rất bất ngờ.
Phác Thái Anh đang nghỉ trong phòng, đợi đến cảnh diễn của mình.
Có người gõ cửa, Tề Duyệt mở cửa. Nàng vừa thấy là Lạc Hoa, cả người ngây ngốc, sau đó hét lên, dọa ba người trong phòng ra xem.
Lạc Hoa khẽ nhíu mày nhưng anh nhớ cô gái trước mặt là fan mình nên cũng thông cảm cho phản ứng của nàng: "Anh đến xem Thái Anh."
"Anh hai vào ngồi đi." Phác Thái Anh đi đến cửa phòng mời.
Lạc Hoa lắc đầu: "Tránh bị đàm tiếu, em ra đây đi."
Mỗi diễn viên đều sẽ có phòng để nghỉ ngơi của mình, chỉ cần diễn viên đó đồng ý, người bình thường bước vào cũng không sao nhưng Lạc Hoa không phải người thường. Nếu anh ngồi trong phòng một lúc sẽ kéo theo rất nhiều tin đồn.
Phác Thái Anh hiểu, bước ra ngoài. Hai người ngồi trên ghế có lều che cạnh phòng trò chuyện.
Lạp Lệ Sa nhìn trộm từ cửa sổ. Tuy cô được Lạc Hoa thừa nhận nhưng cô vẫn chưa có can đảm gặp người thật. Khí tràng của anh cũng không biết có được từ kiếp trước khi là Hình Bộ hay là kiếp này làm ảnh đế.
Tề Duyệt hóa đá hoàn hồn, muốn lao ra ngoài, bị Lạp Lệ Sa giữ lại mắng: "Em bình thường chút!"
"Đó là idol của em!" Tề Duyệt bất mãn. Sao có thể bình thường được? Đây là idol nàng theo mười mấy năm! Nàng bị Lạp Lệ Sa ngăn cản bèn quay đầu vội tìm kiếm trong túi của mình.
Liễu Du hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy?"
"Mình tìm vở. Mình phải xin chữ ký!" Khi nói Tề Duyệt lấy ra quyển vở. Nàng hạnh phúc quơ quơ: "Cái quyển này mình muốn mỗi trang của nó đều có chữ ký của Lạc Hoa! Nghĩ thôi mình đã thấy sướиɠ! Quả nhiên làm cho chị Thái Anh là lựa chọn chính xác nhất đời mình."
Liễu Du bởi vì luôn ở cạnh idol nên không còn điên cuồng như trước. Hiện tại nàng chỉ chú tâm vào công việc của mình xem như là cách theo idol của riêng nàng.
"Lúc trước không phải đã ký mấy cái cho em rồi sao?" Lạp Lệ Sa khó hiểu hỏi.
"Sao mà giống được? Ai mà ngại có nhiều chữ ký của idol?" Tề Duyệt vừa nói vừa nhìn bên ngoài thấy Lạc Hoa và Phác Thái Anh vẫn còn trò chuyện. Nàng bèn đặt vở xuống, kéo tay Liễu Du nói: "Tiểu Du ơi, cậu mau trang điểm cho mình đi."
Ngày thường Tề Duyệt vốn để mặt mộc, rất phù hợp với hình tượng trạch nữ. Hôm nay gặp idol đương nhiên cần chụp ảnh chung.
Liễu Du cười, trang điểm cho Tề Duyệt. Lạp Lệ Sa nhìn bảo: "Bị em lăn lộn mà mệt luôn."
Dưới xe, Lạc Hoa nhìn Phác Thái Anh, nhíu mày, hỏi han: "Sao em gầy vậy? Dạo này em không ngoan ngoãn ăn cơm đúng không?"
Phác Thái Anh xụ mặt, than: "Anh hai, anh biết em diễn xong là mệt lắm. Em còn đang đóng mấy cảnh hành động nên thể lực xuống dốc thành ra cũng ăn ít đi."
"Vậy sao được?" Lạc Hoa không yên tâm, đáp: "Hay để anh gọi Ngô Đồng đến xem cho em. Nếu không ổn nữa thì uống vài thang thuốc, anh tin y thuật của cậu ấy."
"Không cần đâu anh. Bây giờ ngày nào em cũng uống thuốc của ảnh. Lệ Sa còn hầm nhiều đồ bổ cho em, em ăn đến muốn nôn ra." Trước mặt Lạc Hoa, Phác Thái Anh như đứa nhỏ hay nhõng nhẽo.
"Thái Anh, chúng ta chỉ có hai anh em. Làm anh, anh phải chăm sóc em. Nếu sức khỏe em cứ tiếp tục vậy, anh thấy em không cần ở showbiz." Lạc Hoa đã sớm muốn Phác Thái Anh rời showbiz. Em của mình phải do mình nuôi, cần gì phải chịu khổ như này?
Phác Thái Anh gật đầu: "Có phải anh đã sớm muốn nói vậy với em không?" Thấy Lạc Hoa nhướng mày, nàng cười nói: "Thật ra em biết mình sẽ không ở showbiz lâu. Dù sao em cũng không thích làm gì cũng bị chú ý. Nhưng anh biết em không thích làm việc giữa chừng. Nếu em đã làm diễn viên đương nhiên muốn có thành tích trong giới."
Lạc Hoa không bất ngờ, nói: "Vậy thì khó gì? Em đi theo anh, bảo đảm em được ảnh hậu." Anh nói như thể làm ảnh hậu dễ như mua bó rau ngoài chợ.
"Dạ rồi. Lưng dựa đại thụ mặc sức hưởng. Kiếp trước em chưa từng trải nghiệm cảm giác làm cấp dưới của anh, bây giờ cũng có cơ hội." Phác Thái Anh cũng không kiêu ngạo. Phụ thân dạy nàng phải nương theo chiều gió, dựa thế mà đi. Nếu anh mình có điều kiện thì sao lại không cần?
"Chuyện lần trước xem như nhắc nhở em. Anh đã nói, lợi ích của giới này quá lớn cho nên có nhiều người bí quá hóa liều. Ngày thường em phải cẩn thận đặc biệt là những hôm quay cảnh nguy hiểm nhất định phải cho người kiểm tra trước. Dù biết ai cũng cố hết trách nhiệm nhưng sự cố vẫn sẽ xảy ra, huống chi là tắc trách?" Ban đầu khi hay tin, Lạc Hoa lo lắng vô cùng. Dây cáp của Phác Thái Anh có vấn đề, khó dám chắc không phải do người làm. Anh đã cho người điều tra chỉ là không nói cho Phác Thái Anh.
"Anh hai, lúc trước cũng từng gặp chuyện như vậy sao?" Phác Thái Anh nhạy bén, vừa nghe anh nói đã đoán được anh cũng từng giống mình.
"Mấy năm mới debut thì có. Lúc ấy, mọi người tranh nhau vị trí. Showbiz là vậy những minh tinh có cùng hình tượng như oan gia. Đóng phim, đóng quảng cáo người ta luôn sẽ so sánh bọn họ với nhau. Khi đó anh và hai người có cùng hình tượng tranh vị trí, thủ đoạn gì anh cũng thấy." Lạc Hoa cười nói: "Chỉ là....."
"Chỉ là anh hai vẫn là anh hai, là con trưởng của Phác gia sao có thể bị người ta tính kế?" Phác Thái Anh kiêu ngạo nhướng mày. Nàng chưa bao giờ hoài nghi năng lực của anh. Nếu nói mình được cha dạy những quyền mưu triều đình để tranh đấu hậu cung thì Phác Minh Hoa, người thật sự dẫn dắt Phác gia. Anh gặp phải triều cục phức tạp, là người duy nhất làm quan của Phác gia, bao nhiêu người gắn chặt anh với toàn bộ Phác gia. Vặn ngã Phác Minh Hoa là vặn ngã toàn bộ Phác gia, âm mưu quỷ kế trong triều đình luôn ùn ùn không dứt. Những dụ hoặc, bẫy rập khó lòng phòng bị nối tiếp nhau nhưng Phác Minh Hoa vẫn đứng vững trong triều.
"Con nhóc này!" Nói rồi, Lạc Hoa chỉ trán Phác Thái Anh, cưng chiều nói: "Từ nhỏ đã biết nịnh anh, miệng ngọt như thoa mật."
"Vì anh chưa từng làm em thất vọng mà." Phác Thái Anh cười tít mắt. Nàng bỗng phát hiện từ sau khi gặp anh hai, nàng đã lâu không mơ thấy ác mộng.
Hai anh em trò chuyện vui vẻ, bên đoàn phim đã lan truyền tin Lạc Hoa đến. Là ảnh đế, danh tiếng của Lạc Hoa vượt xa Phác Thái Anh. Có rất nhiều diễn viên trong đoàn là fans của Lạc Hoa, lúc này có vài người lén lút đứng từ xa, không dám bước lên cũng không muốn rời đi.
Hai anh em cười cười nói nói không biết khiến bao nhiêu người ghen ghét. Tề Duyệt ngồi trong phòng, cắn môi: "Chị Thái Anh hạnh phúc quá! Nếu anh Lạc Hoa chịu nói chuyện với em như này, dù chỉ một lần thôi, em chết cũng không tiếc."
"Em có chút tiền đồ được không?" Lạp Lệ Sa nói.
"Không được." Tề Duyệt quyết đoán đáp: "Đó là Lạc Hoa! Sao chị lại trông cậy em có tiền đồ?" Nàng quay đầu lại bỗng thấy không đúng hỏi: "Chị Sa, chị với chị Thái Anh như hình với bóng sao lần này không thấy chị ra ngồi?"
Lạp Lệ Sa buồn bực lắc đầu. Cô vừa thấy Lạc Hoa đã nhát, không ngờ cô không chủ động, Lạc Hoa lại gọi mình ra ngoài.
"Ảnh gọi chị kìa!" Tề Duyệt luôn chú ý Lạc Hoa hô.
Lạp Lệ Sa không tình nguyện ra ngoài, cô kéo ghế đến cạnh Lạc Hoa, cười chào: "Anh hai, anh gọi em."
"Em ngồi đi." Lạc Hoa nói: "Chuyện lần này cảm ơn em."
"Dạ... không cần đâu." Lạp Lệ Sa vội xua tay: "Anh hai, lần trước gọi video anh cảm ơn em rồi. Anh đừng khách sáo, mấy chuyện này là việc em nên làm."
Nhìn biểu cảm khó coi của Lạp Lệ Sa, Lạc Hoa hỏi Phác Thái Anh: "Em ấy lúc nào cũng vậy sao?"
Phác Thái Anh cười khổ đáp: "Chị ấy gặp anh là lo lắng."
"Đừng lo. Anh nói rồi, chỉ cần em đối tốt với Thái Anh, che chở Thái Anh, chiều Thái Anh là được. Những chuyện khác cứ để anh lo." Khi nói Lạc Hoa rất có phong thái người nói một không hai.
"Dạ, em sẽ." Lạp Lệ Sa gật đầu đồng ý.
Lạc Hoa vẫy tay với trợ lý ở xa, có hai người đàn ông bước đến: "Anh Hoa."
Lạc Hoa gật đầu, chỉ một trong hai, bảo: "Đây là võ sư anh mời đến, cậu ấy họ Lý. Lý có hơn 20 năm kinh nghiệm trong nghề, hiểu rõ về những cảnh hành động, bao gồm việc sử dụng dây thép và cách bảo vệ. Lệ Sa, cậu ấy sẽ ở đây một tuần để dạy cách sử dụng và phân biệt của những dụng cụ. Anh không hy vọng chuyện lần này tái diễn, làm phiền em."
Chuyện này chỉ có thể nhờ Lạp Lệ Sa. Dù Lạc Hoa quan tâm em mình nhưng cũng không thể luôn ở bên nàng, cũng không thể sắp xếp võ sư kè kè bên nàng nên anh đành chuyển hướng tăng cường huấn luyện cho người bên cạnh nàng.
"Dạ em biết rồi, em sẽ cố gắng học, cảm ơn anh." Lạp Lệ Sa vội đứng lên, bắt tay với Lý.
"Được rồi, chuyện muốn nói anh cũng nói xong rồi. Người đại diện của em cũng ở đây, anh đã cho người đưa cậu ấy hợp đồng, đến lúc đó em xem thử, nếu không có vấn đề thì ký tên là được." Lạc Hoa đứng lên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro