Chương 94: Văn Nghệ
"Đám truyền thông này như sợ em chạy vậy đó, nào có ai sắp xếp công tác muộn như vậy? Không chỉ có em, phóng viên cũng cần nghỉ ngơi chứ." Lạp Lệ Sa bất mãn với lịch trình phỏng vấn dày đặc này.
"Vấn đề là em thật sự sẽ chạy." Phác Thái Anh không cười nổi. Chỉ có thể xụ mặt cởi trang sức, đi tắm. Khi Liễu Du cởi trang sức cho nàng, nàng đã ngủ mất.
Liễu Du không biết làm sao, khẽ gọi Lạp Lệ Sa: "Chị Sa ơi, chị Thái Anh ngủ rồi."
Lạp Lệ Sa bảo nàng tiếp tục cởi trang sức. Liễu Du giúp Phác Thái Anh tẩy trang để lại mặt nạ cho Lạp Lệ Sa, nói chờ một lát tắm xong hãy đắp.
Lạp Lệ Sa cho Liễu Du về phòng, ôm Phác Thái Anh vào phòng tắm. Nửa tiếng sau lại ôm nàng về giường. Lấy mặt nạ Liễu Du đưa đắp cho Phác Thái Anh, cô cầm khăn lông lớn lau tóc cho Phác Thái Anh. Bị lăn lộn như vậy, Phác Thái Anh ngủ không sâu không thể không tỉnh. Chẳng qua nàng vẫn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chăm sóc của Lạp Lệ Sa.
"Tóc lau kiểu này không mau khô đâu. Em nên ngồi dậy trong chốc lát." Lạp Lệ Sa vừa lau tóc vừa nói.
Phác Thái Anh bất đắc dĩ đứng lên, dựa vào vai Lạp Lệ Sa tiếp tục ngủ.
Lạp Lệ Sa lau tóc cho nàng, cảm giác lành lạnh vô cùng tốt.
"Ngày mai chúng ta sẽ về đoàn phim. Những cảnh quay sau của em đều là cảnh lớn, em phải chú ý sức khỏe." Cô kề bên tai Phác Thái Anh nói.
"Em biết rồi." Phác Thái Anh trở mình, tiếp tục dựa vào vai Lạp Lệ Sa ngủ.
Tùy hứng như vậy, hoàn toàn không giống kiếp trước luôn tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt, là vì người bên cạnh nàng là Lạp Lệ Sa, là người nàng hoàn toàn tín nhiệm. Điều này khiến nàng nguyện ý buông cảnh giác, buông phòng bị, biểu hiện một bản thân chân thật.
Chờ lau tóc xong, Phác Thái Anh đã ngủ mất. Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thay nàng đắp chăn. Lúc này cô mới có thời gian vào phòng tắm rửa.
Nhìn bản thân hơi tiều tụy trong gương, Lạp Lệ Sa lắc đầu. Từ khi Phác Thái Anh vào giới giải trí, mỗi ngày cô luôn theo nàng bay đến bay lui, rất nhiều chuyện cần cô làm. Thức khuya dậy sớm, Phác Thái Anh vất vả, cô cũng vất vả. Thậm chí khi Phác Thái Anh nghỉ ngơi, cô vẫn luôn bận rộn. Sức khỏe của cô tốt hơn người khác rất nhiều. Nhưng mệt mỏi trong thời gian dài, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, khiến cơ thể của cô luôn trong trạng thái mệt mỏi tột độ. Chỉ là cô chịu đựng giỏi hơn người khác nên bên ngoài không nhìn ra.
Lạp Lệ Sa hất nước vào gương. Nhìn mặt mình vặn vẹo trong gương.
Hôm sau, mọi người thu xếp xong, đang chuẩn bị rời đi, Lư Tự gọi đến.
Lư Tự cũng rất đua. Lần trước vừa thay hai người nhận phim điện ảnh "Ngăn Sát 2" nhưng vì bộ điện ảnh này còn cần nhiều thời gian để chuẩn bị nên hắn muốn nhận thêm một bộ phim nữa cho Phác Thái Anh.
"Thái Anh, hiện tại có một bộ phim văn nghệ sắp quay. Anh nhìn kịch bản thấy là phim văn nghệ hẳn là quay để lấy thưởng, sẽ không liên quan đến chuyện phòng vé. Lúc trước đoàn đội tìm được nữ chính nhưng sắp quay thì người ta đột nhiên hủy hợp đồng, không quay. Phim này tuần sau sẽ bắt đầu quay, em có hứng thú không? Anh nói trước, thù lao của phim này rất ít, gần như không có."
Phác Thái Anh lập tức có hứng thú. Không phải bởi vì đây là phim văn nghệ, mà vì Lư Tự khôn khéo như vậy, một bộ phim gần như không có thù lao sao hắn lại còn suy xét?
"Anh Tự, chúng ta đã thân vậy rồi. Em còn chưa thấy kịch bản sao có thể biết có nên nhận hay không?" Phác Thái Anh ngồi trên sô pha, bên cạnh là ba người Lạp Lệ Sa. Mọi người không gấp gáp, chỉ cần thời gian cho phép, các nàng luôn sẽ đến kịp trước khi xuất phát.
"Em đó, thật sự là thông minh hết sức." Lư Tự bất đắc dĩ. "Kịch bản hẳn rất tốt. Nhưng vì là phim văn nghệ đề tài mới nên đạo diễn rất khó nhận được đầu tư. Thật vất vả gom đủ tiền thì nữ chính chạy. Nhà đầu tư là một người bạn của anh, lúc này mới mời anh. Đề tài của phim khá nhạy cảm, là về đồng tính luyến ái. Thái Anh, em hiểu ý anh không. Bản thân em nếu diễn vai này, anh không hề lo lắng diễn xuất của em. Nhưng em phải rõ, em rất có thể bị người khác cho rằng em là đồng tính. Anh không ngại nói thật với em, phim này vốn có rất nhiều người muốn giành, hiện tại anh chỉ là biết được tin tức đầu tiên thôi."
Phác Thái Anh không chút lo lắng. Nàng vốn cảm thấy chuyện come out cũng không có gì ghê gớm. Nàng lo lắng chuyện khác cơ: "Anh Tự, có diễn cảnh thân thiết không?"
"Có." Lư Tự trả lời vô cùng dứt khoát. Những bộ phim này nhất định sẽ có cảnh thân thiết.
"Cho nên....." Phác Thái Anh đã sắp từ bỏ. Sau khi nàng làm diễn viên dần có thể lấy ánh mắt diễn viên nhìn những cảnh thân thiết này là một nghệ thuật, không có ý khác. Nhưng bên cạnh nàng là bình giấm chua siêu cấp lớn, nàng hiểu mình làm diễn viên đã khiến Lạp Lệ Sa hy sinh rất nhiều, nàng không muốn tình cảm của hai người có bất kỳ chướng ngại nào. Dù từ bỏ một kịch bản rất tốt, nàng cũng không tiếc.
Trên đời luôn là có được có mất. Nàng không thể cái gì cũng có được, lúc cần buông phải buông.
"Thái Anh!" Lư Tự gọi nàng lại. "Em đưa điện thoại cho Lạp Lệ Sa đi."
Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, chần chờ. Lạp Lệ Sa nghe thấy tên mình. Cô nhận điện thoại nói: "Em nghe, Anh Tự, anh tìm em."
Lư Tự thở dài: "Lệ Sa, những lời anh vừa nói với Thái Anh, em hẳn đã nghe được? Anh không có ý khác, hiện tại Thái Anh rất tốt nên cần có chút thành tích. Đề tài nhạy cảm này cũng không phải luôn có, bao nhiêu diễn viên nữ sứt đầu mẻ trán để tranh nó, lần này anh vừa khéo biết được tin. Đạo diễn là người khá cố chấp, cho nên không phải ai cũng được. Em biết vì sao Thái Anh muốn bỏ không?"
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cười: "Không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ có giải mà."
Lạp Lệ Sa để điện thoại ra xa, cười hỏi: "Chị chỉ hỏi em, em có muốn nhận không?"
Phác Thái Anh hơi do dự chút. Chút chần chờ này khiến Lạp Lệ Sa hiểu. Cô đặt điện thoại bên tai: "Anh Tự, Thái Anh nhận."
"Này!" Phác Thái Anh vờ muốn lấy điện thoại giải thích, Lạp Lệ Sa bình thản gác máy.
"Chị cần gì phải như vậy?"
Lạp Lệ Sa chọc mặt nàng: "Đồ ngốc, muốn diễn thì diễn đi. Chị biết em có ước mơ của mình, chị cũng có mơ ước của chị."
"Mơ ước của chị?" Phác Thái Anh nhíu mày.
"Mơ ước của chị chính là giúp em thực hiện ước mơ của mình." Lạp Lệ Sa cười lém lỉnh.
"Khụ khụ......" Hai người phía sau bị rót cẩu lương đầy thật sự không nhịn nổi.
Tề Duyệt nói: "Em nói này, hai người sao có thể ngược cẩu như vậy."
Hai người quay đầu lại, vẻ mặt Tề Duyệt lạnh nhạt, chết lặng như đã quen với chuyện này. Còn Liễu Du thì đỏ mặt, mắt đầy sao nhỏ nhìn Phác Thái Anh.
"Em ấy sao vậy?" Lạp Lệ Sa hỏi Tề Duyệt.
"Nhìn thấy thần tượng tú ân ái, trong lòng fans là cả một cuộc chiến lớn. Xem đi, bị ngược đến ngu rồi." Tề Duyệt đưa tay quơ trước mặt Liễu Du: "Tiểu Du ngoan, mau hoàn hồn về đi!"
Bốn người về lại đoàn phim, tiếp tục tiến độ quay chụp gấp gáp. Dựa theo tiến độ, còn mười ngày nữa Phác Thái Anh có thể đóng máy. Nói cách khác, nàng phải vào đoàn phim văn nghệ muộn hơn chút. Cũng không có thời gian để điều chỉnh hay nhập diễn.
Theo thời gian, tin tức của đoàn phim cũng truyền đến ngày càng nhiều. Đây là một bộ phim cuộc sống bình dị của một cặp đồng tính nữ, tên "Chấp Ái". Phim nói về cuộc sống bình dị của Tâm Ngải và Thanh Hạ, thông qua cách hai người quen biết, yêu nhau, bên nhau, và sự trưởng thành bên trong sẽ mở rộng về thái độ của xã hội đối với đồng tính luyến ái đặc biệt là đồng tính nữ.
"Nữ chính còn lại thì ra là cô ấy!" Lạp Lệ Sa nhìn danh sách diễn viên Lư Tự gửi, kinh ngạc nói.
Phác Thái Anh cũng nhìn: "Phương Ngải Kỳ, không ngờ có ngày em có thể đối diễn cùng cô ấy." Phương Ngải Kỳ là nữ minh tinh tuyến một trong nước, danh khí và nhân khí vượt xa Phác Thái Anh.
"Hai người biết cô ấy? Cô ấy là đại minh tinh. Nhưng cô ấy chỉ diễn phim điện ảnh, không nhận phim truyền hình. Cho nên trong giới đánh giá cô ấy rất cao. Năm ngoái cô ấy và bạn trai tai tiếng chia tay rất ồn ào, sau đó thì yên lặng thật lâu. Không ngờ vất vả quay lại là diễn vai này." Tề Duyệt là bách khoa bát quái của giới giải trí, chỉ cần là minh tinh nàng đều có thể biết, không cần lên mạng tìm tòi.
"Lúc trước bọn chị từng gặp nhau ở một hoạt động của nhãn hiệu nhưng khi đó chị còn là người mới. Cô ấy rất bình dị, gần gũi." Phác Thái Anh giải thích.
"Bình dị, gần gũi?" Tề Duyệt như không biết bốn chữ này. "Phương Ngải Kỳ có tiếng cao ngạo, đặc biệt là không thích tiếp xúc với người xa lạ. Nếu không phải cô ấy diễn tốt, đã sớm bị loại."
Phác Thái Anh nhướng mày, cảm thấy không giống với người trong trí nhớ của mình.
"Đương nhiên, cũng có thể là hình tượng thôi. Hiện tại minh tinh đều phải sống theo hình mẫu, ai!" Tề Duyệt thở dài.
"Em nói vậy chị thấy áp lực quá." Phác Thái Anh vỗ ngực, dáng vẻ như bị dọa.
Tề Duyệt rất muốn trợn mắt. Nàng đi theo Phác Thái Anh lâu vậy, sao không biết được khí tràng của Phác Thái Anh. "Hai người các chị diễn phim này, có thể dùng khí tràng phân công thụ không?"
Không khí bỗng chốc yên lặng.
Biểu cảm của mọi người có chút quái dị. Phác Thái Anh buồn cười nhìn Lạp Lệ Sa: "Chị nói đi?"
Biểu cảm của Lạp Lệ Sa "chị không biết, đừng hỏi chị" tựa như một con Husky xù lông.
Tề Duyệt bỗng hiểu ra bình giấm chua sắp đổ, nàng lập tức im lặng, không nhiều lời.
"Đan Phượng Triều Dương" đóng máy. Phác Thái Anh để Lạp Lệ Sa và Tề Duyệt chuẩn bị một bữa lẩu phong phú mời nhân viên đoàn phim. Ngày hôm sau, các nàng nhanh chóng đuổi đến đoàn phim "Chấp Ái", chính thức tiến tổ.
Ngày đầu tiên tiến tổ, đầu tiên là giới thiệu nhau. Đạo diễn là một người trẻ tuổi tên Khâu Hiểu Tuệ. Lúc trước từng quay vài bộ phim văn nghệ, tuy không đoạt giải nhưng danh tiếng không tầm thường. Chỉ là thể loại phim của nàng không theo thị hiếu nên phòng vé không cao, do vậy nhóm Phác Thái Anh không biết đạo diễn này.
Sau khi hai bên giới thiệu nhau xong, đạo diễn bảo nhân viên công tác đi sắp xếp cho Phác Thái Anh. Khi trở về, vừa lúc nữ chính khác Phương Ngải Kỳ quay xong đi đến máy theo dõi xem. Nàng nghe thấy tiếng quay đầu thấy Phác Thái Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro