Chương 31: Xung Đột
Tin tức đạo diễn cho Phác Thái Anh thêm cảnh quay truyền khắp đoàn phim. Phác Thái Anh cảm giác được nhân viên công tác đoàn phim khách khí với mình rất nhiều. Khi không có cảnh quay, Lạp Lệ Sa lấy canh từ trong bình giữ nhiệt, "Mau uống chút, vẫn còn nóng."
Phác Thái Anh nhận chén nhỏ, thong thả ung dung uống.
"Sau khi chị Thái Anh diễn Quý phi, động tác thường ngày cũng giống Quý phi. Nhìn nhất cử nhất động thật ung dung hoa quý." Lăng Tương Quân đi đến nói. Phía sau nàng có trợ lý thay nàng giơ dù che nắng.
"Em muốn uống một chút không? Tay nghề Lạp Lệ Sa nấu canh không tồi." Phác Thái Anh cười nói.
"Cảm ơn chị Thái Anh. Bên kia em có vật bảo mẫu làm đưa đến. Phúc khí của em không tốt như chị Thái Anh, không mời được người toàn năng như trợ lý Lạp." Lăng Tương Quân nói xong, đi về phía sân chụp.
"Này có ý gì?" Lạp Lệ Sa không hiểu ý nàng, nhưng vẫn cảm thấy được ngữ khí âm dương quái khí.
"Còn có thể có ý gì?" Phác Thái Anh uống xong canh, đưa nó cho Lạp Lệ Sa, muốn thêm chén nữa. "Đạo diễn cho em thêm cảnh, cô ấy khó chịu thôi. Cô ấy là nữ chủ, muốn thêm cảnh cũng nên là cô ấy trước."
"Cô ấy là nữ chủ, suất diễn nhiều nhất, còn muốn thêm?" Lạp Lệ Sa đưa canh cho Phác Thái Anh, "Hơn nữa, không phải chỉ thêm vài cảnh vũ đạo thôi sao? Em có thể nhảy, đạo diễn mới cho em thêm cảnh. Cô ấy muốn thì cũng biết khiêu vũ đi."
Lời này nói không sai. Nhưng đổi thành người khác, Lạp Lệ Sa tuyệt sẽ không nói như vậy. Có thể thấy người ở lập trường nào sẽ có quan điểm ở lập trường đó.
"Trong lòng cô ấy không thoải mái là chuyện thường tình. Mấy hôm nay, chị gặp cô ấy thì cứ trốn tránh. Bất hòa trong đoàn phim là tối kỵ, em không muốn tìm phiền toái cho đạo diễn." Tân nhân trẻ tuổi luôn khí thịnh. Kiếp trước tân nhân vừa vào cung cũng từng ỷ vào sủng ái mà không biết trời cao đất dày mà khıêυ khí©h. Phác Thái Anh nhìn cảnh này đến nhàm. Ai mà không có một thời tuổi trẻ?
"Chị biết." Lạp Lệ Sa bên cạnh Phác Thái Anh lâu, cũng hiểu nương nương trước nay không phải người thích khích phách nhất thời. Nàng có năng lực làm trời làm đất, lại cố tình suy nghĩ cho người khác, không chịu tùy hứng. Có đôi khi Lạp Lệ Sa cảm thấy nương nương sống như vậy thật sự quá ủy khuất. Nhưng Phác Thái Anh làm người luôn như vậy. Từ nhỏ nàng chịu ảnh hưởng của gia tộc, đi một bước, xem hai bước, nghĩ ba bước. Kiêng kị nhất là hành động theo cảm tình. Sống không có chuyện vui thì thế nào? Người có thể cười đến phút cuối mới là người thắng chân chính.
"Thái Anh, em cũng phải chú ý. Để ý đừng cho Lăng Tương Quân lợi dụng tình tiết trong phim mà ngáng chân em." Lúc không diễn, cô có thể tự tin bảo hộ được an toàn của Phác Thái Anh. Nhưng tình tiết trong phim, cô không thể làm được gì.
Phác Thái Anh gật đầu. "Yên tâm đi. Em là Quý phi. Dù cho cô ấy là tân sủng, cũng không có đạo lý không cho em mặt mũi."
Sự thật chứng minh Phác Thái Anh đã quá coi thường tâm ghen ghét của người khác. Hôm sau, nàng có một cảnh tản bộ tâm sự cùng Lăng Tương Quân. Cảnh này diễn không khó, chỉ cần hai người đi bộ, lời kịch không nhiều, một lần là có thể qua. Kết quả khi hai người diễn, đột nhiên dưới chân Lăng Tương Quân mềm nhũn, cả người đảo về hướng Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đóng vai Quý phi, bên người có cung nữ hầu hạ. Một đám người không có chỗ trốn. Bị Lăng Tương Quân áp cả người té từ bậc thang xuống.
Bậc thang không dài, lại rất dốc. Nếu té xuống, khác không nói, nhưng khiêu vũ là không thể. Ngàn cân treo sợi tóc, trong lúc mọi người kinh hoảng thì một bóng người nhanh bước đến dưới bậc thang, vững vàng đón cơ thể Phác Thái Anh. Vì giảm bớt trọng lực, cô xoay vài vòng rồi dừng lại.
"Em có sao không?" Lạp Lệ Sa lo lắng hỏi.
Phác Thái Anh bị xoay có chút chóng mặt. Đứng một lúc nói: "Em không sao. Cũng may có chị ở đây."
Lạp Lệ Sa kiểm tra, thấy Phác Thái Anh thật sự không có ngoại thương, lúc này mới yên tâm. Nhân viên công tác đều vây nàng. Đứng đầu là đạo diễn Tiền Ngôn.
"Thái Anh, thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?" Tiền Ngôn cùng biên kịch thương lượng xong, sẽ cho Phác Thái Anh thêm ba cảnh vũ đạo, cảnh quay đã được thiết kế, vũ đạo Triệu lão sư cũng đã được biên. Nếu Phác Thái Anh bị thương, hết thảy đều là công dã tràng.
"Đạo diễn, tôi không sao. Tiếp tục đóng phim đi." Phác Thái Anh an ủi nhân viên công tác.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn Lăng Tương Quân trên bậc thang, ánh mắt như kiếm. Lúc này Lăng Tương Quân nhìn mọi chuyện phát sinh dưới bậc thang. Ánh mắt nàng vô tình chạm phải ánh mắt Lạp Lệ Sa, tức khắc sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt Lạp Lệ Sa sao có thể âm lãnh đáng sợ như vậy?
"Chị Thái Anh, chị không sao chứ? Thật sự xin lỗi chị, dưới chân em trơn chút, không nghĩ đến liên lụy chị. May mắn chị không bị thương, bằng không em cũng sẽ rất tự trách." Lăng Tương Quân đi xuống bậc thang bày vẻ tự trách làm trò trước mặt mọi người.
Trò hề này Phác Thái Anh đã nhìn quen. Không phòng bị bởi nàng cảm thấy vì mấy cảnh diễn không đáng làm vậy. Không nghĩ tới Lăng Tương Quân tuổi nhỏ cư nhiên dám xuống tay. Nàng cười nói: "Em đừng tự trách. Em không phải cố ý, sao chị có thể trách em. Sau này chúng ta cẩn thận một chút là được. Đạo diễn, chúng ta tiếp tục quay đi."
Chuyện như vậy chỉ có thể làm một lần, nếu lại làm ngốc tử cũng biết đây là cố ý. Cho nên cảnh quay tiếp theo rất thuận lợi. Tuy vì trong lòng Lăng Tương Quân có quỷ nên nói sai vài lời thoại nhưng ngoài bị đạo diễn trách cứ, không có ảnh hưởng lớn.
Trở về phòng, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh không nói lời nào. Cô không nói lời nào về việc hôm nay, yên tĩnh lạ thường. Phác Thái Anh nhìn cô vài lần, cũng không nói thêm, chỉ vào phòng tắm, lúc ra ném khăn cho Lạp Lệ Sa. "Thay bổn cung lau tóc."
Lòng Lạp Lệ Sa run lên. Khí tràng nương nương nổi lên rồi!
Phác Thái Anh ngồi ở mép giường, tùy ý Lạp Lệ Sa lau tóc cho mình. "Em biết chị nghĩ thế nào. Lệ Sa, kiếp trước em khuyên chị nhẫn, bởi vì trong cung không phải nơi cho chị làm càn. Kiếp này, chị vẫn nên nhẫn. Có pháp luật ở đây, sẽ không để chị tùy tiện dùng vũ lực."
"Chẳng lẽ cứ để em bị khi dễ như vậy? Vậy em muốn chị làm gì?" Lạp Lệ Sa không phục. Cô tính giáo huấn Lăng Tương Quân một phen. Đương nhiên sẽ không ngốc đến độ đánh chính diện. Cô có thể sau lưng dùng chút thủ đoạn cho Lăng Tương Quân nếm chút khổ sở.
Phác Thái Anh bắt lấy tay Lạp Lệ Sa, kéo người đến trước mặt mình. "Chị ở bên cạnh em vì làm những việc này sao? Bổn cung muốn giáo huấn một người, đã bao giờ để ngươi ra tay?" Nàng hơi nâng đuôi mày, lộ ra khí thế Khang phi sủng quan lục cung, đấu với Hoàng hậu.
Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh vào lòng. "Thái Anh, chị biết em rất mạnh. Nhưng em làm như vậy chị sẽ cảm thấy mình rất vô dụng. Chị cũng muốn vì em làm ít việc." Lạp Lệ Sa nghĩ đến việc hôm nay vẫn còn sợ. Lúc ấy cô vừa vặn ở dưới bậc thang nên mới có thể kịp thời cứu người. Nếu cô đứng cách xa một chút, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Phác Thái Anh xảy ra chuyện. Chỉ cần nghĩ như vậy, tim cô liền đập liên hồi.
Phác Thái Anh ở trong lòng cô, ngữ khí ôn nhu, "Lệ Sa, nếu chị vô dụng, lúc này em đã ở bệnh viện. Em không thích người tự coi nhẹ mình. Chị nên tự tin. Nếu không có chị bên em, em không có khả năng tiến vào giới giải trí. Nước nơi này rất sâu, chị là dũng khí lớn nhất để em chống chọi mọi thứ."
Lời âu yếm của nương nương, ai nghe xong không động tâm? Lòng Lạp Lệ Sa lập tức thoải mái. "Chị đều nghe em. Nhưng còn với Lăng Tương Quân, em vẫn nên có chút tính toán mới được."
Phác Thái Anh ngồi xuống, ý bảo Lạp Lệ Sa tiếp tục thay mình lau tóc. "Nhìn đi nhìn lại. Cô ấy chỉ dám làm chuyện hôm nay, khí phách nhất thời của tiểu cô nương thôi, không cần quá nghiêm túc."
"Nếu cô ta vẫn chấp mê bất ngộ thì thế nào?" Lạp Lệ Sa không cảm thấy người có thể ra tay đả thương người như vậy sẽ thu tay lại.
"Chị có biết nếu cô ấy bị thương sẽ chậm trễ tiến độ quay không?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa hiểu đây là cố kỵ của Phác Thái Anh. "Cho nên em là ném chuột sợ vỡ đồ?"
Phác Thái Anh không lên tiếng, xem như thừa nhận. Trước mắt nàng thật sự không muốn chậm trễ tiến độ quay. Bởi vì mỗi ngày Lư Tự đều có công tác mới. Bộ phim lúc trước mình diễn cũng đã bắt đầu phát sáng, nàng không dám nghĩ sau khi đóng máy, bản thân sẽ vội đến thế nào.
"Thời điểm quan trọng, em tìm cô ấy nói chuyện. Vẫn là câu kia, một tiểu cô nương, không cần so đo quá mức." Phác Thái Anh cảm thấy này không phải đại sự.
Lăng Tương Quân trở về phòng mình, vừa vào cửa đã ném chén trà. "Chị không phải nói Phác Thái Anh khẳng định bị thương sao?" Nàng hỏi trợ lý mình.
Tuổi trợ lý chỉ hơn nàng vài tuổi, nghe vậy có chút khẩn trương. "Tương Quân, chị không nghĩ đến trợ lý bên người cô ta lại lợi hại như vậy. Bậc thang dốc như vậy cho dù có người tiếp được cô ta, cũng không chịu được trọng lực. Hậu quả là hai người cùng ngã. Nhưng trợ lý Lạp kia lại làm được."
Lăng Tương Quân cười lạnh, "Đúng vậy, người ta làm được. Nhìn trợ lý người ta xem! Chuyện nguy hiểm như vậy còn có thể làm được, nếu tôi từ cầu thang dốc như vậy ngã xuống, chị có thể đỡ được tôi sao? Phế vật!"
Trợ lý không dám lên tiếng.
"Trợ lý của Phác Thái Anh không đơn giản. Nghe nói từng đi lính. Ánh mắt hôm nay của cô ta nhìn tôi không tốt, có lẽ đã nhìn ra được mục đích của tôi. Chị nói có lẽ nào cô ta sẽ gậy ông đập lưng ông, làm gì đó với tôi không?" Đây mới là điều Lăng Tương Quân sợ nhất.
Nghe được hỏi, trợ lý không thể không nói lời nào. "Tương Quân, việc hôm nay mọi người đều thấy được. Nếu sau đó hai người kia cũng dùng chiêu này, đó là động thái trả thù rõ ràng. Đến lúc đó em nói Phác Thái Anh lòng dạ hẹp hòi, trả thù em vô tâm có lỗi."
"Có lý." Lăng Tương Quân gật đầu. "Xem ra chị cũng không quá vô dụng."
Tiếp tục tiến độ quay chụp. Lăng Tương Quân ngoài châm chọc mỉa mai vài câu cũng không có hành động khác. Mỗi ngày Phác Thái Anh quay xong suất diễn của mình, đi đến phòng Triệu lão sư tập vũ đạo mới. Nàng từng tập vũ đạo, lại có trí nhớ xem qua là nhớ. Nhìn Triệu lão sư nhảy hai lần, bản thân đã có thể nhảy được.
"Em là diễn viên chị thấy có linh tính nhất." Triệu lão sư cảm thấy mình hoàn toàn không làm gì. Chỉ dạy hai ngày đã xong việc.
Nhưng nàng nghĩ quá đơn giản. Phác Thái Anh có lý giải của mình với vũ đạo. Nàng cảm thấy mỗi một bộ vũ đạo đều có sinh mệnh. Khiêu vũ không chỉ đơn giản là phơi bày động tác nhảy cùng kỹ xảo, mà là muốn truyền tải một câu chuyện nào đó, diễn tả lại sinh mệnh sống.
Bộ vũ đạo Triệu lão sư chú trọng động tác, thiếu đi cốt truyện. Sau khi Phác Thái Anh đưa ra vấn đề, Triệu lão sư nghẹn lời. Vì thế những ngày tiếp theo, hai người cùng biên một bộ vũ có cốt truyện. Động tác nào không có cốt truyện sẽ được biên đạo lại. Lạp Lệ Sa ngồi một bên nhìn muốn sắp ngủ. Phác Thái Anh khiêu vũ đẹp, nhưng cô không có tế bào nghệ thuật, mỗi ngày nhìn những động tác kia cô thật sự không thưởng thức được.
Khi cô mơ màng sắp ngủ, điện thoại đột nhiên run lên đánh thức cô. Sau khi thanh tỉnh, cô lập tức nhìn Phác Thái Anh, thấy nàng đang bàn luận vũ đạo với Triệu lão sư, lúc này cô mới lấy điện thoại ra, là tin nhắn Lư Tự gửi đến.
Lư Tự là kẻ cuồng công tác, hắn nói có một bộ diễn mời Phác Thái Anh. Vẫn là nhân vật cung phi, suất diễn là nữ số 4. Lư Tự không tự tiện làm chủ, gửi tóm tắt kịch bản cùng tóm nhân vật cho Phác Thái Anh quyết định.
Vũ đạo cơ bản đã thành hình, hôm nay kết thúc tương đối sớm. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đến nhà ăn giải quyết bữa tối. Lạp Lệ Sa nhân cơ hội nói về kịch bản mới. Phác Thái Anh nhìn tư liệu Lư Tự gửi, suy tư chốc lát. "Nói với Lư Tự, nhân vật này em không nhận."
"Bởi vì lặp lại?" Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy nhân vật này cùng với trước kia không khác biệt nhau lớn.
"Đúng vậy. Những nhân vật giống nhau em không muốn tiếp. Đúng rồi, chị nói với Lư Tự, em muốn tiếp đánh diễn." Phác Thái Anh nhắc đến đánh diễn hai mắt lập tức sáng lên.
Lạp Lệ Sa nhíu mày, "Thái Anh, đánh diễn không dễ đâu. Khác không nói, chỉ động tác treo người cũng có thể treo đến em mệt. Chị không chịu nổi như vậy."
Phác Thái Anh quấy cháo, "Em biết. Đoàn phim có rất nhiều nam diễn viên đánh diễn, em đã nhìn qua. Nhưng chẳng lẽ chị còn có cách khác cho em nhận vai diễn sao?"
"Dù không có, em cũng không thể đi bước này. Đánh diễn rất vất vả không phải dễ như em nghĩ. Dù em có nghị lực chịu khổ, thân thể em cũng không chịu nổi." Lạp Lệ Sa ngẫm lại cảm thấy đau lòng. Thể trạng cô có thể đánh diễn, còn nương nương chỉ nên được sủng.
Phác Thái Anh biết trong một lúc không thể thay đổi quyết định của Lạp Lệ Sa, đối phương quan tâm mình, cho nên nàng không cứng rắn phản đối. Nàng tươi cười, nhỏ giọng nói. "Chị cứ nhắn trước. Lư Tự chưa chắc có bản lĩnh thay em nhận vai diễn này. Dù có được, chị không đồng ý, em cũng sẽ không nhận. Chị nói đúng không?"
Lạp Lệ Sa nhíu mày. Ai nha! Giọng ngọt nị của Thái Anh làm người ta thật động tâm! Cảm giác có tay nhỏ cào đầu quả tim mình, thật ngứa.
Lạp Lệ Sa mơ hồ gửi WeChat cho Lư Tự, hết thảy đều dựa theo ý Phác Thái Anh làm. Chờ cô phản ứng lại, cảm giác sâu sắc cái gọi là sắc đẹp lầm quốc!
"Nếu em thật sự muốn quay đánh diễn, từ giờ trở đi cùng chị luyện tập. Thế nào cũng phải cho cơ thể em rắn chắc một chút." Phản đối thì phản đối, Lạp Lệ Sa vẫn vì thân thể Phác Thái Anh suy nghĩ.
"Được." Phác Thái Anh đáp ứng. Uống cháo xong, nàng lấy ra trâm cài từ ba lô Lạp Lệ Sa, đem tóc mình buộc lại. "Đi, chúng ta đi tập thể hình."
"Này này!" Lạp Lệ Sa vội kéo người lại. Sau lại có người nhắc đến quay đánh diễn lại như tiêm máu gà vậy? Hoàn toàn không phải Phác Thái Anh ngày thường. "Hôm nay em đã đóng phim còn tập vũ đạo, không mệt sao? Luyện tập cũng phải kiềm chế. Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có thời gian luyện tập."
"Được." Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Liệt là nam chủ trong "Mạc Đạo Vô Tâm", suất diễn rất nhiều. Hắn cũng là một diễn viên trẻ tuổi, tuy đóng phim chỉ ba năm nhưng so với nữ chủ cùng nữ hai vẫn được xem là tiền bối. Nhưng mỗi lần cùng Phác Thái Anh đối diễn, hắn luôn cảm giác bức rức. Không nói nên lời là cảm giác gì, nhưng có cảm giác khí tràng đè nặng lên người hắn. Mỗi lần hắn nỗ lực lấy khí tràng áp đối phương, sẽ bị đạo diễn kêu "cắt".
"Cô ấy là Quý phi của cậu, không phải kẻ thù của cậu. Cậu nghiến răng nghiến lợi làm gì? Có thù oán sao?" Đạo diễn hỏi đến hắn á khẩu không nói được.
Trời đất chứng giám, hắn chỉ muốn dùng khí tràng áp Phác Thái Anh thôi.
"Thái Anh làm sao cô có thể một giây đã nhập diễn? Tôi cảm thấy lúc vừa bắt đầu cô liền thành Quý phi. Phát ra quý khí hoàng gia từ trong ra ngoài." Tôn Liệt thừa dịp chuyển cảnh hỏi nàng.
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, "Tôi không xuất thân chính quy, không có kỹ xảo đáng nói. Tôi chỉ nhập diễn. Không phải diễn Quý phi mà là tin mình là Quý phi. Ngồi nằm đi đứng, lời nói cử chỉ đều nghĩ mình là Quý phi. Là nữ nhân của hoàng gia phải tuân thủ quy củ hoàng gia."
Tôn Liệt không tin mình diễn ba năm kinh nghiệm không bằng một diễn viên mới. Hắn đang cân nhắc việc nhập diễn. Lăng Tương Quân đi đến vỗ vai hắn, "Anh Liệt, thì thầm gì vậy?"
Tôn Liệt ngẩng đầu, thấy Lăng Tương Quân. Nói thật, hắn không thích nữ chủ này. Cảm giác hoạt bát quá mức. Là một diễn viên nam có sự nghiệp đang lên, Tôn Liệt rất để ý thanh danh của mình. Hắn không muốn có bất luận tai tiếng nào với diễn viên nữ cho nên khi không có cảnh, hắn luôn chú ý khoảng cách. Hắn ở cạnh người khác rất tốt chỉ duy nhất với Lăng Tương Quân này. Nàng vừa đánh vừa vỗ, tuy không sao nhưng phía truyền thông sẽ thêm mắm dặm muối. Dùng tai tiếng để tăng nhiệt độ không phải cách của Tôn Liệt.
"Không có gì, tôi chỉ cân nhắc lời thoại của cảnh tiếp theo." Tôn Liệt thầm dịch người ra.
"Cảnh tiếp theo?"
Cảnh tiếp theo là ba người diễn. Phương Như Đình vì ngây thơ hồn nhiên bị người tính kế trên ngự tiền thất nghi, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, muốn phạt nặng Phương Như Đình. Quý phi ra mặt van xin, hóa giải nguy hiểm.
"Cảnh tiếp theo em phải chịu tội." Lăng Tương Quân nói, "Hai người đứng nói chuyện, em phải quỳ. Còn phải bị anh Liệt mắng, em hoài nghi mình lấy sai kịch bản. Đã bao giờ gặp qua nữ chủ thảm như vậy trong phim."
Tôn Liệt không nói chuyện, vờ xem kịch bản.
Phác Thái Anh lên tiếng: "Chê trước khen sau, nhân sinh đều là như vậy. Phương Như Đình, ăn được khổ mới trên người. Nếu muốn trở nên nổi bật phải tự mình nỗ lực. Ngươi bị người tính kế, người tính kế ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, ngày lành của ngươi sắp đến rồi."
Lời này là Phác Thái Anh nói cho Lăng Tương Quân, chỉ không nói thẳng, mà dùng cảnh tiếp theo của nhân vật nói. Nàng hy vọng Lăng Tương Quân có thể hiểu được khổ tâm của mình.
Tiền Ngôn vừa vặn tìm ba người giảng diễn, nghe được lời này thấy có đạo lý. "Nói rất đúng, Thái Anh, lát nữa bắt đầu quay, cô đem lời này thành lời kịch đi."
Lăng Tương Quân vừa nghe tức giận đến đỏ mặt. Nàng không chỉ bị Hoàng thượng răn dạy, còn bị Quý phi thuyết giáo. Mấu chốt là lúc sau nàng được sủng ái, Quý phi cũng không thảm bao nhiêu, nhiều nhất chỉ thất sủng, Hoàng thượng vẫn rất tôn trọng nàng. Này làm cho nàng không thoải mái. Nghĩ nghĩ, nàng tìm trợ lý đưa điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.
Đêm đó, Tiền Ngôn nhận được điện thoại của nhà đầu tư. Nhà đầu tư cảm thấy kết cục của nữ hai quá tốt, cho người ta cảm giác một nam hai nữ đều là vai chính, như vậy không tốt. Cho nên nhà đầu tư kiên quyết yêu cầu cho nữ hai Quý phi phải chết. Tiền Ngôn quay phim nhiều năm, chuyện gì không trải qua? Vừa nghe đã biết là trò quỷ của Lăng Tương Quân. Lăng Tương Quân là người nhà đầu tư muốn phủng. Hiểu thì hiểu, hắn cũng chỉ có thể cho biên kịch sửa theo ý nhà đầu tư. Lực lượng tư bản là lớn nhất. Đầu năm nay, có tiền là đại gia.
"Kịch bản đã sớm định, này nên sửa thế nào?" Biên kịch cũng không vui. Thêm mấy cảnh diễn còn được, trực tiếp sửa kết cục của nhân vật, không thể nói một hai câu là được, hơn nữa vai nữ hai rất quan trọng. Nàng chết sẽ thay đổi kết cục của bao nhiêu người? Đám kim chủ ngốc này có hiểu không?
"Tôi biết rất khó. Nhưng người ta là nhà đầu tư, chúng ta phải làm theo. Người ta là đưa tiền." Tiền Ngôn bất đắc dĩ. Hắn nghĩ việc này có lỗi với Phác Thái Anh, nên gọi nàng đến, nói ý của nhà đầu tư.
Phác Thái Anh lập tức hiểu đây là ý Lăng Tương Quân. Nàng cười. "Nếu là ý của nhà đầu tư, vậy cũng chỉ có thể sửa lại. Vất vả biên kịch lão sư. Ách.... tôi có mấy câu, không biết có thể nói không?"
"Cô nói đi."
Phác Thái Anh nhìn kịch bản trên bàn, "Tôi cảm thấy vai Quý phi này là người ôn nhu hiền lành. Cho nên phút cuối cô ấy chết sẽ càng chấn động nhân tâm hơn khi cô ấy sống. Nếu cả đời cô ấy đều hy vọng hậu cung hòa thuận, vẫn luôn nỗ lực duy trì vẻ hài hòa của hậu cung, như vậy tôi cảm thấy phút cuối có phải nên cho cô ấy cứu người mà chết. Như vậy tính cách nhân vật mới liền mạch."
Biên kịch nghĩ, "Có lý. Nhưng cứu ai?"
Phác Thái Anh mỉm cười, không nói. "Cứu nữ chủ! Như vậy suất diễn nữ chủ cũng nhiều, nhà đầu tư không phải vừa lòng sao. Đúng không, đạo diễn?"
Tiền Ngôn ngẩng đầu nhìn biên kịch, vẻ mặt "tôi hiểu", "Anh đừng thả bay, phim này cần chất lượng."
"Tôi hiểu, anh yên tâm." Biên kịch xắn tay áo, mở notebook, bắt đầu làm đại sự.
Tiền Ngôn đứng lên, "Để anh ta sửa đi. Thái Anh, chúng ta đi. Chuyện này cô biết là được rồi, tạm thời đừng nói ra ngoài. Miễn cho có biến hóa mới."
"Tôi hiểu." Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa về phim trường.
Lạp Lệ Sa cảm giác chỉ số IQ của mình không đủ dùng. "Mọi người chơi trò bí hiểm gì vậy?"
Phác Thái Anh cười nắm tay Lạp Lệ Sa, thưởng thức ngón tay cô. "Em nói với chị, trong đoàn phim, ngàn vạn lần không nên đắc tội với biên kịch. Biên kịch nhìn như không có quyền lực, đạo diễn bảo kịch bản cần sửa sẽ sửa, nhưng biên kịch sắp xếp thế nào, phải đợi đến lúc phát sóng chị mới biết được."
Tuy Lạp Lệ Sa không thông minh như Phác Thái Anh, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Nghe thấy lời này cũng hiểu được biên kịch bất mãn với việc sửa kịch bản, chuẩn bị sắp xếp cho Lăng Tương Quân. Hơn nữa sắp xếp này là Phác Thái Anh dẫn đường.
Bất động thanh sắc, hại người trong vô hình. Đây là bản lĩnh của Khang phi nương nương.
-----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chơi chút quỷ kế, nương nương vẫn là nương nương, không cần khi dễ nương nương, sẽ khóc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro