Chương 42: Nhập Diễn
Tên lùn cũng giãy giụa bò dậy, từ phía sau đâm một dao vào Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nghe thấy tiếng gió phía sau, cũng không quay đầu, nghiêng sang một bên, tránh khỏi lưỡi dao của tên cao cũng vừa vặn tránh khỏi tập kích của tên lùn.
Hai anh em đều liều mạng, chỉ tiến công mà không phòng thủ. Trong tay Lạp Lệ Sa lại không có vũ khí, này thật sự rất bất lợi. Cô dưới tình huống giáp công của hai người tìm cơ hội. Mỗi lần đều dùng toàn lực đánh vào khớp xương của đối phương.
Tên lùn không chịu nổi trước. Cánh tay hắn bị Lạp Lệ Sa bắt lấy, kéo về phía trước, sau đó bị cô mạnh mẽ kéo xuống, một tiếp "rắc" vang lên, hắn trực tiếp trật khớp. Lạp Lệ Sa nhanh chóng đoạt lấy dao của hắn. Tên cao đến cứu viện, Lạp Lệ Sa duỗi tay dùng dao đấu với hắn, một tay khác đánh mạnh vào xương sườn hắn. Sức lực tên cao mạnh hơn em hắn rất nhiều, trực tiếp dùng sức ép Lạp Lệ Sa gần như không thể đứng thẳng. Lại thêm tên lùn tập kích sau lưng cô, tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát, hai anh em tỉnh tảo lại, nhớ đến mục đích chính của mình. "Lão nhị, em gϊếŧ tên kia đi!" Tên cao hô.
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn thấy, tên lùn đi đến trước người đàn ông trung niên. Một tay hắn không thể dùng, tay còn lại đang cầm dao.
Ba người bọn họ đánh nhau cũng không thể khiến năm người kia tranh thủ tìm lối thoát. Lúc này năm người ngồi một góc run bần bật. Đặc biệt là đứa nhỏ trong tay người phụ nữ, giờ phút này đang òa khóc lớn.
Lạp Lệ Sa vứt bỏ tên cao, nhanh chóng đuổi theo tên lùn, một dao bổ sau lưng hắn. Không nghĩ đến tên lùn không tránh né, trực tiếp ăn trọn. Hắn chịu đựng đau đớn, trở tay trực tiếp chém tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa bị bắt buông tay. Cả người tên lùn đầy máu, cười nói: "Anh hai, anh gϊếŧ họ Vạn đi, như vậy chúng ta mới có thể báo thù cho cha mẹ."
Trong mắt tên cao tràn ngập tơ máu, hắn không để ý Lạp Lệ Sa, đi đến gϊếŧ người đàn ông trung niên. Lạp Lệ Sa muốn tiến đến, bị tên lùn ngăn cản. Cô thầm hận lúc này không có kiếm Ánh Nguyệt trong tay, nếu không sao có thể rơi vào tình cảnh này?
Mắt thấy tên cao chuẩn bị xuống tay, cô chỉ có thể bí quá hóa liều, liều mạng bị thương, vượt khỏi tên lùn. Dao của tên lùn cắt một lỗ hổng trên tay cô, cô lại không thể chạy qua được đến tên cao. Mắt thấy hắn giơ dao lên, đôi mắt cô hơi nheo lại, trực tiếp nhảy lên, dẫm vào bả vai tên lùn, xoay người đá tên cao vào tường.
"Anh hai!" Tên lùn đến xem thương thế tên cao, rốt cuộc tránh đường.
"Đi nhanh!" Lạp Lệ Sa khoát tay, lúc này năm người mới phản ứng, nhanh chóng chạy.
Tên cao bị đá trúng đầu, có chút choáng váng. Nghỉ một chút, thấy kẻ muốn chạy. Hai anh em bất chấp thương thế của mình đuổi theo. Lúc này cảnh sát rốt cuộc đuổi tới, súng vác lên vai, đạn lên nòng vây quanh ba người.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên! Buông vũ khí xuống!"
Lạp Lệ Sa lập tức nhấc tay. Cô không muốn vì hiểu lầm mà ăn đạn. Hai anh em kia lại hoàn toàn không để ý đến cảnh cáo của cảnh sát. Tiếp tục đuổi theo kẻ thù. Cảnh sát nổ một phát lên trời, vẫn không có hiệu quả. Chờ đến khi muốn nổ súng bọn bắt cóc, hai anh em đã đến trước mặt.
Tình huống hỗn loạn. Lạp Lệ Sa vừa thấy không ổn. Nếu để bọn bắt cóc lấy được súng, sẽ càng có nhiều người chết. Cô thừa dịp cảnh sát chĩa súng vào bọn bắt cóc, lại không dám nổ súng, thì cướp lấy khẩu súng của cảnh sát trẻ trước mặt, ngón tay câu một cái, súng của đối phương đã vào tay cô. Cô cầm súng, kinh ngạc phát hiện, khóa an toàn của súng còn chưa mở, này là người mới sao? Cô chưa kịp suy đoán, mở khóa an toàn, nhắm chuẩn, nổ súng. Hai phát liên tục bắt vào hai kẻ bắt cóc, sau đó toàn bộ súng chĩa vào cô.
Lạp Lệ Sa rất biết điều, lập tức ném súng giơ tay lên trời, muốn bao nhiêu thành thật sẽ có bấy nhiêu thành thật.
Cảnh sát tiến đến bắt hai tên bắt cóc bị thương. Một cảnh sát đội mũ trong đội đến gần đánh giá Lạp Lệ Sa, "Là bộ đội sao?"
Lạp Lệ Sa cười, "Bảo mật."
Đội mũ nhướng mày, "Cô về cục làm ghi chép. Cô bắn súng dù sao cũng phải có lý do."
Lạp Lệ Sa thành thật liên tục gật đầu, đáp. "Được. Nhưng tôi có bạn đang chờ bên ngân hàng đối diện. Tôi có thể gọi điện cho cô ấy không?"
Đội mũ gật đầu. Bĩu môi với cảnh sát trẻ bên cạnh, "Cậu xem cô ấy gọi điện, sau đó mang về cục."
Lạp Lệ Sa lấy điện thoại gọi cho Phác Thái Anh báo bình an. Phác Thái Anh nghe được giọng của Lạp Lệ Sa, tảng đá trong lòng mới rơi xuống. Nghe thấy Lạp Lệ Sa phải về cục làm ghi chép, nàng muốn đi theo.
"Thái Anh, hiện tại chị không tiện nhiều lời cùng em. Nhưng em đừng đến. Trước tìm khách sạn ở, chờ chị tìm em." Lạp Lệ Sa không thể nói gì thêm trước mặt cảnh sát, cô không thể để Thái Anh cuốn vào chuyện này, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến nàng.
Phác Thái Anh hiểu ý Lạp Lệ Sa. Nàng ra ngoài, nhìn đối diện đầy xe cảnh sát cùng xe cứu thương. Nàng đợi trong chốc lát, nhìn thấy Lạp Lệ Sa được cảnh sát mang ra, ngồi lên xe cảnh sát. Lạp Lệ Sa lên xe không nhìn về phía nàng, nàng lại biết Lạp Lệ Sa nhất định nhìn thấy nàng.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh đeo khẩu trang đến phòng chờ của trạm vận chuyển hành khách. Nơi này đã kéo một dây ngăn cách.
"Cô làm gì?" Có cảnh sát hỏi.
"Hành lý của tôi ở bên trong." Phác Thái Anh đáp.
Cảnh sát nói với cảnh sát khác, "Tìm hành lý." Phác Thái Anh vừa thấy, ở đây có rất nhiều người đang tìm hành lý của mình.
"Là hành lý gì, màu sắc, kiểu dáng, mọi người nói rõ một chút. Lát nữa chúng tôi kiểm tra hành lý xong, không có vấn đề sẽ đưa cho mọi người." Một cảnh sát trong tay cầm sổ nhỏ, vừa ghi chép vừa nói.
Phác Thái Anh miêu tả, đợi gần một tiếng, cuối cùng có thể lấy hành lý về. Nàng kéo hai valy đến khách sạn lớn nhất bên cạnh trạm xe. Tiếp tân vừa nhìn thấy chứng minh thư của Phác Thái Anh có chút kích động. Nhưng nàng đã võ trang kín mít, lại một mình, cũng không để ý, nghĩ trùng tên họ. Không thể không nói, tên Phác Thái Anh này thật sự quá phổ biến.
Phác Thái Anh vào phòng, ngồi trên sô pha tầm nửa tiếng. Nàng hẳn nên làm gì đó, nhưng trong nửa tiếng này đầu óc nàng trống rỗng, nàng cái gì cũng không muốn nghĩ.
Bản thân quả nhiên quá ỷ lại Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh lắc đầu, gọi cho Lư Tự, nói về tình huống hôm nay, nói bản thân có thể ngày mai mới quay về. Lư Tự hiểu chuyện này. Hắn an ủi Phác Thái Anh, bảo nàng đừng quá lo lắng cho Lạp Lệ Sa. Làm ghi chép là chuyện rất bình thường.
Phác Thái Anh không lo lắng cho Lạp Lệ Sa. Nơi này là nơi nào? Cục trưởng thị cục ở đây là lãnh đạo cũ của Lạp Lệ Sa. Nàng chỉ bị chuyện vừa rồi dọa. Dù ở kiếp trước, nàng trải qua âm mưu tính kế, đương nhiên không thiếu những cảnh hỗn loạn như này. Còn nhớ yến tiệc tẩy trần của Hoàng hậu, cũng là Lạp Lệ Sa liều mình cứu mình, nàng mới có thể toàn thân an toàn.
"Vì sao đều là chị? Luôn cứu em hết lần này đến lần khác. Đây là duyên phận sao?" Phác Thái Anh cuộc tròn trong chăn. Dù điều hòa đã mở rất cao nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Lạp Lệ Sa vào cục cảnh sát, không có súng uy hϊếp, rốt cuộc cũng trở về bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường. Miệng vết thương trên tay cô không cạn, cảnh sát trong cục tìm nhân viên y tế băng vết thương cho cô. Lúc sau, cô bị mang vào phòng ghi chép. Bản thân cô biết chuyện này nói mấy câu là xong. Dù sao cô là người dân hăng hái làm việc tốt. Sự thật rõ ràng, không thể nghi ngờ. Nhưng cô có thân thủ tốt như vậy, còn có phương pháp tốt, cảnh sát phải báo cáo tình huống với cấp trên.
Lạp Lệ Sa ăn cơm hộp ở cục cảnh sát. Nghĩ không biết lúc này Phác Thái Anh đang làm gì, cô nhiều lần hỏi người ta: "Khi nào thì tôi có thể đi?"
Cảnh sát đến đưa cho cô điện thoại của mình, "Kim cục muốn nói chuyện với cô."
"Kim cục?" Lạp Lệ Sa nhíu mi, "Alo, Kim cục."
Kim cục bên đầu dây kia cười nói: "Quả nhiên là cô! Tôi đã nói người có bản lĩnh như vậy nhất định là Lạp Lệ Sa cô. Tôi nói này Lạp Lệ Sa, sao chuyện lớn này cũng có mặt cô vậy?"
"Kim cục lời này của ngài là thế nào? Còn không phải do cấp dưới của ngài trị an không tốt. Hôm nay tôi muốn bắt xe đến sân bay. Giờ thì tốt rồi, không chỉ không lên máy bay được, còn chậm trễ công tác." Lạp Lệ Sa vẫn không cho Kim cục sắc mặt tốt.
"Được rồi được rồi, hiện tại cô nương mà cả ngày cô đi theo thành minh tinh, đừng cho rằng tôi không biết chuyện này. Lạp Lệ Sa, dù sao hôm nay cô cũng không lên máy bay được, vậy cô giúp bọn họ suy nghĩ nhiều chi tiết, buổi tối tôi đến." Kim cục hiện đang trên đường từ huyện thành về.
"Đừng, Kim cục, ngài cũng biết hiện tại tôi theo người nào. Tôi không muốn bị bại lộ. Như vậy đi, tôi cung cấp manh mối tôi biết cho bọn họ. Ngài bảo đảm đừng đem chuyện này nói ra ngoài. Đây mới là giao dịch công bằng." Lạp Lệ Sa không muốn nhận danh này. Cô ra tay là xuất phát từ sự trung thành cùng đảm dương của một quân nhân, không mong muốn có người khen ngợi mình.
"Được, theo ý cô. Tôi bảo đảm không tiết lộ bất kỳ tư liệu nào về cô." Kim cục hiểu biết Lạp Lệ Sa, cũng hiểu được nỗi khổ trước mắt của cô.
"Cảm ơn Kim cục." Lạp Lệ Sa gác máy, nhìn cảnh sát ánh mắt khác thường nhìn mình.
"À......Cảnh sát đồng chí, Kim cục nói tôi cần tiếp tục cung cấp một vài chi tiết cho mọi người. Mọi người muốn biết điều gì?" Lạp Lệ Sa cảm thấy mình nên thu liễm lại trước mắt nhóm cảnh sát này, không nên quá kiêu ngạo.
Ghi chép lại. Dù sao Lạp Lệ Sa cũng là dân chuyên nghiệp, cẩn thận nhớ được rất nhiều chi tiết, trợ giúp rất lớn cho cảnh sát. Chờ khi nói xong, cảnh sát chịu thả cô, trời đã về đêm.
Lạp Lệ Sa ra khỏi cục cảnh sát, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Cô nắm chặt áo lông của mình, dựa vào địa chỉ Phác Thái Anh gửi mình, tìm đến khách sạn. Phác Thái Anh mở cửa, nhìn thấy Lạp Lệ Sa. Chỉ mới nửa ngày không gặp, hai người lại như cửu biệt gặp lại.
"Chị về rồi đây." Lạp Lệ Sa dựa cửa, lộ ra nụ cười tiêu sái.
Phác Thái Anh cười. Như gió xuân thổi qua mặt, phá tan mặt hồ đóng băng.
Đóng cửa phòng lại, Lạp Lệ Sa cởϊ áσ lông thật dày, nhanh chóng ôm lấy Phác Thái Anh. "Có phải dọa em không?"
Tay Phác Thái Anh nắm chặt vạt áo của Lạp Lệ Sa, "Lệ Sa, chỉ cần chị còn bên em là được."
"Đương nhiên." Lạp Lệ Sa hôn nàng, "Chị sẽ luôn ở bên em."
Tuy rằng kinh tâm động phách, nhưng cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ. Phác Thái Anh vừa trở về công tác lại nhận được một hợp đồng mở rộng của hãng đồng hồ. Tuy là hợp đồng ngắn hạn, nhưng đối với người mới như nàng, đây là sự khẳng định rất lớn.
Lúc này Phác Thái Anh đang chụp ảnh tại phòng làm việc của Đoạn Vị Bình. Nàng chụp một bộ sưu tập cho một tạp chí thời trang "Chính Tôi". Đoạn Vị Bình là người phụ trách chụp ảnh.
"Thái Anh, biểu hiện của em ngày càng tốt." Đoạn Vị Bình là một trong những người bạn thân số lượng không nhiều của Phác Thái Anh. Hai người giúp đỡ nhau không ít chuyện, cho nên hợp tác tương đối hòa hợp. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, hai người trò chuyện đôi câu.
"Nghe nói gần đây em bắt đầu chọn kịch bản?" Đoạn Vị Bình hỏi.
"Em hy vọng có thể thử nhiều vai khác nhau. Luôn diễn Hoàng hậu, phi tần, người xem cũng thấy chán." Phác Thái Anh thật sự bắt đầu cố ý nhận vài nhân vật khác nhau, nàng không muốn lặp đi lặp lại, ép bản thân cho vào một khuôn mẫu.
"Thái Anh, là bạn anh mới nói thẳng với em. Nếu em không đồng ý thì thôi." Đoạn Vị Bình nói. "Anh có người bạn trong đoàn phim, bọn họ muốn mời em diễn một nhân vật khách mời, đại khái là 4,5 cảnh thôi, em suy xét một chút."
"Là nhân vật gì?" Phác Thái Anh không rõ, chỉ có 4,5 cảnh vì sao nhất định phải mời nàng? Nàng không cảm thấy mình rất nổi.
"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân." Đoạn Vị Bình vừa nói xong, biểu cảm Phác Thái Anh lập tức trở nên cổ quái. "Thái Anh, không phải anh nói đùa với em. Thật sự là vai này. Em không biết, hiện tại chỉ cần là nhân vật lấy hình ảnh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đều bị người xem mắng. Người xem luôn cảm thấy diễn viên chưa đủ đẹp, cho nên đoàn phim muốn mời em làm khách mời một chút. Giá trị nhan này của em, đặc biệt là cổ trang, thật sự là không lời nào để tả."
"Bên em không thành vấn đề. Có thể hỗ trợ đương nhiên em sẽ hết mình. Nhưng phải xem an bài bên người đại diện." Phác Thái Anh hiểu giới giải trí này luôn cần nhân mạch. Mình giúp đỡ người, tương lai người cũng sẽ giúp mình.
Đoạn Vị Bình để bạn mình thêm WeChat của Lư Tự, có vấn đề gì nói với Lư Tự là được.
Chụp xong tạp chí, Phác Thái Anh tiến tổ. Ngày 21 tháng 2, phim dân quốc "Năm Xưa Bất Biến" khai máy. Đạo diễn là Tả Không Diễn, là đạo diễn ngôn tình trứ danh, am hiểu cách quay phim truyền hình đại nữ chủ. Phó đạo diễn Diêm Tử Thành tương đối quen với Phác Thái Anh. Nam chủ là người từng hợp tác Tôn Liệt, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh hợp tác với một người hai lần, nghi thức khai máy hai người vừa nói vừa cười, quan hệ rất tốt.
Vốn là nữ số ba biến thành nữ chủ. Phác Thái Anh cũng bôi phục năng lực của Lư Tự. Hỏi Lư Tự, hắn nói nữ chủ bộ này đột nhiên không diễn, hắn mới đúng lúc đề cử Phác Thái Anh. Chỉ có thể nói thời đến đỡ không kịp.
"Năm Xưa Bất Biến" là một bộ phim dân quốc về đề tài nữ giới. Bộ phim nói về một cô nhi Như Tú lớn lên cùng những cô nhi khác. Sau đó gặp phải biến cố, mọi người lưu lạc tứ phương. Như Tú trở thành người làm cho tiểu thư trong một Thương gia giàu có. Tiểu thư du học trở về, đối xử rất tốt với Như Tú, dạy nàng đọc sách viết chữ. Sau đó khi Thương gia bị hạch tội, Như Tú cùng tiểu thư chạy nạn vào Đại Thượng Hải. Đô thị mười dặm có rất nhiều người nước ngoài, xa hoa trụy lạc. Như Tú làm việc nuôi sống tiểu thư, tiểu thư lại không chịu nổi cuộc sống bần cùng, cuối cùng lựa chọn trở thành vũ nữ. Sau khi Như Tú vào nhà xưởng thủ công, dần trở thành lãnh đạo nữ công. Tiếp nhận tư tưởng mới, trào lưu mới, lâu dần Như Tú ngày càng trở nên độc lập, lúc này nàng gặp được bạn lúc nhỏ, nam chủ trở thành giáo viên cùng nam hai trở thành thiếu gia của một nhà máy lớn. Như Tú vì tham gia phong trào công nhân bị nhà xưởng khai trừ. Nàng về nhà, tiếp tục cuộc sống may vá quần áo. Sau, nàng mở một tiệm cơm nhỏ, từng bước thành tiệm cơm có tiếng nhất Thượng Hải. Trong quá trình ở cùng nam chủ, bọn họ dần có cùng lý tưởng và tín ngưỡng. Nhưng đến cuối cùng, chiến tranh kháng Nhật bùng nổ, nam chủ vì quốc gia mà tham gia chiến trận, hy sinh. Như Tú chung thân chưa gả.
Đây là kịch bản sáo rỗng quen thuộc, nhưng đây là bộ phim đầu tiên Phác Thái Anh đảm nhiệm vai nữ chủ, hơn nữa là phim dân quốc. Khi nhân viên công tác lấy sườn xám ra, nói đây là trang phục của nữ chủ, Lạp Lệ Sa trợn tròn mắt.
Phác Thái Anh thay một bộ sườn xám cổ đứng vừa người màu hoa hồng, sườn xám bày ra dáng người thướt tha của nàng. Đôi mắt Lạp Lệ Sa lập tức nhìn chằm chằm. Nhân viên công tác cũng gật đầu. Thay giày cao gót, trang điểm theo thời dân quốc, Phác Thái Anh trước màn ảnh đã trở thành tiểu thư nhà giàu ở dân quốc.
"Quý khí có, nhưng cô diễn là vai bé gái mồ côi." Đạo diễn nhìn Phác Thái Anh nói.
Phác Thái Anh lại thay một bộ khác, lần này mộc mạc rất nhiều. Bộ sườn xám với những họa tiết hoa lam, kiểu tóc cùng trang điểm cũng đổi, nhìn như một tiểu gia Bích Ngọc*.
*tiểu gia Bích Ngọc: là thành ngữ Trung Quốc chỉ người phụ nữ xinh đẹp, nhút nhát, tốt bụng nhưng cũng tài năng.
Chụp tạo hình xong, đạo diễn bắt đầu giảng diễn cho diễn viên. Trên tay Phác Thái Anh là một cuốn sổ nhỏ đã viết đầy chữ.
Đạo diễn nói sơ về cốt truyện, lại nói về tính cách của mỗi người, sở trường đặc biệt.
"Ba ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu quay vai chính. Mấy ngày nay mọi người cân nhắc kỹ." Khi tan họp, đạo diễn nói.
Trở về khách sạn của đoàn phim, một đám nữ sinh có ngồi có đứng, nhìn thấy Tôn Liệt xuất hiện lập tức đuổi theo chụp ảnh. Không nói lời nào, ngẫu nhiên có thể nghe được vài câu nhưng đều rất nhỏ.
"Làm fans thật vất vả!" Phác Thái Anh cảm khái.
Về phòng, Lạp Lệ Sa vừa vào cửa đã ôm lấy eo nàng.
"Chị lại sao vậy?" Phác Thái Anh quay đầu hỏi.
"Vừa rồi khi nhìn thấy em mặc sườn xám, chị đã muốn ôm em như vậy." Có thể thấy được Lạp Lệ Sa có thể nhịn đến bây giờ là khắc chế cỡ nào.
Tay Phác Thái Anh đặt trên tay Lạp Lệ Sa, "Lệ Sa, chị nói em có thể diễn bộ này không?"
"Em lo mình không có kinh nghiệm, không khống chế được nhân vật này?" Lạp Lệ Sa xoay người nàng lại, nhìn nàng.
"Lúc trước đóng vai cung phi là vì em từng trải qua. Nhưng bé gái mồ côi.......Em cần tìm cảm giác." Phác Thái Anh biết khó khăn rất lớn. Kiếp trước mình xuất thân thế gia, là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý, dù là trưởng bối nhưng vì thân phận vào cung trong tương lai của nàng, cũng rất tôn trọng nàng. Kiếp này tuy nhà không phú quý, nhưng có cha mẹ yêu thương, cũng chưa từng trải qua cuộc sống không nơi nương tựa.
"Em diễn người giúp việc trong gia đình giàu có, chị cảm thấy không có sức thuyết phục gì." Lạp Lệ Sa tạt nước lạnh nói.
"Vì sao?"
Tay Lạp Lệ Sa nâng cằm Phác Thái Anh. "Nếu chị là thiếu gia nhà này, nhất định sẽ cưới em về nhà."
Tả Không Diễn không hổ là đạo diễn có kinh nghiệm, không có vừa đến đã quay cảnh đầu tiên. Mà chọn cảnh có cảm xúc bùng nổ trong phim. Trong ba ngày Phác Thái Anh đều viết rất nhiều phân tích về nhân vật. Cẩn thận phân tích nhân vật Như Tú này. Nàng không phải tốt nghiệp chính quy, không có nhiều kỹ xảo nhập diễn, càng không có nhiều kỹ thuật hoàn thành vai này. Nàng biết, biện pháp duy nhất của mình là nhập diễn, tìm mọi cách nhập diễn.
Cảnh này là người làm của Thương gia vu khống Như Tú trộm đồ tiểu thư. Hai ngày này tiểu thư đi gặp thân thích khác. Không ai có thể chứng minh trong sạch của Như Tú, cũng không ai có thể thay nàng nói chuyện. Lão gia Thương gia rất tốt với nàng, dù mọi người cho rằng nàng lấy trộm, lão gia vẫn không tin. Một mình nàng về phòng, khóc lóc thảm thiết.
Cảnh này, người đóng vai lão gia là Triệu Thư Phong, trang điểm mười phần nho nhã. Là một diễn viên rất có kinh nghiệm. Hắn nhìn thấy Phác Thái Anh khẩn trương, cười nói với nàng, "Thái Anh, đừng hồi hộp. Hồi hộp sẽ không làm được gì. Có phải chưa từng diễn qua nhân vật này không? Không sao, từ từ được."
"Triệu lão sư, cảm ơn người."
Nhưng nói dễ làm khó. Cảnh này Phác Thái Anh diễn mười lần vẫn chưa qua. Đạo diễn bất đắc dĩ kêu ngừng. Gọi Phác Thái Anh đến, tăng thêm áp lực cho nàng.
"Thái Anh, lần đầu tiên diễn vai chính có áp lực rất bình thường. Nhưng áp lực là cơ sở để cô nỗ lực. Hiện tại chính cô không rõ nên diễn thế nào? Cô là người làm, là hạ nhân. Khi người khác chỉ trích cô, cô phải hoảng sợ, sợ hãi. Bởi vì tiểu thư người đối tốt với cô không bên cạnh cô. Lúc này cô xem như không nơi nương tựa. Cô biết những hạ nhân đó ghen ghét mình, lại không thể cãi lại. Lúc này cô gặp phải khó khăn nên hy vọng người khác xuất hiện giúp cô giải quyết khó khăn, cô vẫn chưa có năng lực tự mình giải quyết khó khăn. Từ đó cô mới dần trưởng thành." Tả Không Diễn nói xong cho nàng nghỉ nửa tiếng tự mình nhập diễn.
Lạp Lệ Sa đi đến muốn nói, Phác Thái Anh xua tay. "Em đang cố nhập diễn." Nàng không muốn ai đến quấy rầy mình.
Triệu Thư Phong cùng Tả Không Diễn từng hợp tác, đã sớm là bạn. Nhìn thấy Phác Thái Anh một mình ngồi trên ghế, cự tuyệt mọi người, dốc lòng nhập diễn. Hắn nói với Tả Không Diễn: "Là một đứa nhỏ nghiêm túc khắc khổ. Nhưng không có phương pháp, điểm yếu của Thái Anh là không tốt nghiệp chính quy."
"Đúng vậy." Tả Không Diễn thở dài. "Hy vọng cô ấy có thể nhập diễn."
"Tôi thấy, áp lực cậu tạo cho con bé đúng lúc. Như vậy con bé mới có thể lập tức nhập diễn, cậu biết loại cảm giác này không?"
"Em hiểu em hiểu." Tả Không Diễn cười khổ, "Em sợ cô ấy không chịu nổi áp lực, chỉ có thể nhìn xem cô ấy phát huy cảnh này thế nào."
Nửa tiếng sau, cảnh quay bắt đầu. Phác Thái Anh như biến thành người khác, hoàn toàn biến thành một người sợ hãi rụt rè, sợ hãi bị phạt. Khi mọi người rời đi, nàng một mình trong phòng, đầu tiên là vùi đầu vào hai chân, sau đó màn ảnh chỉ còn hai bả vai run rẩy, rõ ràng đang khóc. Nhưng nàng khóc không tiếng động. Lúc này, nàng ngẩng đầu, màn ảnh đặc tả. Mắt nàng ngấn nước, bên trong tràn đầy ủy khuất, thống khổ, là người xem lo lắng không thôi.
"Cắt!" Tả Không Diễn hô to.
Cảm xúc của Phác Thái Anh vẫn chưa ra khỏi phim. Nàng lau nước mắt, cúi đầu, đáng thương ngồi một chỗ. Lạp Lệ Sa không nhìn được, đi đến kéo nàng. "Thái Anh, tỉnh lại, diễn xong rồi, em nên ra."
Phác Thái Anh ngừng lập tức, lúc này mới chậm rãi xuất vai. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lo lắng của
Lạp Lệ Sa, cười lắc đầu. "Em không sao. Em chỉ quá nhập diễn thôi." Nhập diễn khó, xuất diễn cũng khó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro