Chính thức quay.
Hàn Thao cùng Vu Tĩnh Nghi không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, nhất cử nhất động, từng lời nói đều phối hợp rất khá. Loại tình ý này, từ khóe môi, đuôi chân mày đều hiện lên, hoàn toàn như không bị cuộc nói chuyện vừa nãy ảnh hưởng.
Cảnh quay này kết thúc, Phác Thái Anh ghi chép lại tâm đắc của mình vào notebook. Đang viết, nàng nghe thấy tiếng Lạp Lệ Sa: "Hàn tiên sinh, có việc?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu, quả nhiên thấy Hàn Thao đến trước mắt mình, chỉ là trước mình có Lạp Lệ Sa đang ngăn lại. "Có việc?"
"Cũng không có việc gì." Hàn Thao lặng lẽ vòng qua Lạp Lệ Sa. "Ngày hôm qua xem "Lôi Đài Văn Thơ", cô thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt. Biểu hiện rất tốt."
Phác Thái Anh mỉm cười, "Chỉ là khi còn bé đọc mấy quyển sách, hiện tại trùng hợp dùng tới thôi." Sáng nay tới đoàn phim, có rất nhiều người nói với nàng về cuộc thi đó. Càng như vậy, nàng lại càng khiêm tốn, không muốn lưu lại ấn tượng càn rỡ, đắc ý trong mắt người khác.
"Cho nên khi còn nhỏ cô đã dùng bút lông luyện chữ, cũng đã đọc nhiều sách mà ngâm thơ. Thái Anh, khi còn nhỏ cô đã học những gì vậy?" Hàn Thao lấy lời nàng để chế nhạo nàng.
"Gia huấn lúc nhỏ luôn phải học một vài thứ." Những năm tháng lúc nhỏ của Phác Thái Anh cơ hồ đều dùng để học tập. Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy tràn ngập niềm vui sướиɠ. Cuối cùng tuổi nhỏ vô ưu, học tập cũng vui sướиɠ. Sau này vào cung mỗi ngày luôn phải cẩn thận, thật sự không hạnh phúc bằng lúc nhỏ! Đáng tiếc, tuổi nhỏ nàng không biết trân trọng. Thường xuyên đếm ngày, mong được lớn lên. Cảm thấy khi lớn lên bản thân mới có thể quyết định được nhân sinh của mình nhưng lại không biết càng lớn càng thêm thân bất do kỷ. Cho nên dù sinh hoạt hiện tại bận rộn vất vả, Phác Thái Anh vẫn vô cùng quý trọng.
Chân mày Hàn Thao khẽ giật, người bình thường sẽ không nói như Phác Thái Anh. Hắn cảm thấy nữ nhân này tựa như một điều bí ẩn, vĩnh viễn không biết nàng sẽ mang lại kinh hỉ gì cho người khác. "Xem ra cô thật sự không giống chúng tôi. Chúng tôi ngoại trừ diễn xuất thì không học gì, còn cô thì lại học rất nhiều thứ."
"Quá khen. Trong đoàn phim, tôi vẫn còn là học sinh. Không thấy mỗi ngày tôi đều học tập sao?" Phác Thái Anh quơ quơ notebook trong tay.
"Hàn tiên sinh, bên kia tìm anh." Lạp Lệ Sa lễ phép tiến lên một bước, chen vào giữa hai người.
Cuối cùng Hàn Thao cũng chú ý đến Lạp Lệ Sa, đối mặt với Lạp Lệ Sa, hắn cũng không để ý. "Thái Anh, nói chuyện sau."
Sau khi Hàn Thao rời đi, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vẫn luôn xụ mặt, cười nói: "Bình giấm chua."
"Anh ta cũng rảnh thật, không có việc gì thì tìm em nói chuyện." Lạp Lệ Sa bất mãn. Toàn thân Hàn Thao đều tản ra mị lực minh tinh, thật sự là nam nhân ưu tú. Nhưng Thái Anh của cô không cần, vẫn không nên trêu vào nam nhân như vậy.
Phác Thái Anh cúi đầu tiếp tục ghi chép. "Chị có thể gọi này là giao lưu. Ngụy lão sư cũng nói với em giao lưu giữa các diễn viên rất quan trọng. Khi loại ăn ý này hình thành, đóng phim sẽ thuận lợi hơn." Cho nên nàng cảm thấy bình thường khi trò chuyện với Hàn Thao.
Đối mặt với một Phác Thái Anh nghiêm túc như vậy, Lạp Lệ Sa không thể nói gì. Cô ủy khuất nhìn Phác Thái Anh ghi chép. "Chi đi lấy nước cho em."
Nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa rời đi, khóe môi Phác Thái Anh hơi cong. Tuy rằng nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa ăn giấm hơi nhiều, nhưng cảm giác có người khẩn trương như vậy thật sự rất tốt. Mấu chốt là tuy Lạp Lệ Sa đối với ai cũng ghen nhưng trước nay không hoài nghi nàng, cũng không thật sự can thiệp vào việc của nàng.
Đang nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Phác Thái Anh cầm lên phát hiện không biết số này. Lạp Lệ Sa luôn thay nàng tiếp điện thoại, hiện tại không có Lạp Lệ Sa, nàng đành phải tự mình tiếp.
Đầu dây bên kia là nhân viên tuyên truyền của chính phủ. Bọn họ muốn làm một hoạt động văn hóa, nhìn thấy biểu hiện hôm qua của Phác Thái Anh ở "Lôi Đài Văn Thơ", muốn mời nàng đến tham dự lễ khai mạc. Phác Thái Anh hỏi thời gian, là ngày 1 tháng 10. Nàng xem lịch trình sắp tới, nhìn thấy hôm đó không có suất diễn nhưng ngày 30 tháng 9 cùng 2 tháng 10 lại có việc. Thời gian quá gấp.
Lạp Lệ Sa lấy nước ấm đến cho Phác Thái Anh, tuy trời rất nóng nhưng vừa qua lập thu, Phác Thái Anh bắt đầu uống nước ấm. Thân thể nàng sợ lạnh, phải bảo dưỡng từng chút một.
"Có chuyện gì sao?" Cô xa xa đã thấy Phác Thái Anh cúp điện thoại.
"Có lời mời em đến tham dự lễ khai mạc. Thời gian là ngày 1 tháng 10. Buổi sáng 30 tháng 9 em có một cảnh quay, 2 tháng 10 có hai cảnh, chúng ta có thể kịp sao?" Phác Thái Anh đã đáp ứng lời mời của đối phương. Hiện tại nàng muốn có thể nhiều hiểu biết về những tình huống khác, thứ hai là địa điểm rất tốt, vừa vặn ở thành phố B.
Vừa nghe nói ở thành phố B, Lạp Lệ Sa cười nói: "Có phải vì rời nhà lâu nên em nhớ tiểu biệt thự của tụi mình?"
Phác Thái Anh lắc đầu, "Nơi nào có chị nơi đó mới là nhà của em."
Nhìn xem, nương nương lơ đãng nói lời âu yếm như vậy đủ để cho Lạp Lệ Sa cảm động đến rối tinh rối mù.
Mua vé, chuẩn bị hành lý, một câu của nương nương, Lạp Lệ Sa như được lên dây cót, cô hấp tấp vội vã như vẫn cười ha ha.
Chỉ đạo võ thuật Tạ Chúng vừa một thiết kế động tác diễn, hiện nhóm vai võ phục đang theo đồ đệ tiểu Trương của hắn tập động tác. Hắn đi lại trong phim trường nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang cười ngây ngốc, tiến đến hỏi: "Tiểu Lạp, cô cười gì vậy."
"Không có gì." Lạp Lệ Sa vừa lắc đầu vừa tiếp tục cười ngây ngốc.
"Ai, có phải vì lão bản của cô sắp hot, cô cũng vui theo không?" Tạ Chúng không phải người làm công tác văn hóa, tiết mục thơ văn đương nhiên sẽ không xem. Nhưng hôm nay ở phim trường, hắn luôn nghe thấy biểu hiện cùng thơ văn của Phác Thái Anh trong lúc thi đấu. Hiện tại hắn cũng có thể giống như vài học giả đọc vài đoạn.
"Ách.... chỉ đạo Tạ, anh cũng biết sao?" Lạp Lệ Sa cảm thấy mình cười như vậy không tốt, không cho người khác một lời giải thích hợp lý cũng không tốt. Vì thế phóng lao theo lao, đem đề tài nói về biểu hiện của Phác Thái Anh trong lúc thi đấu.
"Sao tôi có thể không biết? Tôi...." Tạ Chúng nói. "Tuy tôi là người luyện võ, nhưng tôi.... tôi vẫn hiểu được một chút thơ văn. Cô xem nha, triệu từ Bạch Đế thải vân gian, thiên lý.... thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn. Lưỡng ngạn.... lưỡng ngạn thanh vạn trùng san. Đúng không?" Tạ Chúng cười xán lạn, khó lắm hắn mới nhớ một đoạn như vậy.
Lạp Lệ Sa há miệng, hơn nửa ngày mới khép lại. "Chỉ đạo Tạ, ngài... câu nào cũng đúng. Nhưng không phải cùng đoạn thơ."
"A? Không phải cùng một đoạn sao?" Tạ Chúng vò đầu.
"Lưỡng ngạn viên thanh đề bất tận. Khinh chu dĩ quá vạn trùng san." Tuy văn thơ của Lạp Lệ Sa không sánh bằng Phác Thái Anh, nhưng cô xuất thân là bộ đội đặc chủng, chấp hành nhiệm vụ không chỉ đánh nhau mà còn có trinh sát, ẩn náu các thứ. Chương trình văn hóa cũng không đơn giản, Lạp Lệ Sa lại là mũi nhọn, trình độ văn hóa đương nhiên không kém.
Tạ Chúng vỗ đùi, "Đúng đúng, là hai câu này. Thấy có lưỡng ngạn nên tôi nối chúng lại." Hắn nhìn nhóm vai võ phụ luyện tập, vỗ vai Lạp Lệ Sa, "Cô được nha, có thể văn có thể võ. Thật sự không muốn thành minh tinh? Cô nhìn bên kia xem, cô hỏi bọn họ Lý Bạch, Đỗ Phủ là ai học còn biết được, hỏi bọn họ người khác dù nam hay nữ họ cũng không biết."
Lạp Lệ Sa lui về sau một bước, vội xua tay, "Chỉ đạo Tạ, chúng ta nói đến nói lui, tôi là trung thành và tận tâm với Thái Anh nhà tôi, tuyệt không hai lòng. Anh đừng hại tôi bị hoài nghi!"
Tạ Chúng hận sắt không thành chép. "Được được được, tôi không khuyên cô. Dù sao chờ cô nghĩ thông suốt, lúc nào cũng có thể tìm tôi. Đừng tìm lão Từ nha, tìm tôi biết không?"
"Được được, tôi biết." Lạp Lệ Sa có lễ nói, nhanh chóng chạy trốn.
Tạ Chúng nhìn Lạp Lệ Sa chạy nhanh như chớp, lắc đầu. "Hạt giống tốt! Đáng tiếc não không tốt lắm."
Ngày 30 tháng 9, buổi sáng Phác Thái Anh vừa quay xong, xin nghỉ với đoàn phim, bay trở về thành phố B. Về nhà mình, hai người đều có cảm giác thân thuộc. Trên đường về nhà, hai người giải quyết bữa trưa trong tiệm. Buổi tối hai người ôm nhau trên sô pha, xem vòng thi thứ ba của "Lôi Đài Văn Thơ".
"Tuy rằng chị biết chị hỏi cũng vô dụng nhưng chị vẫn muốn biết, làm sao em có thể nhớ được nhiều thơ từ như vậy?" Lạp Lệ Sa ôm người trong lòng, hỏi vấn đề mình tò mò thật lâu.
Phác Thái Anh nhíu mày, có chút mờ mịt nhìn Lạp Lệ Sa.
"Này này, Thái Anh, em nhìn chị như vậy, chị sẽ muốn hôn em đấy." Lạp Lệ Sa thật sự không chịu nổi ánh mắt to to manh manh của nương nương.
"Nói thật em cũng không biết. Dù sao xem qua đã nhớ kỹ." Nàng nghĩ một chút, "Khi bắt đầu biết nói, phụ thân dạy em thơ từ. Mỗi ngày ngâm nga, phụ thân sẽ khảo. Chị biết đại ca em là người ưu tú, em đương nhiên không muốn bị tụt lại, cho nên mỗi ngày ngâm nga không ngừng. Sau đó.... sau đó giống nhưng càng đọc càng nhanh, càng đọc càng dễ." Biến hóa này sau mười tuổi đã xuất hiện. Đến năm trước tuổi mười lăm cặp kê, nàng đã có thể gặp qua không quên.
"Đến hiện tại thì thành như vậy." Lạp Lệ Sa rất nhanh đưa ra kết luận.
Hai người xem thi đấu, Lạp Lệ Sa nhận được điện thoại của tổng tài Lôi Nguyệt Nhất Sắc Tài. Lôi Nguyệt là một thương nhân có tiếng, lại kinh doanh cổ trang cách tân, quan hệ vô cùng rộng. Lễ khai mạc văn hóa ngày mai cô cũng được mời tham dự, cô nhìn thấy tên của Phác Thái Anh trong danh sách khách mời, nghĩ đến hôm nay hai người hẳn về lại thành phố B. Lôi Nguyệt muốn sau lễ khai mạc gặp hai người, cô có một vài việc muốn nói với hai người.
Ngày hôm sau, quốc khánh 1 tháng 10. Quảng trường văn hóa trứ danh của thành phố B tổ chức lễ khai mạc văn hóa long trọng. Phác Thái Anh tham gia lễ khai mạc, quả nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt. Quảng trường còn có người giới thiệu Phác Thái Anh với rất nhiều lãnh đạo thành phố B. Phác Thái Anh hiểu những người này không thể đắc tội. Nàng trường tụ thiện vũ* lại quen thuộc với đạo quan trường, thái độ đối với lãnh đạo không xa không gần nhưng vẫn khiến họ khắc sâu ấn tượng. Yến hội trước lễ khai mạc sau, Phác Thái Anh ngồi trên ghế khách sạn gặp Lôi Nguyệt.
*trường tụ thiện vũ: có nghĩa mạnh vì gạo, bạo vì tiền
"Thật xin lỗi, thời gian gấp gáp lại gọi em đến đây." Lôi Nguyệt gặp mặt liền khách sáo. Cô biết thời gian của Phác Thái Anh vô cùng gấp.
"Lôi tổng, em với chị không cần khách khí như vậy." Phác Thái Anh cười nhìn Lôi Nguyệt.
Lôi Nguyệt là người sảng khoái, lập tức không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng. "Thái Anh, lúc trước chúng ta có ký một bản hợp đồng, tuy rằng bây giờ chưa tới hạn nhưng chị muốn trước tiên giải trừ hợp đồng kia. Chúng ta lập một cái mới."
Phác Thái Anh lấy hợp đồng, đưa cho Lạp Lệ Sa. Sau khi xem xong, Phác Thái Anh buông hợp đồng hỏi: "Lôi tổng muốn mời em chụp quảng cáo?"
Bản hợp đồng này chính thức mời Phác Thái Anh là người phát ngôn cho nhãn hiệu Nhất Sắc Tài. Nhất Sắc Tài vẫn luôn bán những sản phẩm cổ trang cách tân, nhưng kỳ sau không chỉ có cổ trang còn có trang phục hiện đại. Lúc trước Phác Thái Anh đại ngôn cổ trang, hiện tại thành đại ngôn toàn bộ. Phí đại ngôn cũng theo đó tăng lên, còn có một người phát ngôn tuyên truyền hoạt động.
--------------------------
Há Giang Lăng - Tảo Phát Bạch Đế Thành
Phiên âm:
Triệu từ Bạch Đế thải vân gian
Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất tận
Khinh chu dĩ quá vạn trùng san.
Dịch thơ:
Bạch Đế sớm mai mây rực rỡ
Một ngày vạn dặm đến Giang Lăng
Hai bơ tiếng vượn kêu không dứt
Thuyền nhẹ đi qua vạn núi sông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro