Chương 45: Chân Tướng

"Chuyện đả thương này thì thế nào? Có tra được không?" Đây mới là điều Lạp Lệ Sa quan tâm nhất.

Lư Tự cười nói: "Lệ Sa, em giấu Thái Anh cũng đừng giả vờ với anh. Lúc trước em làm gì, anh không tin em không tìm được người điều tra. Anh chỉ là công dân bình thường, chuyện điều tra này không lành nghề bằng em. Thật sự không được, em đi hỏi cảnh sát, em bị thương, hỏi chuyện này rất hợp lý nha."

Lạp Lệ Sa bĩu môi. Cô cảm thấy Lư Tự ngày càng giống cáo già. Nếu không có IQ cùng EQ cao của Phác Thái Anh, cô thật sự không yên tâm tiếp tục thuê Lư Tự là người đại diện, cảm giác gia hỏa này như sẽ tùy lúc bán Phác Thái Anh.

"Em không có bản lĩnh lớn như vậy. Anh Tự, anh đừng nói em như vậy."

Lư Tự trợn trắng nói. "Được rồi. Em muốn giả vờ thì tiếp tục giả đi. Dù sao chuyện này anh cũng cần thời gian để tra, còn không nhất định sẽ có kết quả. Cứ như vậy, Thái Anh thế nào? Hôm qua anh nghe giọng em ấy vô cùng nghiêm túc. Em ấy có thể dùng giọng như vậy gọi điện thật sự rất hiếm thấy."

"Em ấy chịu kinh hách, thân thể lại kém. Em xin cho em ấy nghỉ một ngày, em ấy còn đang ngủ." Lạp Lệ Sa nói sơ về tình trạng của Phác Thái Anh, tiện cho Lư Tự sắp xếp công tác tiếp theo.

"Đã biết. Em chăm sóc em ấy đi. Nhân vật lần trước em ấy thử vai hai tháng sau bắt đầu quay, nhưng cần phải tiến tổ trước. Hẳn là giữa tuần tháng sau. Anh tính một chút, Thái Anh chuẩn bị diễn bộ này xong lại không có thời gian nghỉ ngơi." Lư Tự như nhà tư bản, luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất. Hắn hy vọng nghệ sĩ của mình có thể luôn tiến tổ, như vậy mới không lãng phí thời gian.

Lạp Lệ Sa cũng lười nói thêm. Cúp máy về phòng, Phác Thái Anh vẫn còn đang ngủ, nhưng đã trở mình, lộ ra cánh tay, tay áo ngủ cuốn lên lộ ra da thịt trắng nõn.

Lạp Lệ Sa lắc đầu. Nương nương khi ngủ cũng dụ hoặc mình. Cho nên nói, làm vệ sĩ cho nương nương cũng không dễ dàng gì. Sắc đẹp trước mặt, ai nhịn được đây?

Lạp Lệ Sa đi đến chỉnh chăn cho nàng. Đi đến phòng tắm gọi điện đặt một phần cháo Bắc Thảo thịt nạc, hai phần sủi cảo tôm, cùng một dĩa cải chua. Người phục vụ đưa đồ ăn đến, cô lại đánh thức Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh mở mắt, ánh mắt mê mang như không rõ mình đang ở đâu. Lạp Lệ Sa thấy thú vị, duỗi tay chọc mặt nàng, "Tỉnh chưa?"

Mắt phượng của nàng chớp chớp, ánh mắt dần từ mờ mịt mà thanh tỉnh. Vỗ cái tay đang chọc mặt mình, nàng giật mình, nhíu mày nói: "Một chút sức lực cũng không có."

Lạp Lệ Sa săn sóc nâng nàng dậy, nửa nằm nửa dựa vào đầu giường. "Em nên ăn chút đi."

Cô đưa đồ ăn đến, Phác Thái Anh kiên trì tự mình ăn. Cũng chỉ ăn nửa chén cháo cùng một cái sủi cảo tôm rồi không ăn vô.

Lạp Lệ Sa cũng không ép nàng, bản thân ăn hết những món còn lại. Cô thu dọn xong, "Thái Anh, em phải đi ra ngoài, hít thở không khí một chút. Không thể nằm ở trong phòng mãi được, không tốt."

Phác Thái Anh gật đầu. Nàng ngủ cả người đều mồ hôi, xuống giường muốn đi tắm. Lạp Lệ Sa vào phòng tắm mở nước, lại trở ra ôm người vào phòng tắm. Phác Thái Anh ôm lấy bả vai Lạp Lệ Sa, "Tự em làm."

Lạp Lệ Sa cúi đầu, nhìn người trong lòng từ mặt đến cổ đều hồng. "Bên nhau lâu vậy rồi, em còn thẹn thùng sao?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu, tinh thần yếu ớt cũng không ảnh hưởng nàng phản kích. Nàng hôn lên môi Lạp Lệ Sa một cái, sau đó khıêυ khí©h nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa sửng sốt, sau đó thấp giọng cười. "Em lợi hại nhất, chị ra ngoài trước."

Chỉ còn lại Phác Thái Anh bị bệnh cũng không được lắm.

Hai người đi siêu thị. Vì thường xuyên đóng phim trong thành điện ảnh, dẫn đến hai người quen chỗ này như nhà mình. Người trong siêu thị không nhiều, hầu như đều là nhân viên đoàn phim. Dù không cùng một đoàn phim, gặp nhau vẫn gật đầu. Dù sao cùng trong giới này, không chừng ngày nào đó sẽ cùng nhau đóng phim.

Phác Thái Anh đi dạo đến quầy sữa, nàng nhìn sữa bò, sữa chua bên trong, lấy bình được đóng gói kỳ lạ nhất. Lạp Lệ Sa đẩy xe phía sau, cười nói: "Em mua sữa tươi hay là mua sữa hộp?"

"Chưa uống qua, muốn nếm thử." Phác Thái Anh nói, cầm một loại sữa vừa ra thị trường. "Cài này cho chị uống."

Nhìn nàng trẻ con như vậy, đột nhiên Lạp Lệ Sa có cảm giác năm tháng tĩnh hảo. Có thể cùng nhau dạo siêu thị, mua sắm, sau đó cùng nhau nấu cơm, mỗi ngày chỉ cần đơn giản như vậy. Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, chờ đến khi hai người già đi, vẫn lặp lại chuyện đơn giản như vậy, sự bình dị đó là hạnh phúc lớn nhất mà cô theo đuổi.

"Chị nghĩ gì vậy?" Phác Thái Anh ôm túi nấm tuyết hỏi.

"Nghĩ cả đời cùng em sinh hoạt bình dị như này." Lạp Lệ Sa nhìn xung quanh không ai, kéo tay Phác Thái Anh.

"Thực xin lỗi, Lệ Sa. Là em phá hủy sinh hoạt bình dị của chị." Phác Thái Anh luôn cảm thấy thẹn với Lạp Lệ Sa. Là nàng cố ý muốn vào giới giải trí, lúc này mới kéo Lạp Lệ Sa cùng vào.

"Nói gì vậy?" Lạp Lệ Sa hôn lên trán nàng, ngăn nàng suy nghĩ miên man. "Chị chỉ cần có thể bên em là tốt rồi."

Nhìn Phác Thái Anh ném nấm tuyết vừa mua vào xe, cô hỏi: "Muốn ăn chè nấm tuyết?"

Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu. Mắt phượng cười tủm tỉm, "Còn muốn ăn hạt sen."

Chuyến mua sắm này, hai người mua đầy xe. Khi ra đến tay ai cũng xách đồ, nhìn như đi mua đồ Tết.

Trở về phòng, Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa xem miệng vết thương của cô. Miệng vết thương đã hoàn toàn kết vảy. "Năng lực lành vết thương của chị thật mạnh."

"Chị đã nói với em, chút thương tích này đáng là gì." Lạp Lệ Sa không hề để ý. Cô trong bộ đội đặc chủng, điều kiện thân thể cũng là loại một. Điều kiện thân thể không phải chỉ có sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng còn những điều kiện khác. Còn bao gồm năng lực khép vết thương cùng nhiều năng lực khác để tổng kết số liệu của cơ thể. Vì vậy Lạp Lệ Sa mới được xếp loại ưu tú.

"Lư Tự gọi đến nói gì đó?" Phác Thái Anh đột nhiên xoay đề tài.

Lạp Lệ Sa không xóa lịch sử cuộc gọi, đã sớm biết Phác Thái Anh sẽ phát hiện. Cô thành thật nói lại những gì Lư Tự đã nói, "Chuyện ngày hôm qua còn cần tra thêm. Thái Anh, chuyện này giao cho chị, em đừng động. Trước em cần phải dưỡng thân thể cho tốt, sau đó thuận lợi diễn xong bộ này. Tháng sau phải tiến tổ khác. Lư Tự Chu Bái Bì kia nhất định sẽ sắp xếp công tác khác cho em."

"Chu Bái Bì?" Phác Thái Anh không học tiểu học, không học qua bài "gà gáy nửa đêm".

*Chu Bái Bì: là nhân vật dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, hắn là một ác bá, vì muốn người dân ra sức làm việc mà đã cho gà gáy lúc nửa đêm để buộc họ dậy làm việc. Bái Bì ở đây có nghĩa lột da.

Lạp Lệ Sa kể chuyện Chu Bái Bì cho nàng nghe, Phác Thái Anh nghĩ đến hình tượng của Lư Tự, mặt mày lập tức hớn hở.

Lạp Lệ Sa kể xong, nhanh chóng nấu chè hạt sen nấm tuyết. Phác Thái Anh gọi cho Lư Tự, "Anh Tự, chuyện em bị tập kích hôm qua, trước mắt còn chưa bị đăng lên mạng."

Lư Tự nói: "Bên này anh có áp xuống một chút, còn lại có lẽ là do người trong đoàn phim phong tỏa tin tức. Đoàn phim không dùng tin này để lăng xê xem như có lương tâm."

Phác Thái Anh lại vẫn không thể cảm kích. "Anh Tự, em muốn đem chuyện này thọc ra ngoài."

"Cho anh một lý do." Lúc này hai người nói chuyện hoàn toàn công thức hóa.

"Anh tra không được người phía sau. Em cũng không tra được." Đây là lý do của Phác Thái Anh.

Lư Tự vừa nghe đã hiểu. "Em muốn dùng lực lượng fans đi tra?"

"Chuyện này em nhất định phải có kết quả." Thái độ Phác Thái Anh cực kỳ kiên quyết. Nàng chưa bao giờ là một con dê. Dù ở thời đại này, nàng cũng muốn bảo hộ người mình yêu. Dù người nọ có năng lực tự bảo vệ mình.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, "Được rồi. Anh đã hiểu."

Cúp máy, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn thấy Lạp Lệ Sa nhìn mình biểu cảm phức tạp. "Chị là người của em. Chị bị thương, em sẽ không thiện bãi cam hưu*." Nàng nói một chút khí thế cũng không có nhưng vì sao lại đáng tin như vậy?

*thiện bãi cam hưu: không cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Lạp Lệ Sa đi đến đè nàng dưới thân. "Em như vậy làm chị cảm thấy mình nằm dưới."

Phác Thái Anh nhướng mày. "Nếu không phải em cảm thấy nằm trên quá mệt......" Ánh mắt hai người như phát lửa. "Chị nghĩ sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm đôi môi đóng mở của nàng, nhịn không được ngậm lấy.

Thái Anh của cô, vì cô bị thương mà lấy ra khí phách Khang phi. Lạp Lệ Sa có cảm giác hạnh phúc khi được sủng ái.

Đêm nay, hai người khắc chế triền miên, tuy chỉ một lần nhưng lại cực kỳ ôn nhu ngọt ngào. Hai người ôm nhau, cười tiến vào mộng đẹp. Hôm sau tiếp tục sinh hoạt như trước. Phác Thái Anh dậy sớm tập thể dục, sau đó đến phim trường. Suy xét đến thân thể cùng cảm xúc của Phác Thái Anh, đoàn phim rất nhân tính điều chỉnh kế hoạch quay. Ba ngày tiếp theo suất diễn của Phác Thái Anh không nhiều. Hơn nữa nội dung cũng đi liền với cốt truyện, sẽ không xuất hiện cảnh cần cảm xúc mãnh liệt.

Khi Phác Thái Anh đóng phim, Lạp Lệ Sa nhận được một email mã hóa của Tiểu Duyệt. Bên trong là những người có khả năng kết thù với Phác Thái Anh. Tên đầu tiên là Lăng Tương Quân. Những tên khác đều là nữ diễn viên mới. Có người Lạp Lệ Sa từng nghe tên, có người cả tên cũng chưa nghe qua.

Lạp Lệ Sa nhìn mục liệt kê lý do, vẻ mặt phát ngốc. Thì ra nữ diễn viên kia đã từng công khai biểu đạt phê bình cùng khinh thường Phác Thái Anh. Nhưng chuyện này xảy ra khi nào? Lạp Lệ Sa tỏ vẻ chưa từng nhìn thấy.

"Alo, Tiểu Duyệt. Những diễn viên nữ em điều tra thật sự từng nói vậy sao? Sao chị chưa từng thấy?" Lạp Lệ Sa hỏi người bên đầu dây.

Người gọi Tiểu Duyệt hỏi, "Chị xem tin tức ở đâu?"

Lạp Lệ Sa nghe xong nháy mắt đã hiểu. "Chị xem tin trên hashtag."

Giọng Tiểu Duyệt tràn đầy bất đắc dĩ. "Chị hai, chị không biết fans sẽ khống tràng sao? Khống tràng chị hiểu không?"

"Hiểu hiểu hiểu." Lạp Lệ Sa luôn cảm thấy fans Phác Thái Anh không thích nói chuyện. Tin tức hashtag mỗi ngày cũng không nhiều lắm, thì ra khi các nàng không biết, fans đã lặng lẽ áp xuống những tin tức không tốt kia sao?

"Ngoài đó ra, em còn manh mối khác sao?" Lạp Lệ Sa xem mấy thứ này không giống. Ghét một người là một chuyện, chán ghét đến mức động thủ đối phó người là một chuyện khác.

"Chị hai, muốn nghe ý em không?" Tiểu Duyệt cười hỏi.

"Mau nói."

Tiểu Duyệt nhìn ảnh chụp trước mặt, "Em cảm thấy chuyện này là cá nhân fans làm ra."

"Lý do gì?" Lạp Lệ Sa suy nghĩ theo hướng này.

"Bởi vì sẽ không ai sai khiến người khác làm chuyện ngốc như này. Đã thời nào rồi còn lưu hành chuyện này. Đặc biệt trong giới giải trí, thuê thủy quân có lợi ích thực tế hơn tìm người động thủ. Nói cho cùng, đều là tranh giành lợi ích, không cần phóng hỏa gϊếŧ người." Tiểu Duyệt nói như mình ở trong giới giải trí.

Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, "Nói cũng có đạo lý. Nói đi, em thần tượng ai?"

Tiểu Duyệt im lặng năm giây, đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay. "Chị Sa đúng là chị Sa, xem ra yêu đương cũng không làm đầu óc chị hôn mê. Đại não vẫn còn hoạt động bình thường, giám định hoàn tất!"

"Em có nói hay không?" Lạp Lệ Sa hoàn toàn không để ý nàng chế nhạo.

"Thần tượng của em là ai chị cũng không biết, chị khiến em thật thương tâm mà." Tiểu Duyệt như chơi nghiện, cố ý dùng ngữ khí ai oán lên án Lạp Lệ Sa.

"Khụ......." Lạp Lệ Sa ho khan phát ra chút uy hϊếp.

"Thần tượng của em là ảnh đế Lạc Hoa! Này chị cũng không biết." Tiểu Duyệt nhỏ giọng oán trách.

"Xem ra em rất hiểu biết chuyện fans, về sau chị sẽ thường tìm em làm cố vấn." Lạp Lệ Sa cảm thấy mình tìm được một người có thể giúp đỡ.

Giọng Tiểu Duyệt truyền đến, "Chị Sa, em cố vấn là đòi tiền đó."

"Em đòi tiền chị?" Lạp Lệ Sa cười lạnh làm Tiểu Duyệt cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiểu Duyệt mếu máo, ủy khuất nói: "Chị nói tiền không thành vấn đề mà." Sao bây giờ lại trở mặt rồi?

"Yên tâm, tìm em làm việc đương nhiên chị sẽ trả tiền. Còn chuyện hỏi em về fans, coi như chị thay thần tượng em làm từ thiện, không thu tiền em." Tiểu Duyệt nhìn ảnh chụp Lạc Hoa trên bàn, vẻ mặt hoa si. Lạc Hoa thật soái!

Sau đó, nàng nghe được Lạp Lệ Sa nói gì đó. "Chị nói gì?"

"Chị nói, chờ về sau Thái Anh có cơ hội hợp tác với Lạc Hoa, chị sẽ giúp em ký tên." Lạp Lệ Sa tốt tính nhắc lại.

"A a a a! Chị Sa, chị đúng là chị yêu của em, em yêu chị! Moah!" Tiểu Duyệt quơ chân múa tay, suýt nữa ném điện thoại.

Lạp Lệ Sa thông minh nói xong câu đó lấy điện thoại ra, quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét chói tai. Lạp Lệ Sa lắc đầu, bình tĩnh gác máy.

Tề Duyệt là thiếu nữ hacker có IQ cao. Lúc trước Lạp Lệ Sa tham gia quân ngũ, từng truy bắt hacker, bắt được nàng. Năm ấy nàng chỉ mới mười một tuổi. Vì là vị thành niên, hơn nữa số liệu Tề Duyệt hack cả nhân viên cảnh sát chuyên nghiệp cũng không khôi phục được, cho nên Tề Duyệt bị đưa đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên hơn một năm.

Sau khi Lạp Lệ Sa xuất ngũ, trong một lần điều tra tư liệu gặp nàng, hai người đấu nhau trên mạng một đoạn thời gian, khi Lạp Lệ Sa rơi vào thế hạ phong thì Lạp Lệ Sa tìm được nơi ở của Tề Duyệt. Sau khi gặp mặt, Tề Duyệt từ lão hổ biến thành thỏ con không có sức chống cự. Hai người từng nhiều lần đấu nhau trên mạng cùng ngoài đời. Kết quả mỗi lần đều giống nhau. Trên mạng Lạp Lệ Sa không phải đối thủ, ngoài đời Tề Duyệt hoàn toàn không thể chống cự. Giằng co không có kết quả như vậy làm hai người hiểu biết lẫn nhau.

Khi có một hacker khác xuất hiện, Lạp Lệ Sa cũng không phải là lính. Cô gặp được Tề Duyệt, thuận miệng hỏi, "Em biết chuyện này sao?"

Tề Duyệt cười. "Là bọn họ."

Trong nháy mắt, Lạp Lệ Sa cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, lập tức biết mình nên làm gì. Cô kéo Tề Duyệt đến Cục Công An, trực tiếp cam đoan Tề Duyệt nhất định có thể bắt được tội phạm.

Cảnh sát nhìn cô như bệnh nhân tâm thần. Tề Duyệt cảm thấy vị đại tỷ này thật quá mất mặt mà. Kết quả không biết Lạp Lệ Sa gọi cho ai, rất nhanh cục trưởng tự mình tiếp đãi, đồng ý cho Tề Duyệt tham dự.

Vụ án rất nhanh được phá. Tề Duyệt thành công dân ưu tú. Nhưng nàng vốn là tội phạm mà. Sao lại làm chuyện khôi hài như vậy được?

Sau đó hai người không gặp lại. Nhưng vẫn giữ số đối phương không xóa. Lần này Lạp Lệ Sa nghĩ đến chuyện trên mạng, nghĩ đến cần tìm cao thủ hỗ trợ, rất tự nhiên nhớ đến Tề Duyệt.

"Về sau kiểm số gì đó cũng tiện hơn nhiều." Lạp Lệ Sa lẩm bẩm.

Phác Thái Anh quay hai cảnh. Tuy thời tiết đầu xuân nhưng đèn trong lều nóng, không khí lại không ít lưu thông, nàng vẫn cảm thấy có chút cố hết sức. Nhìn sắc mặt nàng bắt đầu trắng bệch, Tôn Liệt luôn đỡ nàng, đỡ trọng lượng thân thể nàng, cuối cùng trợ giúp nàng diễn xong cảnh này.

Đạo diễn vừa xem cảnh quay vừa thở dài. Cảnh này diễn Như Tú vì kế sinh nhai mà làm việc quá độ, Thiệu Khắc Tâm đưa nàng về nhà. Sắc mặt Phác Thái Anh rõ ràng là không cần hóa trang cũng được. "Hiệu quả không tệ. Nhưng thân thể Thái Anh thật làm người lo lắng."

Phác Thái Anh bị cưỡng chế trở về nghỉ ngơi. Trên xe trở về, nàng dựa vào Lạp Lệ Sa, nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi vào phòng, nàng mới hỏi: "Vừa rồi chị gọi cho ai?"

"Một người bạn." Lạp Lệ Sa trả lời. Cô muốn nhìn xem Phác Thái Anh sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, Phác Thái Anh đột nhiên mở to mắt, "Là nữ." Chắc chắn như vậy làm Lạp Lệ Sa khó hiểu. "Sao em biết?"

"Em đoán." Phác Thái Anh bướng bỉnh cười. "Chị cho rằng em sẽ ghen sao?"

Nói thật, Lạp Lệ Sa rất hy vọng nhìn thấy Phác Thái Anh vì mình ghen. Nhưng cô biết chuyện này không có khả năng. Kiếp trước Thiên Linh vì cứu cô mà bỏ mạng. Thâm tình như vậy, Phác Thái Anh cũng không nói gì, huống chi đời này chỉ là một cuộc gọi?

"Chị biết em sẽ không ghen." Lạp Lệ Sa có chút thất vọng nói.

"Chị sai rồi. Em sẽ." Cảm xúc bất mãn của nàng tràn từ trong cách nói chuyện đến giọng nói.

Lạp Lệ Sa ngẩn ngơ nhìn mặt nương nương viết đầy chữ "em đang ghen", đột nhiên muốn nhào đến áp người này lên giường. "Sao em lại đáng yêu như vậy?"

Phác Thái Anh đưa tay che mặt hai người, "Em đang ghen. Chị đừng tưởng rằng có thể lừa gạt cho qua như vậy. Đối phương là ai, làm sao biết chị, lần liên hệ cuối cùng là khi nào, đều thành thật nói cho em." Phác Thái Anh đỡ đầu, cảm thấy đầu từng đợt đau.

Lạp Lệ Sa xoay người ngồi dậy, ôm Phác Thái Anh, giúp nàng thay quần áo, lại ôm nàng vào lòng. Duỗi tay mát xa huyệt Thái Dương cho nàng. "Như vậy có tốt hơn không?"

Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa, "Chị còn chưa nói mà."

Lạp Lệ Sa buồn cười. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Phác Thái Anh vì người phụ nữ khác mà không thuận theo không buông tha, rốt cuộc cũng thỏa mãn chút tâm hư vinh của cô. Lạp Lệ Sa kể lại làm sao mình biết Tề Duyệt cùng chuyện trong điện thoại lúc nãy cho Phác Thái Anh. Cúi đầu nhìn xuống, Phác Thái Anh đã ngủ rồi.

"Ai!" Lạp Lệ Sa thở dài. Không phải đã nói ghen sao?

Cảnh sát rốt cuộc có tiến triển mới. Người hiềm nghi nói ra mục đích hắn làm như vậy. Người hiềm nghi tên Lý Thư, là ánh đèn sư bên thành điện ảnh. Hàng năm là ánh đèn sư trong các đoàn phim. Cha mẹ hắn đã qua đời, chỉ còn một em gái. Hai anh em sống nương tựa nhau. Hắn muốn gϊếŧ Phác Thái Anh cũng là vì em gái hắn.

Em hắn vô cùng thích Tôn Liệt. Cho nên hắn mới nhận lời mời công tác ở đoàn phim này. Tin của Tôn Liệt cùng Phác Thái Anh trên Weibo làm em hắn vô cùng thương tâm. Tiểu cô nương như chết đi khi rời khỏi Tôn Liệt. Mỗi ngày nàng ở nhà nguyền rủa Phác Thái Anh mau chết đi. Nếu chết Tôn Liệt sẽ lại độc thân.

Lời em gái như tẩy não hắn, cuối cùng Lý Thư chọn ngày đó động thủ. Hắn đã động tay động chân vào chùm đèn, vốn cho rằng sẽ thành công, kết quả tính thiếu Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nhìn nhau, có chút không nói nên lời.

"Vốn là người đánh được đồng tình. Nhưng hiện tại......." Phác Thái Anh lắc đầu. "Trước khi anh ta làm như vậy có nghĩ đến cuộc sống về sau của em mình hay không? Ma xui quỷ khiến mà, thật đáng tiếc." Nàng vừa thay sườn xám xong. Dáng người yểu điệu đi qua đi lại trước mặt Lạp Lệ Sa, làm cô không thể rời mắt.

"Mục đích thật sự đã tìm được. Xem ra là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi." Lạp Lệ Sa thừa dịp phòng thay đồ không ai, kéo Phác Thái Anh đến. Tay nhẹ lướt qua eo bụng nàng, làm nàng vừa cười vừa trốn. "Em nhìn hiện tại em gầy đến thế nào rồi? Mặc sườn xám còn rộng." Lạp Lệ Sa siết chặt tay, kéo Phác Thái Anh hoàn toàn vào lòng. "Về sau chị sẽ nỗ lực vỗ béo em."

"Em lại không phải heo, cần béo làm gì? Để ăn sao?" Phác Thái Anh người nói vô tâm, Lạp Lệ Sa người nghe hữu ý.

"Vậy ăn em luôn." Lạp Lệ Sa để nàng ngồi lên đùi mình.

"Đừng nháo!" Nơi này là phòng thay đồ. Chuyên viên trang điểm còn chờ trang điểm cho nàng.

Lạp Lệ Sa nghe lời buông tay, đứng dậy. "Tối về cho chị ăn nha." Giọng Lạp Lệ Sa vang bên tai Phác Thái Anh. Mặt Phác Thái Anh ửng đỏ, quay đầu trừng Lạp Lệ Sa. Chỉ là cái trừng mắt này, trong mắt Lạp Lệ Sa tuyệt đối là liếc mắt đưa tình.

Chuẩn bị vào phim trường. Tôn Liệt nhìn thấy nàng lập tức chào hỏi. "Thái Anh, thân thể thế nào? Hiện tại đóng phim có miễn cưỡng quá không?"

"Không sao." Thái độ của nàng đối với Tôn Liệt vẫn không khác trước. Chuyện Lý Thư là ngoài ý muốn, sao có thể giận chó đánh mèo lên Tôn Liệt.

Nếu nói Phác Thái Anh lý tính, thì Lạp Lệ Sa không thể nghi ngờ là cảm tính. Khi Phác Thái Anh đang đóng phim, cô đi tìm Tôn Liệt đang xem lời thoại.

"Anh Liệt, tôi là người thẳng tính. Cho nên tìm cậu là có việc cần nói." Biểu cảm của Lạp Lệ Sa không quá nghiêm túc, thậm chí còn mang theo ý cười nhạt. "Ánh đèn sư Lý Thư, anh Liệt biết không?"

Tôn Liệt lắc đầu. "Tôi không biết."

Lạp Lệ Sa gật đầu. "Em của anh ta là fan cậu. Tôi biết chuyện này không thể trách cậu. Nhưng mời cậu về sau có thể tránh xa Thái Anh. Dù sao tôi không biết cậu có còn những fans cuồng hay người nhà fans cuồng như vậy nữa không."

Biểu tình của Tôn Liệt rất vô tội. "Trợ lý Lạp, ý của chị là, anh của fan tôi là người làm nên chuyện này?"

"Đúng. Cho nên vì tốt cho Thái Anh, cũng tốt cho cậu, mời cậu sau khi quay xong cách Thái Anh xa một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro