Chương 74: Kiến Thức
Phác Thái Anh gật đầu: "Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn phóng viên sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó, Nguyên Hương và Như Quyên cũng sẽ biết." Nàng nhăn mi: "Thật đúng là đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà."
Lạp Lệ Sa ôm nàng vào lòng: "Xin lỗi em. Là chị không bảo vệ em tốt." Trong nháy mắt, Lạp Lệ Sa rất hối hận vì sao bản thân đã đóng phim. Nếu cô chỉ là một trợ lý, như vậy sẽ có thể ở bên cạnh Phác Thái Anh.
"Tất cả đều do ý trời, không thể tránh được." Phác Thái Anh nói: "Chị đừng quá tự trách. Em không thể sống mãi dưới sự bảo vệ của chị. Hơn nữa này cũng chỉ việc ngẫu nhiên, không ai có thể đoán trước được."
Những lời khuyên nhủ, an ủi của nàng không có tác dụng gì với Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa từng là vệ sĩ. Cô hiểu rõ, một khi vệ sĩ có việc riêng thì rất khó đảm bảo sự an toàn của cố chủ.
Cô đóng phim đã không thể xem là một vệ sĩ đủ tư cách.
"Quay xong bộ này......"
Phác Thái Anh che miệng cô lại: "Quay xong bộ này, chị sẽ nổi. Lệ Sa, chị là người tốt nhất được chọn cho phim đánh diễn. Nếu chị cũng rất thích, vì sao phải từ bỏ? Bên cạnh em có thể có trợ lý khác."
Lạp Lệ Sa còn muốn nói đã bị Phác Thái Anh che lại, cô bất đắc dĩ chỉ có thể trừng mắt.
"Trước kia em chỉ luôn nghĩ cho mình. Nghĩ chị vì thích em, ở bên em sẽ không ủy khuất chị. Nhưng khi thấy chị đóng phim, em mới hiểu, nơi này mới là sân khấu của chị. Đây mới là nơi để chị tỏa sáng. Em không thể vì những suy nghĩ của riêng mình mà để chị mãi làm người phụ nữ đứng sau em. Lệ Sa, hai chúng ta cùng làm diễn viên, tương lai, trong giới giải trí còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, như vậy không phải rất tốt sao?" Những lời này Phác Thái Anh đã cất giấu trong lòng thật lâu. Nàng đã từng thấy Lạp Lệ Sa bừng bừng sức sống khi ở trong đám đông đánh nhau. Đây là phần tử bạo lực, chỉ cần đánh nhau thì sẽ rất hưng phấn. Dù nguyện vọng của Lạp Lệ Sa là ở bên cạnh mình nhưng lý tưởng cũng không nên bị hy sinh.
Lạp Lệ Sa kéo tay Phác Thái Anh xuống: "Thái Anh, em hiểu chị. Chỉ cần nghĩ đến sau khi trở thành diễn viên chị không thể luôn bên cạnh em, lòng chị rất trống vắng." Lạp Lệ Sa cảm thấy làm diễn viên rất vui nhưng nó chỉ vui khi Phác Thái Anh ở bên cạnh mình.
Phác Thái Anh ôn nhu xoa mặt cô: "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?*"
*Hai mối tình đã thật sự lâu dài, hà tất cứ phải sớm chiều gặp nhau. (Thước Kiều Tiên - Tần Quán).
Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh hơi kỳ lạ, hỏi: "Không phải lúc trước em luôn không nỡ rời khỏi chị sao?"
"Lúc trước là em ích kỷ. Chỉ nghĩ cho chính mình, nghĩ cho hai nha đầu Nguyên Hương và Như Quyên, lại không nghĩ cho chị." Đôi mắt của Phác Thái Anh trong sáng, bên trong như có cả một bầu trời ánh sao. Lạp Lệ Sa thật sự muốn chết chìm trong mảnh sao trời đó.
Buổi tối, đạo diễn chờ nhân viên công tác đến rồi lại thăm Phác Thái Anh, hơn nữa đảm bảo về sau sẽ không có chuyện này xảy ra.
Tin tức trên mạng rất nhanh, buổi tối đã có tin.
Phác Thái Anh nằm trên giường, mở video call, cố gắng giải thích với Như Quyên và Nguyên Hương mình thật sự không sao.
"Nương nương, người như vậy bọn em thật sự không yên tâm!" Như Quyên khi nhìn thấy tin tức, còn tưởng mình nhìn lầm. Khi nàng dụi mắt xác nhận xong, sợ đến biến sắc.
"Về sau chị sẽ chú ý." Phác Thái Anh nịnh nọt cười, giọng cũng mềm xuống.
"Nương nương." Nguyên Hương luôn không lên tiếng, nói: "Hiện tại Lạp Lệ Sa cũng bắt đầu đóng phim, bên cạnh người ít đi một người có thể bảo vệ người. Nếu không tìm thấy, em có thể...."
"Nguyên Hương, đừng động chút là muốn hủy hợp đồng." Phác Thái Anh lập tức ngắt lời Nguyên Hương.
"Nương nương......." Nguyên Hương còn muốn nói thêm.
"Này, hai em đừng quá phận được không? Chị kém như vậy sao?" Lạp Lệ Sa bất mãn. Có ý gì đây? Cô vậy mà bị xem thường.
"Lệ Sa, chuyện này nếu chị ở cạnh nương nương nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Như Quyên ở phía sau Nguyên Hương hô lên.
"Này! Em không thể nói vậy được!" Lạp Lệ Sa không phục nói.
"Lệ Sa, nếu chị thật sự phải làm diễn viên, bên cạnh nương nương cần một người bảo vệ." Nguyên Hương mới không thèm để tâm đến cái gì lý tưởng hay không lý tưởng. Ở trước mặt nương nương, tất cả mọi thứ đều cần bị bỏ lại.
Lạp Lệ Sa hiểu tâm trạng của Nguyên Hương. Dù sao sau khi chuyện này xảy ra, cô vẫn luôn tự trách bản thân. Nhưng nếu vì vậy mà phủ nhận năng lực bảo vệ của cô thì không được.
"Được rồi. Chuyện này sau này chúng ta nói tiếp. Nguyên Hương, Như Quyên, bên chị không sao. Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa cũng nghỉ ngơi đi." Dù sao Phác Thái Anh cũng hướng về Lạp Lệ Sa. Nhìn Lạp Lệ Sa bị hai nha đầu liên thủ quở trách, đương nhiên phải ra mặt giúp đỡ.
Gác máy, Phác Thái Anh ngẩng đầu, nói: "Hai đứa đều vì quan tâm em, chị đừng để mấy lời đó trong lòng."
Lạp Lệ Sa im lặng trong chốc lát: "Chị biết lời của hai đứa là đúng. Bên cạnh minh tinh khác luôn có vài bảo vệ. Là chị ích kỷ không hy vọng em tiếp xúc với người khác. Thái Anh, chuyện này là lỗi của chị. Chị sẽ dành thời gian suy xét xem bản thân có thật sự muốn làm diễn viên không." Lần này Lạp Lệ Sa không cậy mạnh, cô rất rõ, nếu mình không thể bảo vệ tốt Phác Thái Anh, nhất định phải thuê vệ sĩ bảo vệ nàng.
"Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình." Phác Thái Anh không tiếp tục đề tài này. Hôm nay hai người đều trải qua rất nhiều chuyện nên nghỉ ngơi để thư giãn đầu óc một chút.
Lúc này, điện thoại của Phác Thái Anh vang lên. Nàng nhìn thoáng màn hình thì thấy là Lôi Nguyệt. Bắt máy, Lôi Nguyệt quả nhiên cũng vì việc bắt cóc mà gọi đến.
Phác Thái Anh kể sơ mọi việc, hơn nữa cường điệu rằng mình không bị thương, không nghiêm trọng như trên mạng nói. Lôi Nguyệt dặn dò nàng phải chú ý an toàn. Phác Thái Anh rất hưởng thụ cảm giác được bạn bè quan tâm.
Gác máy, Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa: "Lư Tự có gọi cho chị không?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu. Đột nhiên cô cũng thấy bất thường. Lư Tự là người đại diện của hai người, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Lư Tự không gọi điện đến?
Lạp Lệ Sa gọi cho Lư Tự, đầu dây bên kia lại khóa máy. Hai người nhìn nhau.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu.
"Sáng mai lại gọi anh ấy thử xem, đừng xảy ra chuyện là được." Phác Thái Anh mệt mỏi dựa vào gối.
"Anh ấy rất khôn khéo hẳn sẽ không xảy ra chuyện. Em đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thôi em." Lạp Lệ Sa cũng lên giường, nằm cạnh nàng.
Phác Thái Anh rất tự nhiên chui vào lòng Lạp Lệ Sa. Nghĩ đến sau này hai người có thể sẽ tách ra, lòng nàng khó chịu không thôi. Bản thân quá dựa vào Lạp Lệ Sa như vậy rất không tốt. Nàng nằm trong lòng Lạp Lệ Sa nói: "Lệ Sa, em yêu chị."
Lạp Lệ Sa ôm tay nàng thật chặt, đáp: "Chị cũng yêu em."
Chuyện Phác Thái Anh bị bắt cóc dần được lan truyền khắp mạng xã hội. Mấy ngày nay tất cả người được gọi bạn bè của Phác Thái Anh đều gọi điện, nhắn tin biểu đạt sự quan tâm của mình với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhớ rõ phần tình cảm này.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều có suất diễn, nhưng cô không dám để Phác Thái Anh một mình ở khách sạn.
Liễu Du đã có thể xuất viện. Chỉ là nàng bị thương ở vai, cánh tay tạm thời không thể động. Phác Thái Anh để Tề Duyệt ở lại chăm sóc Liễu Du. Tạm thời nàng và Lạp Lệ Sa đều không có trợ lý.
Sáng sớm sau hôm xảy ra chuyện, Lư Tự hấp tấp chạy đến.
"Anh thấy tin hai em xảy ra chuyện lập tức đặt vé máy bay bay đến." Lư Tự vào cửa, bắt đầu nhìn trạng thái của hai người. Thấy hai người không sao, lúc này mới yên tâm: "Hai đứa thật sự là dọa chết anh mà. Sao đang yên đang lành lại có một tên tâm thần xuất hiện?"
Phác Thái Anh đứng lên lấy nước cho Lư Tự: "Anh Tự, anh uống nước đi. Sao chúng ta có thể hiểu được thế giới của bệnh nhân tâm thần? Cũng may không xảy ra chuyện lớn, cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh."
Lư Tự nhìn băng gạc quấn cổ nàng: "Còn không xảy ra chuyện lớn? Cổ em có vết thương, tạm thời rất khó nhận phim. Dù sao đóng phim cũng phải cần hóa trang, chỗ này của em có vết thương, không thích hợp hóa trang." Hắn uống nước, nói tiếp: "Vốn anh đã liên hệ được vai chính của một bộ phim truyền hình cho em nhưng em cần phải dưỡng thương, hiện tại không nhận phim được."
Phác Thái Anh cũng rất ảo não khi bỏ lỡ vai chính của một phim truyền hình. Nhưng ảo não thì ảo não, dù sao hiện tại đã như vậy, nàng nên điều chỉnh tâm trạng thật tốt, không nên rối rắm.
"Vậy cũng không sao. Anh Tự, anh đừng quá lo lắng, miệng vết thương của em rất nhanh sẽ khép lại. Tầm nửa tháng sau là có thể hoạt động tự nhiên." Phác Thái Anh rất sợ người đại diện cuồng công việc này của mình buồn bực.
Lư Tự gật đầu: "Thái Anh, lúc trước anh đã suy xét, nếu em vẫn mãi bị phong sát thì em nên làm gì bây giờ?"
Phác Thái Anh thấy hắn chủ động đổi đề tài, tất nhiên đã có cách không tệ nào đó rồi. Lập tức cười nói: "Hẳn là phải làm sao bây giờ đây?"
"Em là người có văn học. Có nghĩ đến việc viết sách không?" Lư Tự là người thực dụng. Khi nghệ sĩ duy nhất của mình không thể nhận phim, hắn bắt đầu suy xét những phương diện khác của Phác Thái Anh. Đương nhiên, này không phải là hắn hoàn toàn từ bỏ Phác Thái Anh mà là hắn muốn các phương diện khác của nghệ sĩ được phát triển hơn.
"Viết sách?" Phác Thái Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Tuy đôi mắt của Lư Tự không lớn nhưng rất có thần. Hắn nhìn Phác Thái Anh: "Em là người có câu chuyện của riêng mình. Điểm này em đừng phủ nhận. Thời gian anh ở trong giới này không ngắn, gặp qua rất nhiều nghệ sĩ nhưng như em thật sự rất hiếm thấy. Vậy vì sao em không thử viết lại câu chuyện của mình?"
Phác Thái Anh không phủ nhận suy đoán của Lư Tự. Nàng thật sự có chuyện của mình, hơn nữa chuyện này còn ly kỳ khiến người khác khó tin.
"Anh Tự, đề nghị này của anh rất tốt. Em cảm thấy em có thể viết ra vài thứ. Nhưng mà tốc độ đánh máy của em rất chậm, có thể sẽ trì hoãn quá không?" Đây là vấn đề thực tế.
Lư Tự đỡ trán: "Thái Anh, tính không thích dùng điện thoại của em phải sửa lại. Em không biết hiện tại có thể ghi âm sao?"
Nói rồi, Lư Tự đích thân dạy Phác Thái Anh làm sao để ghi âm. Phác Thái Anh rất nhanh đã biết, lại phát hiện nó khác với lúc gọi điện thoại.
"Này có hơi xấu hổ."
"Quen rồi sẽ hết."
Lạp Lệ Sa vừa quay xong, hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
Phác Thái Anh lấy nước cho Lạp Lệ Sa, nói: "Anh Tự đưa cho em một kiến nghị rất tốt. Anh ấy bảo em viết lại câu chuyện của mình, sau đó ra sách."
Lạp Lệ Sa hơi nắm chặt ly nước của mình: "Anh Tự, anh chuẩn bị để Thái Anh đổi nghề sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro