Chương 84: Nam Chính
"Chị thích ăn nè, ngọt chết chị luôn." Phác Thái Anh vẫn không quên kiếp trước những món điểm tâm mà mình không ăn hết đều vào bụng Lạp Lệ Sa. Cái người này giá trị vũ lực cao nhưng lại yêu đồ ngọt tha thiết.
"Thái Anh, thật ra cái gì chị cũng ăn. Không kén chọn." Lạp Lệ Sa khó khăn nuốt bánh kem, cười ngây ngốc nói.
Bên đây hai người chị một câu em một câu, quả thực như đang ve vãn đánh yêu. Tề Duyệt và Liễu Du đối diện chuyên tâm xử lý mỹ thực, không để ý đến hai kẻ đang rải cẩu lương.
Bảy giờ tối, đạo diễn Lữ Canh mở cuộc họp nội bộ. Phác Thái Anh đóng vai nữ chính được sắp xếp ngồi hàng đầu. Bên cạnh nàng là một thanh niên 22, 23 tuổi, dịu dàng, rất phù hợp với thẩm mỹ của các cô gái theo đuổi idol.
"Chào chị, em tên Thường Cảnh Hân." Hắn rất lễ phép, vươn tay trắng nõn ra.
"Xin chào, Phác Thái Anh." Phác Thái Anh bắt tay với hắn. Ngón tay Thường Cảnh Hân thon dài, móng tay cắt gọn gàng, đáng yêu.
Tuy không nhiều lời nhưng hai người cũng biết thân phận của đối phương. Hai người chính là nam nữ chính của phim.
Sau khi hai người ngồi xuống không bao lâu. Đạo diễn Lữ Canh bắt đầu cuộc họp. Nội dung rất đơn giản chỉ để mọi người quen biết nhau. Đặc biệt là nhân viên công tác phải biết người phối hợp với mình là ai.
Là diễn viên chính, Thường Cảnh Hân và Phác Thái Anh được giới thiệu long trọng. Tuy danh tiếng của Phác Thái Anh không lớn nhưng rất nhiều người biết đến. Mà Thường Cảnh Hân......
Phía dưới sôi nổi nghị luận, đang hỏi thăm xem rốt cuộc Thường Cảnh Hân là ai. Nhưng việc này cũng không khó, rất nhanh, Phác Thái Anh đã nghe được kết quả. Bộ phim Đan Phượng Triều Dương này được sản xuất bởi công ty điện ảnh Đông Lệ. Mà chủ của Đông Lệ tên Thường Bằng Phi là cha của Thường Cảnh Hân.
Này cũng giải thích vì sao kịch bản bộ này quá xấu hổ nhưng tài chính lại sung túc. Ông chủ Thường sản xuất phim ảnh nhiều năm, biết rõ phim cần những điều gì. Với địa vị của hắn trong vòng, muốn mời một diễn viên có tên tuổi lớn đến đóng không phải việc khó. Nhưng hắn biết, nếu người khác diễn quá tốt sẽ lộ ra kỹ thuật diễn non nớt của con mình. Nên hắn mời một vài diễn viên gạo cội đến đóng vai quần chúng nhưng vai chính, hắn chọn hầu hết đều là người mới, hoặc là đã yên lặng một thời gian như Phác Thái Anh.
Chọn Phác Thái Anh làm vai chính không phải ý kiến của đạo diễn mà là ý kiến của ông chủ Thường Bằng Phi. Con trai mình không phải muốn một người xinh đẹp sao?
Biết được thân phận của nam chính, ánh mắt nhân viên công tác nhìn về Thường Cảnh Hân cũng thay đổi.
Thường Cảnh Hân trộm nhìn phản ứng của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh quay đầu, cười với hắn nói: "Hy vọng hợp tác vui vẻ."
"À, phải. Hợp tác vui vẻ." Thường Cảnh Hân không nghĩ đến Phác Thái Anh sẽ nói vậy, khẽ sửng sốt rồi cười gật đầu.
Sau đó, Phác Thái Anh nghe thấy tên của Ngụy Việt Đồng trong nhóm diễn viên quần chúng. Nàng đến sớm lại ngồi đằng trước, không biết người phía sau thế nào. Nghe thấy tên này, nàng lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Việt Đồng.
"Chị Thái Anh, chị biết bà sao?" Thường Cảnh Hân nói chuyện lễ phép, miệng cũng ngọt. Hắn chỉ nhỏ hơn Phác Thái Anh một chút đã gọi nàng là chị.
Phác Thái Anh gật đầu. Trên mặt mừng rỡ: "Bà là cô của tôi, tôi theo bà học kinh kịch."
"Chị còn biết hát kinh kịch sao?" Vẻ mặt Thường Cảnh Hân viết đầy chữ tò mò.
"Không biết, còn đang học." Phác Thái Anh đã lâu không luyện. Không ai đốc xúc, rất khó có thể kiên trì.
"Vậy cũng rất lợi hại!" Ánh mắt Thường Cảnh Hân sáng ngời, đầy sùng bái.
Phác Thái Anh cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị. Theo lý mà nói hắn là con trai của ông chủ công ty điện ảnh, là một phú nhị đại chính hiệu. Nhưng hắn lại sạch sẽ, lễ phép, không có vẻ kiêu căng.
"Nhìn dáng vẻ em là vừa mới tốt nghiệp sao?"
Thường Cảnh Hân gật đầu: "Em học khoa biểu diễn chuyên nghiệp. Năm nay vừa tốt nghiệp, ba em để em diễn bộ này xem như quà tốt nghiệp."
Phác Thái Anh nhướng mày. Món quà này thật khí phách!
Đạo diễn giới thiệu mọi người xong, bắt đầu giới thiệu về lịch trình sắp đến. Ngày mốt sẽ làm lễ khai máy nhưng ngày mai đã bắt đầu quay. Dù sao mỗi ngày đoàn phim đều tiêu tốn rất nhiều tiền, có thể quay sớm một ngày cũng tốt.
Diễn viên chính không phải là nhóm quay sớm nhất, bọn họ cần thời gian nghiên cứu kịch bản. Các diễn viên quần chúng sẽ quay trước. Phác Thái Anh có ba ngày xem kịch bản năm tập.
Sau khi tan họp, Phác Thái Anh không đi. Cố ý giữ cửa chờ Ngụy Việt Đồng ra: "Ngụy lão sư, đã lâu không gặp."
Ngụy Việt Đồng một tay cầm hộp mắt kính, một tay cầm nước. Nhìn thấy Phác Thái Anh, bà cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Thái Anh à, con luyện tập thế nào rồi."
Phác Thái Anh nhận đồ trong tay Ngụy Việt Đồng, nói: "Nói ra rất xấu hổ. Đã lâu rồi con không luyện." Nàng biết việc này chỉ cần nghe giọng đã nghe ra được.
"Ài!" Ngụy Việt Đồng thở dài: "Con là minh tinh, có rất nhiều việc nên rất khó có thời gian luyện. Nhưng đây là môn cần luyện tập mỗi ngày mới có thành quả."
"Con hiểu. Là con lười biếng. Con sẽ tiếp tục tập luyện." Ngoan ngoãn nhận sai, sau đó biểu đạt quyết tâm. Đây là dáng vẻ của Phác Thái Anh đối phó với ba Phác ở kiếp trước. Khi làm sai, đừng nên giảo biện, ngoan ngoãn nhận sai mới được tha thứ.
"Con đó! Ngụy Việt Đồng cười vỗ tay nàng: "Con thật sự rất bận. Mỗi sáng ta đều luyện giọng. Nếu con rảnh có thể cùng ta luyện. Ta cũng xem xem vấn đề của con ở đâu."
"Dạ." Hai người hẹn giờ và địa điểm xong. Đảo mắt đã đến cửa phòng Ngụy Việt Đồng. Phác Thái Anh đưa hộp mắt kính và nước cho bà, nhìn thấy bà vào cửa, lúc này mới xoay người đi lên tầng của mình.
Trong phòng của nàng, Lạp Lệ Sa và Tề Duyệt đang chơi đua xe. Tề Duyệt là cao thủ máy tính, chơi điện tử là nghề của nàng. Lạp Lệ Sa không phải cao thủ nhưng kỹ thuật lái xe được huấn luyện trong bộ đội đặc chủng nên cô là cao thủ lái xe. Thực lực của hai người này hoàn toàn ngang nhau. Liễu Du ở bên cạnh nhìn thấy hô to gọi nhỏ. Phác Thái Anh vừa vào cửa, cảm giác như đang vào khu điện tử.
"Chị Thái Anh, chị về rồi." Liễu Du thấy Phác Thái Anh đầu tiên, lập tức chào nàng.
Lạp Lệ Sa và Tề Duyệt cùng quay đầu lại, suýt nữa đâm xe.
"Hai người chuyên tâm đi." Phác Thái Anh cười nói.
Lúc này hai người mới chơi tiếp. Phác Thái Anh đứng bên cạnh nhìn chốc lát, chắc chắn trò này không dành cho mình, im lặng đi vào phòng ngủ.
Lạp Lệ Sa và Tề Duyệt chơi xong một ván, cũng thức thời dọn dẹp. Tề Duyệt và Liễu Du xuống phòng của mình. Lạp Lệ Sa vào phòng ngủ, trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nước "ào ào" trong phòng tắm.
Lạp Lệ Sa cười như mèo trộm cá. Rón rén đến gần, mở cửa thế nhưng không thể mở. Lạp Lệ Sa lập tức ngưng cười. Cô gõ cửa phòng tắm: "Này! Thái Anh, em cần phải đến mức này sao? Lại còn khóa cửa?"
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, hơi nước tràn ra. Phác Thái Anh thay váy ngủ, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm: "Hai người không chơi nữa sao?"
"Không có em nên gϊếŧ thời gian thôi. Em ở đây rồi ai cần chơi nữa? Muốn chơi cũng phải chơi với em, em nói đúng không?" Lạp Lệ Sa nhận khăn lông, để Phác Thái Anh ngồi, thay nàng lau tóc.
"Nghe nói người diễn vai nam chính còn nhỏ hơn em. Nghe nói là mang vốn vào đoàn." Lạp Lệ Sa vừa đi vừa nói.
"Sao lại là mang vốn vào đoàn? Bộ phim này là của công ty ba cậu ta. Cậu ta tên Thường Cảnh Hân, rất lễ phép. Năm nay vừa tốt nghiệp, phim này là quà tốt nghiệp của ba cậu ta tặng cho cậu ta." Tay Phác Thái Anh cũng không nhàn rỗi, nàng thoa những mỹ phẩm dưỡng da Liễu Du mua giúp mình. Nàng vốn ỷ vào da mình tốt, không để tâm nhiều đến việc chăm sóc da. Sau một thời gian, Phác Thái Anh mới biết trang điểm cả ngày ảnh hưởng lớn đến da thế nào. Hết cách, hiện tại nàng chỉ có thể chăm chỉ chăm sóc da.
"Bối cảnh lợi hại vậy sao? Cũng may cậu ta là nam chính, sẽ không đoạt diễn với em." Lạp Lệ Sa rất phiền việc đoạt suất diễn: "Nhưng nếu là phim của nhà cậu ta, vì sao không quay bộ chuyên về nam chính?"
Phác Thái Anh thoa kem dưỡng da tay: "Chị chỉ cần tin những người nhiều năm lăn lê bò lết trong giới này chắc chắn sẽ không phạm phải lỗi sai ngớ ngẩn này."
Lạp Lệ Sa khó hiểu nhưng không hỏi lại.
Sau một lúc, Phác Thái Anh vẫn không nghe thấy cô nói chuyện, biết cô không hiểu: "Chị nhìn xem những bộ phim chuyên về nam chính, có bao nhiêu bộ hot lên? Ngược lại, bộ về nữ chính mới chân chính được yêu thích. Đối với một người mới như cậu ta, vai này là thích hợp nhất. Phim này nếu hot, cậu ta là nam chính đương nhiên sẽ hot theo. Nếu phim này không hot, em là nữ chính đương nhiên chịu thay rồi." Nàng ngước mắt: "Đừng xem thường đầu óc người khác. Gừng càng già càng cay."
Ngày hôm sau. Phác Thái Anh không ra ngoài. Nàng ở trong phòng xem kịch bản của năm tập phim. Trong phòng mở lò sưởi. Phác Thái Anh ngồi trên sô pha, trong phòng im lặng chỉ có tiếng lật giấy.
Lạp Lệ Sa không ở đây. Cô để Liễu Du ở cạnh Phác Thái Anh còn mình thì cùng Tề Duyệt đi siêu thị. Nơi này là khu phong cảnh, cũng không có siêu thị quy mô lớn, chỉ có vài cái của tiểu thương: "Xem ra về sau đi mua đồ sẽ rất mệt đây." Lạp Lệ Sa lái xe thuê, cùng Tề Duyệt ra khỏi khu phong cảnh, chạy được một lúc nhìn thấy một siêu thị nhỏ.
"Chị Sa, chị có thể mua đồ trên mạng, sao còn phải tự mình đi mua?" Tề Duyệt không hiểu vì sao Lạp Lệ Sa lại làm vậy.
"Nguyên liệu nấu ăn cho Thái Anh phải là đồ tươi mới nhất." Nói xong cô ngẩn người, mua trong siêu thị sao có thể chắc chắn rằng nó là đồ mới? "Tiểu Duyệt này, em nhìn giúp chị xem có website nào mua nguyên liệu tươi mới không."
Tề Duyệt đưa đám nói: "Sao là em?"
"Em luôn có cách nào, chị tin ở em." Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng nguyên liệu nấu ăn đầy cả một xe.
"Chị Sa, chị thật sự muốn đi đến đâu là dọn phòng bếp ở đó sao!" Tề Duyệt cảm thán, ánh mắt bị poster phía trước hấp dẫn.
"Thần tượng em kìa! Lạc Hoa kìa!" Tề Duyệt bắt đầu vào trạng thái fans não tàn, trong mắt đầy sao.
Lạp Lệ Sa lần đầu tiên thấy Tề Duyệt như vậy, buồn cười nói: "Là thần tượng của em, em còn không mau mua sản phẩm thần tượng đại ngôn đi."
"Chị, tiền không phải dùng như vậy." Ngoài miệng nói vậy nhưng Tề Duyệt vẫn cầm rất nhiều sản phẩm Lạc Hoa đại ngôn: "Nếu mà sản phẩm chị Thái Anh đại ngôn có bán ở đây, em bảo đảm chị sẽ kích động hơn cả em."
Lời này nhắc nhở Lạp Lệ Sa. Vốn cô đã mua xong đồ, lập tức đẩy xe đi tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro