Chương 149: Tăng Cân
"Cuộc Đời Như Một Vở Kịch" đã quay được một tháng, hầu hết đều chỉ quay cảnh thường ngày. Đạo diễn xếp các cảnh hát tuồng phía sau, như vậy Phác Thái Anh sẽ có nhiều thời gian hòa mình vào vai diễn.
Học trò của Ngụy Việt Đồng, Trần Nguyệt Đình đã đồng ý lời mời đến phim trường. Phác Thái Anh vui mừng khi gặp nàng, luôn miệng gọi sư tỷ. Trần Nguyệt Đình thấy gương mặt nhỏ bằng bàn tay cùng chiếc cằm nhọn nhọn của nàng, đau lòng nói: "Thái Anh, sao em còn ốm hơn lần trước chị em gặp nhau?"
"Do thể chất của em, bận việc là gầy đi, khi rảnh thì em mới béo lên chút." Phác Thái Anh giúp đỡ sắp xếp đồ đạc.
"Em đừng trách chị lắm miệng, em gầy vậy, hóa trang sẽ không đẹp. Tuy rằng đào hát không thể béo nhưng cũng phải cân đối chút. Mặt em sợ trang điểm đậm sẽ không ổn."
Trần Nguyệt Đình nói làm Phác Thái Anh phát rầu. Đáng tiếc muốn tăng cân trong khoảng thời gian ngắn, nói dễ hơn làm.
Trần Nguyệt Đình thấy nàng rầu, an ủi: "Thái Anh, chị không phải diễn viên, chị chỉ hát tuồng. Quan điểm của chị là từ người hát tuồng, có lẽ diễn viên bọn em sẽ có cái nhìn khác."
Hôm sau, Phác Thái Anh mặc trang phục hát tuồng, Trần Nguyệt Đình tự mình hóa trang cho nàng. Trước khi lên sân khấu, Phác Thái Anh hát một đoạn tuồng cho Trần Nguyệt Đình. Sau đó cả hai bắt đầu đi xem lại máy quay. Đúng như Trần Nguyệt Đình nói, Phác Thái Anh gầy, mặt nhỏ làm người ta cảm giác nàng chìm trong trang phục.
Trần Nguyệt Đình lại có ý kiến khác: "Lên hình trông em béo hơn ngoài đời, trông cũng đẹp hơn."
"Xấu quá." Phác Thái Anh nũng nịu nói.
"Em còn thời gian, cố gắng béo lên." Trần Nguyệt Đình vỗ vai nàng, cổ vũ.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa mong cô giúp đỡ. Lạp Lệ Sa thở dài, nói: "Bảo em ăn em không chịu. Này không ăn kia không ăn, cả ngày không dầu không muối, em tính tu tiên hả? Giờ hay rồi, em xem nên làm gì đây?" Tuy cô mắng nhưng trong đầu đã nghĩ hàng tá món giúp Phác Thái Anh tăng cân.
Phác Thái Anh rất thích vai diễn này. Thứ nhất đây là đoàn phim của anh mình, thứ hai nàng rất thích hí kịch, không ngờ lại thiếu mỗi khoản này.
Các nàng đến gặp đạo diễn, Lạp Lệ Sa nói ý kiến của Trần Nguyệt Đình cho đạo diễn nghe. Đạo diễn xem đoạn phim thấy tạo hình của Phác Thái Anh thật sự không ổn. May mắn còn thời gian, đạo diễn bắt đầu giảm bớt suất diễn của Phác Thái Anh, cho nàng có thời gian tăng cân.
Mỗi ngày Lạp Lệ Sa sẽ ra thực đơn với phòng bếp, phòng bếp nấu dựa theo thực đơn sáu bữa một ngày. Phác Thái Anh diễn xong sẽ không vận động nhiều, bắt đầu con đường tăng cân.
"Em cứ cảm thấy mình như heo!" Phác Thái Anh than thở.
"Em đừng nói vậy. Heo còn dễ nuôi hơn em, cho ăn cám là tụi nó tròn vo. Mà em, ngày nào cũng hầu hạ mà chỉ....." Lạp Lệ Sa nhìn cân nặng của nàng: "Chỉ lên nửa kg. Thái Anh, hay em có âm mưu muốn chị thất vọng với thực đơn của mình?"
Phác Thái Anh cũng bất lực: "Em cũng cố rồi mà." Hiện này ngày nào cũng ăn thịt cá, bánh ngọt, toàn là những thứ ngược lại với khẩu phần giảm béo.
"Không vội, mình không vội. Không mập lên được, mình có thể độn thêm đồ nhưng mặt ốm thì làm sao đây?" Nếu thật sự không lên cân được chỉ có thể nhờ tác trợ giúp bên ngoài hỗ trợ.
"Đó không phải là phẫu thuật thẫm mỹ sao? Em không muốn đâu." Phác Thái Anh ôm lấy tay Lạp Lệ Sa. Dạo này không vận động, nàng càng lúc càng lười. Nàng tựa vào vai cô: "Lệ Sa ơi, sư tỷ mập lên vì uống thuốc đó."
Lạp Lệ Sa ôm nàng vào lòng: "Em nằm mơ đi!" Uống thuốc tăng cân chẳng khác nào uống thuốc độc. Lạp Lệ Sa thà Phác Thái Anh không diễn tròn vai cũng không muốn nàng lấy sức khỏe ra đánh đổi.
"Em....." Phác Thái Anh bị mắng, uất ức ngẩng đầu: "Em chỉ nói thôi mà."
Lạp Lệ Sa cúi đầu, nhìn gương mặt mỹ nhân nho nhỏ trong lòng. Cô nhìn gương mặt xinh đẹp đó đang làm nũng cảm thấy lòng mình ngứa như bị mèo con cào.
"Dạo này em hay làm nũng lắm nha." Lạp Lệ Sa nhéo nhẹ phần cằm non mềm của Phác Thái Anh: "Có phải vì có anh hai nên em không muốn chịu đựng khi gặp khó đúng không?"
Phác Thái Anh cười tủm tỉm, ngẩng đầu hôn lên mặt cô: "Chị hiểu em nhất."
Lạp Lệ Sa mặc kệ việc có hiểu hay không. Nếu phúc lợi đã đưa đến cửa, sao cô có thể buông tha? Cô ôm lấy eo Phác Thái Anh, một tay cố định đầu nàng, hôn sâu.
Hôn xong, người hơi ra mồ hôi. Cơ thể Phác Thái Anh mềm nhũn tựa vào người Lạp Lệ Sa, hai người nhìn nhau, thở dốc.
Lạp Lệ Sa nhân cơ hội cho tay vào trong áo nàng.
"Nè!" Phác Thái Anh nắm chặt tay cô: "Chị lại lộn xộn!"
"Thái Anh....." Lần này đến Lạp Lệ Sa làm nũng. Vì vỗ béo Phác Thái Anh, giấc ngủ đóng vai trò quan trọng nên cô đã lâu rồi chưa ăn mặn.
"Không được." Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Em phải tăng cân." Lạp Lệ Sa không phục, nhéo eo nàng: "Chờ em quay xong, em phải đãi chị ăn bữa no say đó."
"Không biết xấu hổ!" Phác Thái Anh biết bây giờ Lạp Lệ Sa có muốn cũng không dám làm nên cố ý trêu cô đến khi Lạp Lệ Sa kéo nàng hôn một lúc mới dừng.
Sau một tháng rưỡi cố gắng không ngừng, Phác Thái Anh cuối cùng cũng tròn lên, trên mặt cũng có thịt. Dù không phải vì vai diễn, hiện tại nàng trông đẹp hơn trước rất nhiều.
Mặc lại trang phục diễn, hiệu quả lần này khác xa với trước. Trần Nguyệt Đình cũng cảm thấy rất hài lòng. Nàng thở phào, lần này nàng đến đây với tư cách là chỉ đạo kinh kịch. Nàng phải có trách nhiệm với kinh kịch, nếu Phác Thái Anh mặc trang phục và giữ cân nặng như trước, nàng cảm thấy mình sẽ hổ thẹn với tổ nghề.
Đạo diễn vừa nhìn, lập tức bắt đầu cho quay cảnh hát tuồng. Vì cân nặng của Phác Thái Anh rất dễ sụt, không biết đợi đến lúc lên lịch quay thì đám thịt này có lẽ đã bay xa Phác Thái Anh.
Dù theo học Ngụy Việt Đồng một thời gian nhưng giọng nàng vẫn rất khác những người được học từ nhỏ. Vậy nên chỉ lừa gạt được người ngoài nghề nhưng không là gì với dân chuyên nghiệp.
Trần Nguyệt Đình nghiên cứu vài phân đoạn Phác Thái Anh phải quay, nàng dạy Phác Thái Anh từng chi tiết từ ánh mắt đến cử chỉ.
Phác Thái Anh có trí nhớ tốt, nhìn một lần đã nhớ. Nhưng nếu muốn thể hiện tự nhiên còn phải luyện tập thêm.
Phác Thái Anh bắt đầu chuỗi ngày tập luyện với Trần Nguyệt Đình, bao gồm giọng hát, cách lấy hơi, cách đổi giọng.
Nỗ lực của nàng làm Trần Nguyệt Đình bất ngờ. Hiện tại Phác Thái Anh rất hot, đi đến đâu cũng có thể thấy quảng cáo của nàng. Minh tinh lưu lượng cỡ này còn có thể cố gắng học diễn xuất khiến Trần Nguyệt Đình cảm động.
Lạp Lệ Sa quay xong phim này, phim khác đã đến. Trong khoảng thời gian này, Lư Tự thường xuyên bay đến Mỹ. Hắn vốn làm việc cho Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, hiện tại hai người đang ở Mỹ nên công việc của hắn cũng dời đến đây.
Lạp Lệ Sa hiện không muốn nhận phim, cô muốn ở bên Phác Thái Anh. Chỉ là ngày nào Phác Thái Anh cũng theo Trần Nguyệt Đình học kinh kịch rồi đóng phim, suốt ngày ở phim trường. Nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa ở bên mình chắc chắn sẽ buồn chán, không bằng đi đóng phim. Cảnh hành động của những bộ phim này rất khác với phim trong nước, nàng biết Lạp Lệ Sa hứng thú với chúng.
Dưới sự khuyên nhủ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa quyết định nhận phim. Lần này suất diễn của cô khá nhiều, là nữ phụ số 3. Không chỉ quay ở phim trường, còn phải lên núi.
May mắn không có nhiều cảnh trên núi, cô chỉ cần đi một tuần.
Chờ khi Lạp Lệ Sa về, những cảnh hát tuồng của Phác Thái Anh đã kết thúc và Lạc Hoa cũng trở lại.
Lạc Hoa về nước giải quyết hết những công việc tồn đọng cũng kéo thêm tài nguyên cho Phác Thái Anh. Anh chuẩn bị về Mỹ thì nhận được lời mời tham gia show thời trang nước ngoài. Anh tham dự show thời trang vì vừa có thể xem show diễn vừa có thể bàn chuyện làm ăn. Hiện tại ngoại trừ đầu tư vào nghành điện ảnh, anh còn đầu tư rất nhiều vào các mảng khác.
Anh bận việc đến hơn hai tháng mới kết thúc. Khi Lạc Hoa trở về, anh hài lòng nhìn Phác Thái Anh béo lên. Anh phát bao lì xì cho từng đầu bếp, bọn họ nhận lì xì vui vẻ luông miệng cảm ơn.
Thấy anh hai về nhà, Phác Thái Anh vui vẻ hơn ngày thường. Làm nàng vui hơn là cảnh hát tuồng đã hết, không ngừng mỗi ngày đối mặt với thịt cá.
Lạp Lệ Sa quay phim bên ngoài quay lại, cũng kết thúc suất diễn của mình. Phác Thái Anh thấy cô bị thương, nhíu mày: "Sao chị bị vậy?"
"Lúc đóng phim ở trên núi, chị bị cây quẹt thôi, không sao." Lạp Lệ Sa hờ hững đáp.
"Em hy vọng chị có thể diễn nhiều phim nhưng chị đóng phim hành động lại khiến em lo lắng." Phác Thái Anh khó khăn nói.
Lạp Lệ Sa thấy không có ai bèn ôm nàng: "Không sao mà. Chị biết tự chăm sóc mình, không phải chị vẫn bình an trở về sao? Cười cho chị xem cái nha."
Phác Thái Anh bị cô chọc cười, kéo cổ áo cô, kề bên tai, thủ thỉ: "Em nhớ chị lắm."
Lạp Lệ Sa nghe thấy như bị điện giật. Cô chợt nhớ Phác Thái Anh không cần tăng cân lập tức cảm thấy đêm nay thật tuyệt.
"Khụ!" Hai người đang âu yếm nhau, phía sau bỗng có tiếng ho.
Các nàng quay đầu nhìn, thấy Lạc Hoa đứng đó.
Cả hai đỏ mặt, xấu hổ gọi: "Anh hai."
Lạc Hoa tinh quái bảo hai người ngồi xuống: "Tiểu biệt thắng tân hôn nha!"
"Khụ khụ!" Giờ đến lượt hai người ho. Phác Thái Anh ai oán nhìn anh hai, sao anh cũng có lúc không lựa lời? Lẽ nào do ở showbiz lâu nên người cũng thoải mái hơn.
"Lệ Sa, em cảm thấy đoàn phim này thế nào?"
Lạp Lệ Sa cười: "Em thấy tốt lắm. Hiệu suất làm việc của người Mỹ cao, hơn nữa còn có kế hoạch rõ ràng nên làm gì cũng dễ. Nhưng bọn họ khá cứng nhắc, gặp chuyện không nhanh nhạy ứng biến."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro