Chương 15: Món Quà Hào Phóng
Một hàng ba người đi đến bãi đỗ xe sân bay, lên xe. Chỉ là lần này Lạp Lệ Sa lái xe, Lôi Nguyệt cùng Phác Thái Anh ngồi phía sau. Phác Thái Anh lấy ipad của mình, tìm kiếm tên mình. Kết quả...
"Người trùng tên tôi thật nhiều!" Phác Thái Anh có chút hắc tuyến. Nói tới nói lui, nàng vẫn cẩn thận phân loại những tin tức liên quan đến mình. Sau đó nàng phát hiện bản thân mình tựa như trở nên khá nổi tiếng. Trên mạng khắp nơi đều là ảnh chụp nàng đại ngôn cho Nhất Sắc Tài: "Hình như tôi khá được chú ý."
Lôi Nguyệt hỏi: "Cô có Weibo không?"
Phác Thái Anh chỉ về phía Lạp Lệ Sa, "Chị ấy có một tài khoản, tôi vẫn luôn dùng của chị ấy." Phác Thái Anh dùng Weibo chỉ vì muốn xem tin tức gì đó, nàng không phát cũng không chuyển tin tức.
Lôi Nguyệt hít sâu một hơi, "Cô vẫn nên đăng ký một tài khoản đi. Cô xem có bao nhiêu minh tinh không có Weibo?"
Tháng này Phác Thái Anh ngoài chú ý tin tức của Nguyên Hương cùng Như Quyên thì chính là ở đoàn phim nghiêm túc học tập, căn bản nàng không chú ý đến việc tuyên truyền.
"Có chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh cảm thấy hôm nay Lôi Nguyệt đến đây chính là muốn cùng nàng nói về chuyện này.
"Bên kia Weibo muốn cô tạo tài khoản Weibo. Nhưng mà cô lại không để lại thông tin gì, bọn họ không tìm thấy người, liền đến tìm Nhất Sắc Tài." Lôi Nguyệt có chút dở khóc dở cười. "Tôi thật sự chưa từng gặp ai điệu thấp như cô."
"Lôi tổng, cô chưa từng thấy tôi tuyên truyền bản thân sao?" Phác Thái Anh cười khẽ. "Nói thật tôi không hiểu về những thứ này." Nàng trước đây chưa từng theo đuổi minh tinh, phim truyền hình cũng rất ít khi xem. Hiện tại... Có thể xem như nàng theo đuổi minh tinh? Tuy rằng Nguyên Hương cùng Như Quyên vẫn chưa xuất đạo.
"Cô không hiểu có thể từ từ học. Có điều Weibo vẫn nên nhanh chóng tạo. Tôi sẽ cho người bên bộ phận tuyên truyền chỉ có về marketing cơ bản." Lôi Nguyên nói đến đây, ngước mắt nhìn Lạp Lệ Sa đang lái xe nói: "Có lẽ nên chỉ cho cả tiểu Lạp."
Kiến nghị này tốt. Phác Thái Anh không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa đau khổ. Không muốn cô không muốn, chuyện nhà mình tất nhiên mình phải tự làm.
Tiến vào nội thành, vừa vặn đến giờ cơm trưa. Lôi Nguyệt mời khách, mang hai người đi đến quán Nhật. Kết quả chưa ăn được bao lâu, Phác Thái Anh đã bị người khác nhận ra, ba người đành phải vội vàng ăn xong rời đi.
"Minh tinh là như vậy đấy, về sau cô sẽ quen thôi." Lôi Nguyệt cảm thấy hiện tại Phác Thái Anh nên bắt đầu thích ứng cuộc sống minh tinh.
"Tôi hiểu mà." Lúc trước Phác Thái Anh do dự chính là bởi vì chuyện này. Bản thân đem sinh hoạt của mình bày ra trước mắt bao người, tuy rằng xem như hoa mỹ nhưng lại mất đi rất nhiều sự riêng tư. Mọi người ngưỡng mộ sinh hoạt của nàng một chút cũng không hiếm lạ. Nàng chỉ hy vọng bản thân là một người bình thường có thể cùng người yêu bên nhau đến bạc đầu.
Tổng bộ Nhất Sắc Tài.
Nhìn báo cáo doanh thu mà Lôi Nguyệt đưa đến, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đều cảm thấy không chút hứng thú. Dù sao các nàng chỉ cần biết có thể thật sự giúp được Lôi Nguyệt là được. Lôi Nguyệt thấy hai người không có hứng thú cũng không ép buộc. "Tiểu biệt thự kia ở có được không? Hai người có hài lòng không?"
"Đương nhiên hài lòng. Đời này của tôi vẫn chưa ở qua nơi xa hoa như vậy." Phác Thái Anh nhấn mạnh từ "đời này". Chỉ có Lạp Lệ Sa biết được hàm nghĩa trong câu nói của nàng.
Lôi Nguyệt cười nói: "Hài lòng là tốt rồi. Nếu không chê, tiểu biệt thự kia tặng cho cô. Coi như là tạ lễ của tôi." Lý do cô cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Phác Thái Anh hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc. Nàng quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa. Nàng không biết về giá cả của tiểu biệt thư kia nhưng cũng biết phần lễ này rất lớn. Quả nhiên thương nhân luôn hào phóng, tặng lễ đều là biệt thự.
Lạp Lệ Sa cũng kinh ngạc. Thật sự ra tay hào phóng như vậy sao? Như vậy có vẻ cô rất vô dụng!
"Lôi tổng, lễ này quá lớn. Tôi không thể nhận." Tuy rằng trước mắt biệt thự đó là nơi tốt nhất. Chỉ là nếu so với Cung Lung Hoa của kiếp trước thật sự chênh lệch quá lớn. Phác Thái Anh không phải người không hiểu chuyện. Nàng không giàu cũng không cầu gì. Sinh hoạt bình bình đạm đạm chính là thứ nàng theo đuổi.
Lôi Nguyệt xua xua tay. "Cô không cần cảm thấy lễ vật này lớn. Nói thật tôi là thương nhân, nếu tôi không kiếm được mười, sao có thể đưa cô một đây? Hơn nữa thời điểm tôi khó khăn, cô chính là người giúp đỡ tôi, với tôi đây không phải một phần sinh ý mà là một phần hữu nghị." Lôi Nguyệt nghĩ kỹ rồi dù sau này Phác Thái Anh có trở nên nổi tiếng hay không thì nàng vẫn có thể mang đến hiệu quả cùng lợi ích cho Nhất Sắc Tài, bản thân phải ôm chặt bắp đùi này. Biệt thự kia cô thông qua bạn bè giới bất động sản mua giúp, vốn dĩ cũng không bao nhiêu tiền, đưa cho Phác Thái Anh cũng không sao cả.
Phác Thái Anh còn muốn cự tuyệt. Lôi Nguyệt đã không cho nàng cơ hội. "Nhận lấy đi, cô nhận thì chúng tôi mới đưa người đến chỉ cô về việc tuyên truyền. Đại minh tinh, thời gian của cô có lẽ không còn nhiều lắm."
Lạp Lệ Sa khuyên nhủ nàng: "Nếu Lôi tổng đã có ý tốt, chúng ta cứ nhận đi."
Phác Thái Anh nhìn cô một cái, nàng lựa chọn tin tưởng Lạp Lệ Sa. Nhận lấy phần hậu lễ này, Lôi Nguyệt lập tức gọi đến cho bộ phận tuyên truyền giúp đỡ Phác Thái Anh đăng ký tài khoản Weibo. Việc này Lạp Lệ Sa có thể làm. Có điều nếu là Nhất Sắc Tài làm sẽ có danh chứng thực cùng một loạt cách tuyên truyền chính là thứ hai người cần học. Kinh doanh một tài khoản cũng giống như kinh doanh một công ty, đều yêu cầu mỗi ngày phải bỏ ra rất nhiều tinh lực để chú ý.
Thời điểm hai người trở về tiểu biệt thự, Phác Thái Anh cảm khái, "Nghe người trong công ty nói, em cảm thấy mỗi một nhân vật công chúng đều sống rất vất vả."
"Còn không phải sao? Đều sống như một cái tài khoản. Biến thành bộ dáng mà mọi người muốn." Lạp Lệ Sa cảm thấy người như vậy tựa như mất đi vẻ chân thật. Đây là một chuyện đáng buồn, càng đáng buồn hơn chính là các nàng rồi sẽ trở thành người như vậy.
Phác Thái Anh đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Nàng nhìn tài khoản vừa chứng thực trên điện thoại, ngắn ngủi một giờ đã có hơn một vạn fans. "Những người này sao có thể biết em vừa tạo Weibo?"
"Bọn họ luôn có biện pháp. Mỗi ngày có rất nhiều người ngâm mình trên mạng." Lạp Lệ Sa vừa xếp quần áo vừa nói.
Phác Thái Anh nhìn fans id của mình, sau đó nàng nhìn thấy một cái tên quen thuộc. "Lệ Sa, đây có phải là Miêu Phi Vũ không?" Hiện tại nàng cảm thấy Weibo gì đó đều là thật giả khó phân, không dám tùy tiện xác nhận.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy nói: "Có dấu V chính là hắn. Em có muốn cùng hắn theo dõi nhau không?"
*dấu V ở Weibo là xác nhận người dùng là thật.
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của từ theo dõi lẫn nhau. "Theo dõi đi. Hắn vậy mà nhanh thật, hắn cũng không phải người nhàn rỗi."
Phương diện này Lạp Lệ Sa rất quen thuộc. Sau khi theo dõi Miêu Phi Vũ, cô cảm thấy Weibo có chút trống đến khó coi, "Em có muốn đăng tin chúc mừng không?"
"Em nên đăng gì?" Phác Thái Anh nhíu mày.
"Đại khái nói lời chúc mừng. Đăng một tấm ảnh lên." Lạp Lệ Sa nói rồi mở ứng dụng chụp ảnh lên.
Động tác Phác Thái Anh nhanh nhẹn đã chạy đến phía sau Lạp Lệ Sa. "Đừng chụp em."
Lạp Lệ Sa xoay người muốn chụp, Phác Thái Anh dứt khoát che chắn camera điện thoại. "Em nói không cho chị chụp."
"Không đăng gì sao? Em có biết tâm của fans không? Họ muốn nhìn cuộc sống của em. Chị đã rộng lượng nguyện ý chia sẻ, em còn không muốn?" Lạp Lệ Sa cảm thấy rất ủy khuất. Vốn dĩ nương nương chỉ mình cô nhìn, giờ thì tốt rồi mọi người trên mạng ai cũng có thể nhìn, tim này của cô đang rỉ máu đây!
Những lời này thật sự khai sáng Phác Thái Anh. "Điện thoại của chị nhiều hình như vậy, tùy tiện đăng một tấm là được rồi."
"Không được!" Lạp Lệ Sa lập tức cự tuyệt. "Những hình đó là của chị!"
Dáng vẻ bảo vệ bảo vật của cô khiến Phác Thái Anh bật cười. Lạp Lệ Sa nhân cơ hội chụp dáng vẻ cười như hoa của nương nương. "Thật sự rất đẹp, chị không nỡ đăng lên. Nếu không chúng ta chụp lại một tấm đi?" Lạp Lệ Sa chơi xấu nói.
"Mau đăng đi!" Nương nương miễn cưỡng xụ mặt, chỉ là khí tràng bễ nghễ chúng sinh một chút cũng không có.
Lạp Lệ Sa bĩu môi đăng tin đầu tiên lên Weibo của Phác Thái Anh: Hôm nay tôi vừa tạo Weibo! Phía dưới là hình Phác Thái Anh tươi cười.
"Chị đăng rồi, chờ fans của em chuyển phát cùng bình luận hàng loạt là được." Ngữ khí Lạp Lệ Sa uể oải. Cô đưa điện thoại cho Phác Thái Anh, lại tiếp tục xếp lại đồ. Một tháng không ở nhà khiến cho nhà luôn có mùi. Phác Thái Anh yêu sạch sẽ. Ở phương diện này, Lạp Lệ Sa chưa bao giờ để nàng ủy khuất. Cô lập tức dọn dẹp lại ngôi nhà.
"Ngày mai chúng ta đi mua vài thứ đi. Dù sao chúng ta cũng sẽ ở đây." Phác Thái Anh đề nghị.
"Lúc trước chị có đặt vài đơn hàng trên mạng, một hai ngày nữa sẽ chuyển đến." Đối với việc này tốc độ tay của Lạp Lệ Sa luôn kinh người. Cô nhìn Phác Thái Anh càng ngày càng lóa mắt, nếu cô không tự mình nỗ lực có lẽ cả cô cũng ghét bỏ chính mình.
Nếu đã là nhà của mình, những vật không dùng đến trong nhà trước đó đều có thể sử dụng. Hai người quan sát một vòng, an bài tốt mỗi phòng. Kế tiếp thêm một đồ vật cá nhân của mỗi người. Tỷ như ở thư phòng, hai người đặt một cái bàn lớn, nơi mà Phác Thái Anh dùng để múa bút vẩy mực. Hay là phòng làm việc ở lầu ba biến thành phòng tập thể hình để Lạp Lệ Sa có thể luyện tập mỗi ngày.
Ba bốn ngày sau, mỗi ngày đều có chuyển phát nhanh đến. Đồ vật to to nhỏ nhỏ đều có.
Lạp Lệ Sa hài lòng nhìn phòng tập thể hình sau khi sắp xếp xong, lau dọn mọi thứ xong, lôi kéo Phác Thái Anh đến đây vận động. "Thái Anh, không phải chị nói em nhưng em vẫn nên vận động một chút. Em nhìn em xem, gió thổi một chút liền có thể bay, về sau khi thành minh tinh, phải đóng phim, tham gia tiết mục lại còn quay quảng cáo, em làm sao có thể chịu được?"
Phác Thái Anh trắng mắt liếc cô một cái, "Chị là sợ em trên giường không chịu được?"
"Khụ..." Tiểu tâm tư bị vạch trần, Lạp Lệ Sa xấu hổ, ho khan một tiếng: "Thật ra.. này... này cũng là một phần. Em mỗi lần..."
Phác Thái Anh duỗi tay che miệng cô lại: "Thật sự là nói không giữ miệng!"
Lạp Lệ Sa kéo tay nàng xuống, "Là em nói trước mà! Vì sao lại trách chị?" Bảo bảo ủy khuất.
Phác Thái Anh không muốn tiếp tục dây dưa đề tài mắc cỡ này, xoay người đi liền bị Lạp Lệ Sa kéo vào lòng ngực.
"Ai!" Phác Thái Anh chỉ cần nghe hô hấp của Lạp Lệ Sa liền biết cô động tình. Cái ôm ấm áp kia cùng hơi thở nóng rực ngay cổ mình khiến chân nàng có chút mềm đi. "Chị đừng như vậy! Đang là ban ngày ban mặt..." Phác Thái Anh muốn giãy giụa, kết quả trực tiếp bị Lạp Lệ Sa đè lại lên ghế tạ tay.
"Thái Anh, chị đặc biệt muốn ở chỗ này cùng em làm một lần." Thanh âm Lạp Lệ Sa đều trầm. Lúc trước khi cô ở trong phòng tập thể hình luôn nghĩ có một ý nghĩ đem Phác Thái Anh làm ở chỗ này. Đương nhiên, Lạp Lệ Sa bởi vì mình không có tiết tháo đã tự kiểm điểm rất nhiều lần. Chỉ là ý niệm này tựa như ma quỷ, dù thế nào cũng không áp chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro