Chương 22: Sâu Sắc

Phác Thái Anh bị hôn đến thất điên bát đảo. Đầu óc đang có chút trầm mê lại bị hôn đến không thể thanh tỉnh. Nàng từ bỏ việc tự hỏi, đem toàn bộ thân mình giao cho Lạp Lệ Sa. Tùy ý Lạp Lệ Sa mang mình đến thể nghiệm niềm vui sướиɠ cực lạc.

Quần áo trên người Lạp Lệ Sa cũng bị cởi, bồn tắm vì hai người tiến vào mà nước tràn. Biểu tình Phác Thái Anh càng thêm mê người, không còn thấy nét bình tĩnh đoan trang ngày thường, thay vào đó là nét quyến rũ vũ mị. Hai tay nàng ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa, cả người đều bị Lạp Lệ Sa ôm chặt. Hai thân thể dính lấy nhau, trực tiếp cảm thụ phản ứng cơ thể của đối phương.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, tiếng thở dốc, ngâm nga đan xen vào nhau, Lạp Lệ Sa vì muốn Phác Thái Anh dành nhiều thời gian chuẩn bị thi đấu, đã ăn chay vài ngày. Lần này là vì đói quá mức, hai người trong phòng tắm vui đùa hơn một giờ. Cuối cùng vẫn là Phác Thái Anh cảm thấy nước lạnh, than lạnh, lúc này Lạp Lệ Sa mới tạm thời buông tha nàng. Chỉ là tạm thời thôi!

Trở lại giường, hai người tiếp tục công việc ban nãy. Phác Thái Anh cảm thấy xương cốt của mình đều đã rã, quả nhiên mình nhất thời mềm lòng cuối cùng vẫn là mình chịu tội. Lạp Lệ Sa rốt cuộc dừng tay, nhìn thân thể Phác Thái Anh toàn dâu tây, cô có chút tự trách nho nhỏ. Bản thân luôn có chút không kìm nén, chỉ cần khởi động tay thì không nhịn được.

Lạp Lệ Sa xuống giường lấy một ly nước ấm, bế Phác Thái Anh lên, uống một ngụm nước đút nàng. Phác Thái Anh thật sự khát, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không chịu buông tha nàng, một hai phải đút từng ngụm cho nàng, trong lúc đó không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của nàng.

Phác Thái Anh lộ ra nét cười mệt mỏi. "Tâm tư này của chị đều dùng trên người em. Khó trách ngày thường chỉ số thông minh không đủ dùng."

Nương nương là đang chê mình ngốc sao? Lạp Lệ Sa mặc kệ, ôm chặt người trong lòng. Cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Chỉ số thông minh của chị không đủ không phải còn có em sao? Chị chỉ cần có thể bảo vệ em là đủ rồi."

Toàn thân Phác Thái Anh đều bủn rủn, mi bất giác nhăn lại. Lạp Lệ Sa xoa xoa eo nàng, hơi dùng sức xoa bóp khiến cho Phác Thái Anh thoải mái thở ra một hơi.

"Toàn thân đều mỏi." Thanh âm nàng nhẹ nhẹ. Tựa như vật nhỏ khiến tâm người ngứa ngáy.

Lạp Lệ Sa đặt nàng trên giường, thay nàng mát xa toàn thân. Mát xa được một nửa, Phác Thái Anh đã ngủ mất.

Hôm sau tỉnh lại, Phác Thái Anh cảm giác tốt hơn rất nhiều so với hôm qua. Nàng trở mình, lại phát hiện bên giường đã trống. Đứng dậy mặc váy con thỏ vào, vừa muốn xuống giường đã bị Lạp Lệ Sa đột nhiên xuất hiện đè lại.

"Còn sớm, em ngủ chút nữa đi."

"Chị không bên em, em không ngủ được." Phác Thái Anh bày ra dáng vẻ đáng thương vô cùng, Lạp Lệ Sa vội vàng quay đầu chỗ khác ho khan một tiếng.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Lạp Lệ Sa tự nhủ. Thật vất vả mới bình tĩnh, cô quay đầu thấy Phác Thái Anh mỉm cười nhìn cô.

"Thái Anh, em muốn đùa với lửa cũng phải xem thời gian. Eo không mỏi nữa?" Tay Lạp Lệ Sa xoa eo mảnh khảnh của Phác Thái Anh.

"Ai! Còn mỏi." Eo Phác Thái Anh mềm nhũn, suýt không ngồi vững.

"Vậy còn đùa!" Lạp Lệ Sa bất mãn. Cô bá đạo ấn Phác Thái Anh lên giường, bản thân cũng lên giường, cùng Phác Thái Anh ngủ nướng.

"Chị ra ngoài luyện tập sao?" Phác Thái Anh ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Lạp Lệ Sa, hiển nhiên vừa tắm xong.

"Ra ngoài chạy bộ." Lạp Lệ Sa có thói quen nghề nghiệp, mỗi ngày đều duy trì mức độ luyện tập nhất định. Tuy khách sạn có phòng tập thể hình, nhưng cô không muốn rời khỏi Phác Thái Anh quá lâu. Có thể mang Phác Thái Anh cùng luyện tập là tốt nhất, chỉ là trước mắt không có khả năng.

Thân thể mềm mại không xương trong lòng, rất khó để cô không tâm viên ý mã. Nói là ngủ nướng, chỉ là tâm tư Lạp Lệ Sa đã bay đến nơi khác. Không còn cách nào, cô đành nói chuyện phiếm với Phác Thái Anh. "Hôm qua Nguyên Hương cùng Như Quyên nói, công ty hai đứa chuẩn bị cho hai đứa hợp thành một nhóm xuất đạo."

"Chuyện lúc nào?"

"Tối qua sau khi em ngủ." Lạp Lệ Sa kề bên tai nàng nhỏ giọng nói.

"Xem ra em nghĩ đúng rồi." Phác Thái Anh rất vừa lòng với phán đoán của mình.

"Như vậy công ty sẽ càng không giải ước với hai đứa." Đây là vấn đề Lạp Lệ Sa cùng Nguyên Hương, Như Quyên nghĩ đến.

Phác Thái Anh muốn đứng lên lấy điện thoại, bị Lạp Lệ Sa kéo vào lòng. "Hiện tại em phải nghỉ ngơi. Có gì chị nói với hai đứa."

"Chị nói với hai đứa an tâm xuất đạo là được. Đừng luôn muốn giải ước. Hiện giờ em cũng tiến vào vòng này, dù hai đứa có thể giải ước, đi bên cạnh em kiếm ăn trong vòng này. Nhưng lúc đó chưa chắc đã tốt như hiện tại. Hiện tại hai đứa có thể cùng nhau xuất đạo. Cuối cùng là ứng phó. Biểu hiện cho tốt, công ty sẽ đối đãi tốt với hai đứa." Phác Thái Anh nói một mạch, đơn giản chỉ có hai chữ.............."an tâm".

"Được." Lạp Lệ Sa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại ý của Phác Thái Anh.

Lúc này, Nguyên Hương cùng Như Quyên cũng vừa rời giường, đang ăn sáng trong nhà ăn công ty. Nhìn thấy tin nhắn thoại của nương nương, lập tức kích động. Kết quả nhấn vào lại là giọng Lạp Lệ Sa. Hai người có chút mất hứng nhưng vẫn nghe hết lời của Lạp Lệ Sa.

"Sao lại là chị? Nương nương đâu?" Như Quyên bát quái.

Lạp Lệ Sa nhìn người trong lòng mình, cười hề hề. Cô phản hồi: "Nương nương đang nghỉ ngơi. Không có sức nói chuyện với hai đứa."

Như Quyên ngẩng đầu nhìn Nguyên Hương đối diện, Nguyên Hương trong nhóm cũng nhận được tin nhắn. Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

"Lệ Sa này cũng quá kỳ, sao lại có thể đối với nương nương như vậy?" Như Quyên căm giận bất bình.

"Em nói nhỏ chút." Nguyên Hương rất muốn che miệng nàng lại. Nơi này là nhà ăn, người đến người đi, lớn tiếng như vậy là sợ người khác không biết?

Như Quyên bĩu môi, vẫn giảm nhỏ âm lượng. "Em chỉ cảm thấy nương nương quá sủng Lệ Sa."

"Chỉ cần nương nương cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi. Dù Lệ Sa có muôn vàn điều không tốt nhưng luôn trung tâm với nương nương." Nguyên Hương biết thân thủ của Lạp Lệ Sa, cô cảm thấy hiện tại bên người nương nương thật sự nên có một người như Lạp Lệ Sa.

Tiếp tục quay "Lôi Đài Văn Thơ".

Hôm nay cần quay liên lục ba vòng. Cho nên sáng sớm Phác Thái Anh đã đến đài truyền hình. Vào phòng trang điểm, vẫn là chị An trang điểm cho nàng. Lần này chị An trang điểm cho nàng nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều.

Mà những nghệ sĩ cùng tham gia với nàng thái độ cũng biến hóa vi diệu. Lúc đầu những người này không có quan hệ cạnh tranh, đối thủ chân chính cạnh tranh chính là các tuyển thủ cao nhân thơ từ. Trình độ mọi người không cách nhau lắm, bất quá là tới lộ mặt, gia tăng một chút tỉ lệ lộ diện thôi. Chính là hiện giờ Phác Thái Anh xuất hiện, liên tục ngồi yên ổn vị trí lôi chủ, khiến cho tâm thái của những người khác có chút không cân bằng. Nếu Phác Thái Anh có thể ngồi được vị trí lôi chủ đến phút cuối cùng, hiển nhiên nhiệt độ của tiết mục này cùng tiêu điểm đều là của Phác Thái Anh. Như vậy bọn họ đến không phải là tay không quay về sao?

Luận danh khí, Phác Thái Anh không thể nghi ngờ là người không có danh khí. Dù là vận động viên bơi lội Tề Thác, cũng được nhiều người biết được, đừng nói đến ba người còn lại. Nhưng Phác Thái Anh thì sao? Hoàn toàn không có danh khí, thậm chí đến bây giờ rất khó gọi nàng là diễn viên. Để một người như vậy được phần lợi nhất là việc mà bọn họ không thể tiếp thu.

Không khí phòng trang điểm có chút xấu hổ làm Lạp Lệ Sa cảm thấy khó hiểu. Cô không hiểu, lúc trước không khí vẫn còn hòa thuận vui vẻ, vì sao mới qua hai ngày đã thay đổi như vậy? Bốn người này mắt đi mày lại là có ý gì? Thật sự nghĩ người khác mắt mù sao?

Thời điểm Phác Thái Anh trang điểm nhìn thấy thái độ biến hóa của bọn họ. Nàng cũng không để ý. Thời điểm xung đột lợi ích, xuất hiện tình huống như vậy thật sự rất thường gặp. Kiếp trước người mới vào cung, có người nào không tất cung tất kính với mình. Chỉ là khi người mới biến thành người cũ, vị phân lên đến cửu tần, luôn nghĩ lấy mình khai đao, lót đường cho các nàng tấn phong phi vị.

Cổ kim nói đúng, người luôn như vậy.

Bắt đầu quay "Lôi Đài Văn Thơ" lần thứ ba. Trận này chọn Tống Bác lên thi đấu. Sự thật chứng minh nhiều năm đọc sách của hắn thật sự hữu dụng. Hắn đáp đúng toàn bộ mười đề. Chỉ là độ khó đề mục của hắn thấp, không so được với tuyển thủ cao khác, kết cục vẫn tiếc nuối.

Tranh đoạt lôi chủ, Phác Thái Anh lại thắng.

Khi ở trong phòng nghỉ ngơi, Tưởng Sương an ủi Tống Bác vài câu, lại tỏ vẻ chúc mừng Phác Thái Anh thắng liên tiếp.

"Thái Anh nhìn dáng vẻ của cô là muốn thắng liên tục a! Chúng tôi đều ôm tâm thái xem náo nhiệt, không nghĩ tới cô thật sự nghiêm túc. Tôi tin không qua bao lâu, đại danh tài nữ của cô sẽ được cả nước biết đến." Tưởng Sương tươi cười, chỉ là không quá tự nhiên.

Lạp Lệ Sa bên cạnh muốn cười ra tiếng. Cái gì mà tới xem náo nhiệt? Lúc trước sao lại không nói vậy? Còn nói Thái Anh nghiêm túc, các người có thực lực như Thái Anh cũng có thể nghiêm túc! Mấu chốt là có sao?

Thần thái Phác Thái Anh bình thản, không thấy bất luận chút khác thường nào. "Tôi chỉ mới vào vòng, còn rất nhiều việc không hiểu. Chỉ là làm việc luôn phải nghiêm túc là những gì mà cha mẹ tôi dạy bảo lúc nhỏ. Dù là đóng phim hay tham gia tiết mục, tôi đều dùng toàn lực để làm, không chút tiếc nuối."

Lần đầu trò chuyện, Tưởng Sương đã nhớ rõ Phác Thái Anh. Nữ nhân nhìn nhu nhược này lời nói đều trong bông có kim, là người khó đối phó.

"Lôi Đài Văn Thơ" vòng thứ tư, thứ năm, Phác Thái Anh như cũ thắng liên tiếp. Theo tiến độ cuộc thi, nàng càng lúc càng thích ứng được. Trạng thái cũng càng lúc càng tốt. Nét mặt đứng trên đài cũng càng tỏa sáng. Đối mặt việc MC Lý Văn Văn thỉnh thoảng ném đề tài, nàng vẫn đĩnh đạc nói. Lý Văn Văn cũng biết Phác Thái Anh xuất sắc, đề tài ném ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu sắc.

Lạp Lệ Sa dưới đài nhìn Phác Thái Anh bắn mị lực ra tứ phía, trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, đây là nữ nhân của cô. Đột nhiên, điện thoại rung lên. Điện thoại của khán giả đều phải bị thu. Cô là nhân viên công tác, điện thoại luôn mang bên người. Cô cúi đầu xem WeChat, là tin nhắn của Đoạn Vị Bình. Nói có phim truyền hình có nữ phụ cần nhận người, hỏi Phác Thái Anh có hứng thú không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro