Chương 11 - Cùng Nhau Vượt Qua, Bước Tiếp Sau Cơn Bão

Chuyện gì sẽ xảy ra khi một cô giáo và học trò quyết định bước qua bức tường ngăn cách của trách nhiệm và tình cảm, nhưng phải trả giá bằng sự hy sinh và nỗ lực không ngừng?

Tử Huyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dạy học với tư cách một người âm thầm đứng sau lưng, không phải là người dẫn dắt. Nhưng sau khi quyết định chuyển lớp, cô vẫn âm thầm dõi theo Triệu Khinh Vũ. Mặc dù mỗi lần nhìn em từ xa, lòng cô lại nghẹn ngào, cảm giác một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vẫn đầy yêu thương.

"Em có thể làm được, Khinh Vũ..."

Tháng đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Khinh Vũ như một con người khác. Không còn thái độ ngang ngạnh, không còn sự chống đối trong mắt. Em học chăm chỉ hơn, bắt đầu chú tâm vào bài vở. Nhưng Tử Huyên biết, đằng sau ánh mắt chăm chú ấy là nỗi cô đơn.

Em không thừa nhận, nhưng cô nhìn thấy. Cô không lên tiếng, chỉ dõi theo từ xa, như một người mẹ nhìn con khôn lớn.

Đôi lúc, giữa những giờ tự học, Tử Huyên thấy ánh mắt em lạc lõng, như thể đang tìm kiếm ai đó. Cô muốn đến gần, nhưng lại sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên quá muộn. Em có thể vượt qua được không?

"Chị không thể làm gì cho em nữa..."

Cuối kỳ, điểm số của Khinh Vũ đã cải thiện rõ rệt. Em đã không còn là đứa học sinh cá biệt trong lớp. Những ngày đầu tiên, cô giáo chỉ âm thầm nhìn em từ xa, hy vọng em có thể tự đứng lên. Nhưng sau khi em vấp ngã vài lần trong cuộc sống ngoài trường, cô đã nhận ra, mình không thể để em một mình nữa.

Một buổi sáng mùa đông, Tử Huyên bước vào lớp và nhìn thấy Khinh Vũ ngồi một mình, mặt mày u ám, vẻ như chưa ngủ suốt đêm. Cô giáo bước lại gần, nhẹ nhàng:

"Em không sao chứ? Cần chị giúp gì không?"

Khinh Vũ không trả lời, chỉ ngẩng lên, ánh mắt ẩn chứa vô vàn nỗi niềm.

"Chị luôn là người duy nhất em không thể chia sẻ. Nhưng em lại sợ... nếu nói ra, chị sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác."

Cô lặng im, không vội trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh em.

"Chị vẫn sẽ luôn là người em có thể tin tưởng, Khinh Vũ. Chị không nghĩ khác đâu."

Em cắn môi, cảm giác dường như cô giáo luôn sẵn sàng đón nhận tất cả những sai lầm của em, nhưng cũng có một nỗi đau riêng mà cô không thể chia sẻ cùng ai.

"Chị là chỗ dựa của em, Khinh Vũ..."

Một ngày khi lớp học kết thúc, Tử Huyên nhận được cuộc gọi từ văn phòng hiệu trưởng – yêu cầu cô đến ngay lập tức. Bất ngờ, cô biết ngay có chuyện gì đang xảy ra. Khi vào văn phòng, hiệu trưởng đã đứng sẵn với khuôn mặt nghiêm nghị.

"Lâm Tử Huyên, tôi nhận được báo cáo từ trường về việc mối quan hệ giữa cô và Triệu Khinh Vũ có dấu hiệu không đúng mực. Chúng tôi không thể tiếp tục để chuyện này xảy ra."

Cô giáo nghẹn lại, ánh mắt không giấu được sự hoang mang.

"Thưa thầy, tôi xin giải thích... Đây là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng tôi chỉ muốn giúp em ấy vượt qua khó khăn."

"Không thể tiếp tục như vậy được. Tôi sẽ phải điều động Khinh Vũ sang lớp khác."

Cô cắn chặt môi, cảm giác như trời đất đảo lộn. Lúc đó, cô chỉ biết làm một việc duy nhất: bảo vệ học trò của mình.

"Em ấy không làm sai. Nếu cần, tôi sẽ nghỉ việc. Nhưng tôi không thể để em ấy rời đi mà không có ai bên cạnh."

Sự lựa chọn

Ngày hôm đó, trong không gian vắng lặng của văn phòng, Tử Huyên đứng dậy, ánh mắt cô dường như kiên quyết hơn bao giờ hết.

"Nếu buộc phải lựa chọn giữa nghề nghiệp và người tôi coi trọng, tôi sẽ chọn người ấy. Vì em ấy là lý do tôi còn đứng đây."

Khinh Vũ đứng ở cửa, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Em bước vào, không nói một lời, nhưng ánh mắt ấy như hiểu rõ mọi chuyện.

"Chị..."

"Khinh Vũ, em không phải lo lắng về chị. Nhưng em cần phải biết, dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn sẽ ở bên em."

Ánh mắt cô không phải là của một người thầy, mà của một người mẹ, của một người bạn, và có lẽ, là của một người mà em cần hơn bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro