Chương 21: Lại Thắng

Thời điểm nhận được 50 câu, tuyển thủ toàn trường cùng người xem đều sôi trào lại sợ ảnh hưởng hai người nên không thể lớn tiếng khen hay, chỉ có thể dùng từng đợt vỗ tay biểu đạt kính ý đối với hai người.

Ghi hình xong, mọi người lại tiếp tục vòng tiếp theo. Phác Thái Anh chờ mọi người trở về phòng chờ chuyên dụng. Tưởng Sương vừa vào phòng nghỉ, nói: "Thái Anh cô thật lợi hại, đúng là thâm tàng bất lộ!"

"Chỉ là tôi thích thôi." Phác Thái Anh không khiêm tốn quá mức. Nàng còn muốn giành chiến thắng vòng sau, lúc này nếu khiêm tốn không khỏi có vẻ dối trá quá mức.

Kỷ Hạo Nham an ủi Tề Thác một chút. Tề Thác đến cũng chỉ để lộ mặt, đối với thành tích cũng không ôm hy vọng, cho nên cũng không quá thất vọng.

"Tôi cảm thấy tổ tiết mục động tay động chân trong lúc chọn người, tỷ lệ chúng ta được chọn nhất định sẽ tốt hơn người khác." Tống Bác cảm thấy nếu tổ tiết mục đã mời họ đến, tất nhiên không phải để làm nền.

"Cho nên mọi người đều nên nỗ lực, không cần buồn bã." Tưởng Sương khuyến khích mọi người.

Tế Thác hiển nhiên đã thở phào nhẹ nhõm, hắn đã lên đài một lúc, trận này ít nhất cũng không phải lên.

Lạp Lệ Sa ngồi cạnh Phác Thái Anh, thấp giọng hỏi: "Em thấy sao? Có áp lực không?"

"Còn ổn." Phác Thái Anh cảm giác tơ bông lệnh so với những cái trước đó là lợi nhất với nàng. Nhược điểm của nàng là từ cổ đại xuyên đến, thơ từ một nghìn năm ở giữa nàng đều không biết. Dù có thể bù lại, chỉ là văn hóa nghìn năm mênh mông bát ngát, nàng rất khó xem hết toàn bộ. Mà tơ bông lệnh vừa vặn có thể dương trường tị đoản* của nàng, chỉ chọn những thơ từ trước khi nàng xuyên qua là được. Do đó, Phác Thái Anh càng thêm quý trọng vị trí lôi chủ.

*dương trường tị đoản: nâng cao điểm mạnh, tránh đi điểm yếu.

"Vòng tiếp theo cố lên!" Lạp Lệ Sa nắm tay.

Phác Thái Anh nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của cô, cười nói: "Được."

Vòng thứ hai, Phác Thái Anh chỉ lộ diện lúc đầu, lúc sau liền ngồi chỗ khác trong đại sảnh, cách TV cùng hiện trường. Lạp Lệ Sa ngồi bên ngoài màn ảnh cùng nàng vừa xem trận đấu vừa nói chuyện.

"Vòng này không có minh tinh."

Phác Thái Anh tựa lưng vào ghế, cố gắng thả lỏng thân mình. "Hai vòng minh tinh liên tục rút lui có phải quá rõ không?"

Thời điểm năm người trong sân đáp đề xong, đã qua một giờ. Lại lần nữa tranh đoạt lôi chủ, Phác Thái Anh lên sân khấu. Nàng lên sân khấu mang đến tiếng hoan hô của toàn trường, nữ tử vừa đẹp lại tài như vậy, ai mà không thưởng thức?

Tơ bông lệnh vòng này là "Nguyệt". Từ xưa đến nay, minh nguyệt luôn đi cùng với nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ người thân. Ngoài minh nguyệt, một năm mười hai tháng cũng xuất hiện nhiều lần trong thơ. Vòng này người tham dự tranh đoạt lôi chủ cũng là một cao nhân thơ từ. Hai người nói khoảng 147 câu thì phân thắng bại. Vẫn là Phác Thái Anh thắng.

Toàn trường vỗ tay như sấm. Rất nhiều tuyển thủ cùng người xem đều đứng dậy vỗ tay, vì biểu hiện xuất sắc của hai tuyển thủ này. Phác Thái Anh cũng rất bội phục đối thủ này, bản thân thắng là do xuyên đến, nguyên bản là người cổ đại. Nàng cũng đã chơi tơ bông lệnh từ nhỏ. Mà đối thủ là người hiện đại lại có thể trữ lượng thơ từ lớn như vậy, khó mà có được.

Ghi xong hai trận, nhiệm vụ hôm nay cũng kết thúc. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ra cửa gặp phải Lý Tư Kỳ.

"Phác tiểu thư, vòng thi tiếp theo là ngày mai, đến lúc đó đài của chúng tôi sẽ phái xe đến khách sạn đón cô. Thời gian cụ thể tôi đã đưa cho trợ lý Lạp qua WeChat. Cô xem có yêu cầu gì không?"

Thái độ tích cực này thật sự thay đổi quá lớn. Phác Thái Anh mỉm cười, "Không có gì. Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."

Trở về khách sạn, Lạp Lệ Sa vừa vào phòng đã mắng. "Lý Tư Kỳ này, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Này không phải là vì nhìn thấy thành tích của em tốt, thì mặt cũng tươi cười. Chị thấy cô ấy rất thích hợp làm diễn viên."

Phác Thái Anh vào nhà vệ sinh tẩy trang. Bước ra nói: "Chị nha, kiếp trước không phải chưa từng gặp qua loại người này, vì sao phải tức giận bất bình? Trên đời này có nhiều người như vậy, xem lợi ích mà quyết định thái độ. Người như vậy đều hai mặt." Nàng quay đầu, "Thật ra em cũng vậy."

Lạp Lệ Sa đi đến ôm nàng từ sau lưng. "Em không giống, em có nỗi khổ."

"Chị sao lại biết cô ấy không có nỗi khổ?" Tay Phác Thái Anh đặt vào tay Lạp Lệ Sa. "Mọi người đều muốn sống, chị đừng trách người khác nặng như vậy. Cô ấy đối với chúng ta thế nào cũng không sao, chỉ cần không hại chúng ta là được."

Kiếp trước thân ở hậu cung, Phác Thái Anh đã thấy cung nhân cấp thấp bất lực. Họ nịnh hót a dua, họ nâng cao đạp thấp, kỳ thật đều là do bất đắc dĩ. Các chủ tử tranh đấu tính kế mà người xui xẻo nhất vĩnh viễn là nô tài. Phần lớn bọn họ không muốn tranh, lại bởi vì quan hệ chủ tử, không thể không tranh. Đều là người đáng thương, hà tất trách nặng họ? Nàng khoan dung với bọn nô tài, cho dù không phải người mình, chỉ cần chưa từng hại nàng, ngôn ngữ không tốt, quy củ kém chút đều được.

Kiếp này nàng là một người bình thường, càng thấy rõ mỗi người một vẻ. Mỗi người đều có việc không như ý của mình, vì sao phải yêu cầu người khác đối tốt với mình? Chính mình đã từng đối tốt với người khác chưa? Trên đời này luôn là bánh ít trao đi bánh quy trao lại, từ trước đến nay vẫn luôn công bằng.

Hai người ngồi chốc lát, lại ra ngoài ăn cơm chiều. Ở tiệm cơm, hai người gặp phải một người xem vừa tham gia tiết mục xong, nhận ra nàng. Một hai phải lại đây chụp ảnh chung, ký tên. Phác Thái Anh không tiện cự tuyệt, chỉ có thể thỏa mãn fan. Người này đi rồi, Lạp Lệ Sa cũng không dám ở lại nơi này. Nếu gặp phải người xấu, cô không sợ. Nhưng gặp fans, cô chỉ có thể giương mắt nhìn.

Hai người mượn ghế lô ngồi ăn. Phác Thái Anh ghi hai vòng, tuy rằng không dùng sức, nhưng đứng dưới ánh đèn, vừa ứng phó cuộc thi, vừa ứng phó những vấn đề về màn ảnh, nàng cảm thấy tinh thần có chút mệt. Bởi vậy chỉ ăn một lát đã buông đũa xuống.

Lạp Lệ Sa chú ý tới, đưa chén canh qua cho nàng. "Em trở về nhất định phải cùng chị tập thể dục. Em mệt thì không ăn gì, cơ thể làm sao chịu nổi?"

"Em cũng không muốn." Phác Thái Anh cũng bất đắc dĩ. Thói quen này theo nàng từ kiếp trước. Kiếp trước nàng là Khang phi nên rất ít khi cảm thấy mệt nhọc. Kiếp này ở bên Lạp Lệ Sa, phần lớn công việc nặng đều do Lạp Lệ Sa làm. Thời điểm nàng mệt nhất đại khái chính là làm một chút việc không thể nói cùng Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa thấy nàng ngoan ngoãn ăn canh, lúc này mới yên tâm. "Xem ra về sau em nhất định không thể ăn cơm ở đại sảnh."

Phác Thái Anh cau mày, điều này thật sự phiền toái. Nàng không muốn đến nơi nào cũng bị vây xem, ăn một bữa cũng không yên. Chỉ là sinh hoạt minh tinh là phải như vậy, nàng cũng không ngoại lệ.

"Xem ra em phải làm quen với lối sống này."

"Em nhất đinh phải chuẩn bị tâm lý. Chờ tiết mục này phát sóng, hoặc "Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn" phát sóng, em sẽ hot lên. Đến lúc đó chị đoán em ra cửa cũng khó khăn." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói.

Phác Thái Anh cười. "Thành danh làm sao có thể dễ như vậy? Chị cho rằng em là ai? Những diễn viên chuyên nghiệp khác không phải còn đi tranh thủ vai diễn sao? Chị nhìn Tống Bác hôm nay xem, người ta là thạc sĩ, còn phải đến tiết mục này lộ mặt, có thể thấy thành danh là không dễ."

Lạp Lệ Sa lại không lo lắng. "Đó là bọn họ. Thái Anh của chị xinh đẹp như vậy, có tài như vậy, trong giới giải trí sẽ không tìm được người thứ hai. Em muốn thành danh, chỉ là thiếu cơ hội thôi." Thiên hạ rộng lớn, ai có thể tài hoa hơn Thái Anh của cô?

Phác Thái Anh bỏ muỗng xuống, "Đường phải đi từng bước. Hiện tại em không dám kỳ vọng quá nhiều."

Lạp Lệ Sa hiểu, Phác Thái Anh áp lực không nhỏ. Nàng điều chỉnh, cố gắng hạ yêu cầu xuống thấp, chính là sợ bản thân luôn bày mưu tính kế lại có sai lầm, như vậy nàng sẽ hoài nghi phán đoán của mình.

"Em cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, chúng ta từ từ."

Hai người cơm nước xong cẩn thận ra khỏi tiệm cơm, may mắn là không khiến người khác chú ý. Về lại khách sạn, Phác Thái Anh muốn tắm, Lạp Lệ Sa trực tiếp ôm nàng vào phòng tắm.

"Này! Chị muốn làm gì?" Phác Thái Anh có chút khẩn trương. Không phải nàng không muốn, chỉ là hiện tại nàng thật sự rất mệt, còn có chút đau đầu.

Lạp Lệ Sa ủy khuất, mình nhìn không đáng tin đến như vậy sao? "Em yên tâm, chị sẽ không làm bậy. Nếu em mệt vậy để chị hầu hạ em."

Trong ánh mắt của Phác Thái Anh, tất cả đều là sự không thể tin nổi. "Chị thật sự có thể nhịn nổi?"

Lạp Lệ Sa xoa xoa mũi. "Với điều kiện là em không câu dẫn chị."

Phác Thái Anh cười đến toàn thân run lên. Lạp Lệ Sa chuẩn bị nước tắm xong, thay nàng cởϊ qυầи áo, ôm nàng vào bồn tắm.

Nhiệt độ nước phù hợp làm tinh thần của Phác Thái Anh hoàn toàn thả lỏng. Nàng tựa đầu lên thành bồn, tùy ý để tay Lạp Lệ Sa di chuyển trên thân mình. Dù lúc này Lạp Lệ Sa có làm bậy, nàng cũng sẽ lười quản.

Lạp Lệ Sa thề, bản thân thật sự rất nghiêm túc không chút tạp niệm, nỗ lực làm một cung nữ tốt, tận tâm tận lực hầu hạ nương nương. Nhưng xúc cảm trên tay quá mức chân thật, còn có nét mặt hồng phấn vì nước nóng của nương nương, thật muốn mệnh mà!

Phác Thái Anh cảm giác tế bào toàn thân đều được thả lỏng, trên trán xuất hiện mồ hôi tinh mịn. Chóp mũi là mùi sữa tắm nhàn nhạt, nàng chậm rãi mở mắt, đã thấy gương mặt đỏ bừng của Lạp Lệ Sa, biểu tình ẩn nhẫn kia muốn bao nhiêu đáng thương sẽ có bấy nhiêu đáng thương.

Lạp Lệ Sa thoa sữa tắm cho nương nương, thoa lên toàn thân khiến nương nương cả người đều là bọt biển trắng xóa. Lúc này, tiếng nước mở, nương nương nâng cánh tay ngó sen trắng lên khiến mặt nàng toàn nước.

Lạp Lệ Sa quay đầu, nhìn thấy Phác Thái Anh đang cười khanh khách nhìn mình. Bộ dáng lười biếng kia cố tình xứng với đôi mắt giảo hoạt, toàn thân trên dưới đều tràn ngập vẻ dụ hoặc.

"Thái Anh, chúng ta nói rồi, em không được câu dẫn chị, nếu không chị không dám chắc sẽ không phát sinh chuyện gì."

Phác Thái Anh vươn tay, kéo cổ áo Lạp Lệ Sa đến trước mặt mình, "Bổn cung không đẹp sao?"

Máu mũi Lạp Lệ Sa muốn phun ra. Nương nương không thể tra tấn cô như vậy! "Em đẹp nhất trần đời."

Em đẹp thế nào, bản thân em còn không rõ sao? Lạp Lệ Sa thầm mắng trong lòng.

Tay Phác Thái Anh đầy bọt nước nâng cằm Lạp Lệ Sa, "Vậy sao chị còn không tới?"

Cmn! Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Nương nương lại đùa với lửa! "Đây là em nói nha." Lạp Lệ Sa bắt lấy tay Phác Thái Anh đang lộn xộn trên mặt mình, "Không được kêu dừng nửa đường. Có kêu chị cũng không ngừng!"

Biểu tình mị hoặc trên mặt Phác Thái Anh nháy mắt có chút do dự. Lạp Lệ Sa thấy nàng muốn đổi ý, lập tức hôn nàng, không cho nàng thời gian tự hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro