Chương 79: Phơi Bày

Tề Duyệt chờ Phác Thái Anh xem tư liệu xong, hỏi: "Chị Thái Anh, chị thật sự muốn động thủ sao? Thật ra hiện tại ông ta đã không còn gây khó dễ cho chị nữa."

Phác Thái Anh đặt tay lên cửa, nhìn thời tiết bên ngoài: "Vẫn là câu hỏi trước, em nắm chặt được bao nhiêu phần?"

"Bên em không thành vấn đề." Tề Duyệt chắc chắn nói.

"Tiểu Duyệt, con người của chị không thích phiền toái. Lần trước cùng lắm chỉ đắc tội với một thương nhân mà chị đã bị phong sát đến mức này. Nếu lần sau chị lại đắc tội với thương nhân khác, có phải sẽ tiếp tục bị phong sát không? Chị không chịu nổi việc bị uy hϊếp như vậy. Chỉ cần có cơ hội, chị sẽ cho người khác biết tính chị không biết nhẫn nhục hay chịu đựng." Phác Thái Anh nàng chỉ không muốn tranh đoạt, không phải dễ bắt nạt.

Tề Duyệt gật đầu. Nàng hoàn toàn cảm thấy đây là việc bình thường. Dù sao nàng cũng không phải bé ngoan, nếu không Lạp Lệ Sa cũng sẽ không theo dõi nàng lâu như vậy: "Cho nên chị tính khi nào hành động?"

"Sắp tới có phải sẽ có một danh sách các phim cần thẩm định đúng không?"

"Sao tin tức của chị còn nhanh hơn em vậy?" Tề Duyệt cảm thấy kỳ lạ. Dù sao Phác Thái Anh cũng là người không thích dùng thiết bị điện tử.

Phác Thái Anh quay đầu nhìn nàng, trong mắt mang ý cười: "Không phải tin tức, là quy luật."

Thời gian tổng cục nhận thẩm định phim luôn theo quý. Cho nên mỗi quý đều có sẽ một lượng lớn phim cần xét duyệt. Và kỳ nghỉ hè là thời gian đặc biệt. Vì hè có nhiều người online nên tháng tám sẽ có một số lượng lớn phim cần duyệt.

"Chị tính mượn tay người khác?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Dù là hành động cố tình nào cũng sẽ bị chú ý. Em chờ đến lúc các bộ phim được duyệt thì hành động, còn chủ nhiệm Lý nghĩ thế nào là chuyện của ông ta." Nàng nói xong, cầm ly nước đi tìm Lạp Lệ Sa.

Tề Duyệt nhìn Phác Thái Anh dần đi xa: "Chị Thái Anh xuống tay thật tàn nhẫn! Không chút lưu tình nào."

Qua thêm một tuần, miệng vết thương của Phác Thái Anh đã hoàn toàn bình phục, chỉ còn lại một vết sẹo mờ. Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc đóng phim của nàng, chỉ cần thoa nhiều kem nền là ổn.

Nàng vào vai Hương Doanh Tụ múa một màn cho Tiểu Du do Lạp Lệ Sa đóng xem. Màn vũ đạo này không khó, Phác Thái Anh từng biểu diễn qua, sức hút không cần phải nói, Lạp Lệ Sa suýt không cầm lòng được nhào vào thân thể vặn vẹo trước mặt.

Một tuần sau nữa, Phác Thái Anh đóng máy. Mà trên mạng bỗng có một tin tức chấn động. Những mặt tối của chủ nhiệm Lý Hoan của tổng cục sắp được đưa ra ánh sáng. Có phóng viên điều tra về vụ này, tra được rất nhiều chuyện thú vị. Phóng viên tiếp tục đào sâu, phát hiện ngày càng nhiều chuyện kinh hoàng hơn đến cuối cùng không dám đào nữa.

Nhưng chỉ dựa vào những tin tức đào được cũng đủ khiến toàn giới giải trí khϊếp sợ. Trong đó không chỉ có Lý Hoan còn có liên quan đến rất nhiều đạo diễn, diễn viên,.... Chỉ là khi tung ra chỉ có tên của mình Lý Hoan.

Tường đảo mọi người đẩy. Sau khi chuyện của Lý Hoan bị đăng lên mạng, cấp trên đã phía người xuống điều tra. Sau đó trên mạng liên tục đăng tin về những diễn viên nữ có quan hệ bất chính với Lý Hoan. Tuy không có chứng cứ xác thực nhưng với trí tưởng tượng phong phú của dân chuyên hóng hớt thì danh sách đã được liệt kê.

Việc Phác Thái Anh vì đắc tội với thương nhân nào đó bị Lý Hoan phong sát cũng được phơi bày cùng với kết cục của "Năm Xưa Không Đổi" khiến nàng có thêm một lượng fans lớn.

Suất diễn của Lạp Lệ Sa cũng sắp hết có lẽ tầm hai ba ngày nữa sẽ đóng máy. Hầu hết các cảnh đều đã quay xong, hiện tại chỉ quay bổ sung cảnh tình cảm.

"Anh Tự bảo em hỏi chị Sa đã quyết định được chưa? Là muốn tiếp tục làm diễn viên hay trợ lý?" Tề Duyệt ngồi cạnh Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa diễn cảnh tình cảm.

"Cứ theo ý chị ấy đi." Mày Phác Thái Anh nhăn chặt đáp.

"Chị Thái Anh, chị không khỏe sao?"

Phác Thái Anh thở dài: "Nhìn chị ấy quay đánh diễn, chị cảm thấy chị ấy trời sinh là ăn chén cơm này. Nhưng nhìn chị ấy đóng cảnh tình cảm, chị thấy xấu hổ muốn chết."

Có lẽ đạo diễn Kiều Phong cũng cảm thấy đoạn này quá xấu hổ nên quyết định xóa nó, không quay. Kịch bản có thay đổi luôn cần thời gian để sắp xếp tình tiết. Vậy nên công việc ngày hôm nay của Lạp Lệ Sa xem như hoàn thành.

Cô vừa đi đến nhìn thấy vẻ mặt không dám nhìn thẳng của Phác Thái Anh. Cô sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Chị biết chị diễn rất xấu hổ. Nhưng Thái Anh, em cũng nên chừa chút mặt mũi cho chị chứ? Em nhìn vẻ ghét bỏ này của em xem."

Trở về khách sạn, Phác Thái Anh hỏi quyết định của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa không chút do dự đáp: "Chị muốn tiếp tục làm trợ lý của em."

"Vì sao? Rõ ràng chị rất thích đóng phim mà." Phác Thái Anh đương nhiên hy vọng Lạp Lệ Sa có thể ở cạnh mình nhưng nàng không hy vọng Lạp Lệ Sa vì vậy mà từ bỏ giấc mơ của mình.

Lạp Lệ Sa không rối rắm nói: "Chị rất thích quay đánh diễn nhưng một bộ là đủ rồi. Thái Anh, chị đã theo em vào giới giải trí này hơn một năm rồi, cũng hiểu biết kha khá việc trong giới giải trí này. Chị quay bộ này rất sướиɠ. Đó là vì chị gặp đạo diễn Kiều. Anh ấy là người thật sự hiểu công phu, thật sự muốn quay những động tác đẹp cho phim nên mới dùng người như chị, mới có thể vô điều kiện thêm cảnh cho chị. Đạo diễn như vậy trong giới quá ít. Chị có thể gặp được xem như chị may mắn, chị không hy vọng xa vời vào những thứ khác."

Lạp Lệ Sa không rối rắm nhưng Phác Thái Anh lại rối rắm. Nàng luôn cảm thấy Lạp Lệ Sa vì muốn bên mình nên từ bỏ đóng phim. Nàng sợ sau này Lạp Lệ Sa sẽ hối hận.

"Chị sẽ không hối hận sao?"

Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng: "Em biết không, điều chị hối hận nhất trong thời gian này chính là đã nhận đóng phim. Nếu chị luôn bên cạnh em, sẽ không xảy ra chuyện bắt cóc. Tất cả đều không quan trọng bằng em. Chị sẽ không hối hận vì nguyện vọng lớn nhất của chị đã được thực hiện."

Nguyện cùng trời cuối đất, sinh tử tương tùy.

"Được. Chị quay cả ngày hẳn rất mệt rồi. Mau tắm đi, chút nữa chúng ta gọi tiểu Du và tiểu Duyệt ra ngoài cùng ăn cơm."

Khi Lạp Lệ Sa tắm, Phác Thái Anh gọi điện cho Lư Tự.

"Anh Tự, Lạp Lệ Sa nói chị ấy sẽ tiếp tục làm trợ lý. Anh xem, chị ấy thích quay đánh diễn như vậy, nếu anh nhận được kịch bản hay hoặc đạo diễn đáng tin, anh lưu ý giúp em nha. Đừng từ chối."

Lư Tự đang lật xem hồ sơ, nhìn xem có kịch bản nào đáng đưa đến cho Phác Thái Anh không: "Anh hiểu ý em. Anh sẽ chú ý kịch bản của Lệ Sa. Thái Anh, mấy ngày nay có rất nhiều kịch bản đưa đến, anh đang lọc. Tầm vài ngày nữa, anh sẽ đưa kịch bản lọc được cho em. Kỳ nghỉ của em sắp kết thúc rồi."

Phác Thái Anh nhấp môi: "Cũng đến lúc em nên khởi công rồi. Anh Tự, cảm ơn anh đã không từ bỏ em."

"Anh luôn tin vào ánh mắt của mình." Giọng Lư Tự vô cùng nhẹ nhàng. Những ngày dày vò nhất cuối cùng cũng qua rồi.

Lạp Lệ Sa bước ra từ trong phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi: "Em gọi điện cho Lư Tự sao?"

"Em đã nói chuyện của chị cho Lư Tự nghe. Chờ sau khi chị đóng máy, chúng ta về thành phố B một chuyến được không?" Phác Thái Anh chủ động ôm lấy Lạp Lệ Sa như đang làm nũng.

"Có việc sao?"

"Lôi Nguyệt hẹn gặp em. Mình kéo lâu rồi. Nhân lúc mấy ngày rảnh này đi gặp chị ấy." Sau khi sự việc Phác Thái Anh bị bắt cóc, Lôi Nguyệt gọi điện an ủi nàng đồng thời muốn gặp nàng. Hai người đều là người bận rộn, thật sự đã lâu không gặp nhau.

Lạp Lệ Sa hơi chua nói: "Lôi tổng đối với em thật tốt."

Phác Thái Anh đã sớm đoán được phản ứng của Lạp Lệ Sa: "Người khác đối tốt với em, chị không vui sao?"

"Làm gì có? Chị ước gì cả thế giới này đều đối tốt với em."

Ba ngày sau, Lạp Lệ Sa chính thức đóng máy. Hai người tạm biệt nhân viên đoàn phim xong, cho Liễu Du và Tề Duyệt nghỉ ba ngày, sau đó bay đến thành phố B.

Thành phố B, văn phòng tổng bộ Nhất Sắc Tài.

Lôi Nguyệt mặc trang phục cắt may, nhìn nhân viên bận rộn ngoài cửa, còn cô thì đang cố gắng trộm lười.

"Tiểu Đường, em đi sắp xếp phòng khách đi, lát nữa Phác tiểu thư sẽ đến."

"Dạ." Bí thư tiểu Đường nhanh chóng đi làm.

Lôi Nguyệt tựa ghế, lẳng lặng chờ Phác Thái Anh đến.

Tiểu Đường bước vào nói: "Lôi tổng, Phác tiểu thư đến rồi."

Phòng khách, Lôi Nguyệt chuẩn bị đại hồng bao thượng hạng. Chỉ là trà pha thế nào cũng không ngon.

"Em pha trà là ngon nhất, hiếm khi chị có cơ hội khi dễ em." Lôi Nguyệt bảo người mang trà cụ đến.

Phác Thái Anh mỉm cười rửa tay, đùa nghịch trà cụ bắt đầu pha trà. Hương trà nhẹ nhàng tràn ngập khắp phòng.

"Lôi tổng tìm em chỉ để ôn chuyện sao?" Phác Thái Anh vừa pha trà vừa hỏi.

Lôi Nguyệt nghiêng người về trước, một tay đặt trên bàn: "Nếu chỉ để ôn chuyện thì chị không dám mời đại minh tinh dành thời gian đến đây." Không đợi Phác Thái Anh hỏi, nàng nói tiếp: "Gần đây có một vài người bạn làm ăn lôi kéo chị đầu tư mảng điện ảnh. Hiện tại tiền kiếm được từ nó rất nhiều. Họ nói chỉ cần đầu tư là sẽ có lời nhưng chị không dám tin. Cho nên mới đến hỏi em."

Phác Thái Anh nhướng mày: "Lôi tổng, nói thật chị mời một người cố vấn đầu tư còn đáng tin cậy hơn em nhiều. Tuy em là người trong nghề nhưng em chỉ đóng phim, hoàn toàn không hiểu chuyện đầu tư."

"Thái Anh, năm nay em kiếm không ít, không suy xét việc đầu tư sao?" Lôi Nguyệt nói ra khiến Phác Thái Anh giật mình.

Thật sự, nàng đóng phim có chút tích góp. Chỉ là nàng và Lạp Lệ Sa đều không có chỗ để dùng nên số tiền ấy đều được Lư Tự phụ trách gửi vào ngân hàng.

"Em không hiểu chuyện này. Hơn nữa, tiền của em có chỗ dùng." Phác Thái Anh biết mình không thể cái gì cũng nói, cái gì cũng hiểu. Nàng không có lòng tham, nàng sẽ không vội tìm hiểu sâu vào lĩnh vực mình không hiểu.

Pha trà xong. Phác Thái Anh rót ra hai ly cho Lôi Nguyệt và Lạp Lệ Sa. Tự rót một ly cho mình, lại không uống, chỉ cầm trên tay ngửi hương trà.

"Gần đây em tính nhận phim gì? Chị cảm thấy phim em diễn rất đáng tin cậy." Khi không thể đưa ra lựa chọn, con người thường có xu hướng lựa chọn cái mình thân quen.

"Còn chưa chắc." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa không nói lời nào. Lúc này có lẽ ai đó đang ghen lên đây.

"Lôi tổng, ngành sản xuất phim ảnh thật sự kiếm rất nhiều tiền. Nhưng bồi tiền cũng có rất nhiều người. Một bộ phim quay xong xét duyệt không đạt, không thể phát sóng, tài chính rất khó quay về. Với lập trường của một người bạn, em khuyên chị phải cẩn thận."

Lôi Nguyệt vốn chỉ hơi hứng thú với mảng điện ảnh. Con người cô cẩn thận. Nghe thấy lời này, lập tức quyết định không nhảy vào vũng nước đυ.c này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro