Chương 19 - Đường Đến Tương Lai

Khinh Vũ đã trưởng thành, nhưng sâu trong trái tim em vẫn luôn có một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy, một khoảng trống mà chỉ có cô giáo Lâm Tử Huyên mới có thể làm dịu đi. Dù cuộc sống đã cuốn em đi, dù em đã thành công trong nhiều lĩnh vực, nhưng không có gì có thể thay thế được cảm giác an toàn, sự yêu thương mà cô giáo đã dành cho em.

Một buổi sáng tháng 5, Khinh Vũ đứng trước cổng trường cũ, nơi em từng học, nơi những kỷ niệm ngọt ngào và đau thương đan xen. Em vẫn nhớ những ngày tháng ấy, những lần cô giáo mắng yêu, những lúc cả hai chia sẻ những câu chuyện đời, và cả những khoảnh khắc im lặng nhưng đầy ý nghĩa.

Hôm nay, em quay lại đây không phải để tìm kiếm quá khứ, mà là để tìm thấy tương lai, để nhìn thấy cô giáo một lần nữa, và để nói với cô một điều mà em chưa từng dám nói ra.

Khinh Vũ hít một hơi thật sâu, bước vào sân trường. Những bước chân ấy không còn bỡ ngỡ như trước, mà đầy tự tin và kiên định. Em không phải cô học trò cứng đầu năm xưa nữa. Em đã trở thành một người khác, một người mà cô giáo sẽ tự hào.


Lâm Tử Huyên ngồi trong lớp học, lặng lẽ giảng bài cho những học trò mới. Tuy nhiên, trái tim cô lại không thể tập trung vào bài giảng. Cô đã cảm nhận được từ lâu rằng, một ngày nào đó, Khinh Vũ sẽ quay lại. Em đã thay đổi, em đã trưởng thành, và cô biết rằng mình phải đối diện với những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

Lâm Tử Huyên đã từng nghĩ rằng, nếu không còn gặp lại em, cô sẽ sống mãi với những kỷ niệm về em, với những lần giúp đỡ và chăm sóc em trong suốt những năm tháng học trò. Nhưng giờ đây, khi mọi chuyện đã qua đi, khi cô đã hiểu ra rất nhiều điều, cô biết rằng mình không thể tiếp tục chạy trốn khỏi tình cảm đã lâu nay.


Và rồi, Khinh Vũ bước vào lớp học, đôi mắt tìm kiếm người mà em mong đợi. Lâm Tử Huyên ngẩng lên, không kịp ngạc nhiên khi nhìn thấy em đứng đó, trong bộ đồ sinh viên giản dị nhưng lại toát lên một vẻ trưởng thành lạ kỳ.

Khinh Vũ bước đến gần, dừng lại trước mặt cô giáo. Cả hai chỉ nhìn nhau một lúc, không cần lời nói, chỉ có sự im lặng bao trùm, nhưng lại rất ấm áp, rất đầy đủ.

Khinh Vũ khẽ cất giọng:

"Chị, em đã về rồi."

Lâm Tử Huyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn em. Mắt cô ươn ướt, nhưng không phải là nước mắt buồn bã, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô biết rằng, Khinh Vũ đã tìm lại được chính mình, và đó chính là món quà quý giá nhất mà cô có thể nhận được.

Khinh Vũ nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự chân thành:

"Em đã có thể đứng vững, và em đã hiểu được lý do vì sao chị phải rời xa em. Cảm ơn chị vì đã tin vào em. Mọi thứ em làm được, là nhờ vào những gì chị đã dạy cho em."

Lâm Tử Huyên nắm lấy tay em, cảm giác tay em vẫn ấm áp và đầy sức sống, không giống như những ngày trước, khi em chỉ là một cô học trò khép kín. Cô mỉm cười nhẹ:

"Em làm rất tốt. Nhưng đừng quên, chị sẽ luôn ở đây, dù em có đi đâu, làm gì."

Khinh Vũ siết chặt tay cô hơn, khẽ nói:

"Em hứa sẽ không làm chị thất vọng. Em sẽ tiếp tục đi trên con đường của mình, và nếu có thể, em sẽ luôn bên chị."


Lâm Tử Huyên nhìn vào mắt Khinh Vũ, một cảm giác ấm áp và yên bình tràn ngập trong lòng cô. Có thể, họ sẽ không còn là cô trò nữa, nhưng tình yêu và sự gắn kết giữa họ sẽ mãi không thay đổi.

Cô mỉm cười, cẩn thận lấy một tờ giấy trong túi áo, trên đó là một câu thơ mà cô đã viết cho em từ lâu:

"Dù con đường phía trước còn xa,
Em sẽ luôn là ánh sáng trong tim chị.
Dù có đau đớn, dù có khó khăn,
Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Khinh Vũ nhìn cô, đôi mắt em sáng lên. Những lời đó như một lời hứa, một lời nhắc nhở rằng dù cuộc sống có bão giông, nhưng chỉ cần họ ở bên nhau, không gì là không thể vượt qua.


Khinh Vũ bước một bước gần hơn, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nói:

"Chị đã cho em một cơ hội, và em không muốn lãng phí nó. Em yêu chị, không phải vì những gì chị làm cho em, mà là vì cách chị nhìn em, cách chị tin vào em."

Lâm Tử Huyên im lặng, nhưng trái tim cô đập mạnh. Cô đã biết từ lâu, nhưng không dám thừa nhận, rằng tình cảm của mình dành cho em không chỉ là tình cảm của một cô giáo dành cho học trò, mà sâu xa hơn thế, đó là tình yêu thương vô bờ.

Khinh Vũ thì thầm:

"Em không cần gì ngoài chị. Chỉ cần chị ở đây, ở cạnh em, chúng ta sẽ luôn đi cùng nhau."

Lâm Tử Huyên ôm chặt Khinh Vũ, không nói gì nữa. Cả hai chỉ cần cảm nhận sự ấm áp từ đối phương, chỉ cần có nhau trong khoảnh khắc này, thế là đủ.


Ngày hôm sau, Lâm Tử Huyên và Khinh Vũ cùng bước đi bên nhau dưới ánh hoàng hôn, không cần phải nói gì thêm, chỉ cần cảm nhận được sự bình yên trong lòng, rằng mọi thứ giờ đây đều đã ổn. Họ đã vượt qua tất cả thử thách, không chỉ với tư cách là cô trò mà còn với tư cách là những người yêu thương và cùng nhau tiến về phía trước.

Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng với họ, đó là một hành trình đầy thử thách, và cũng đầy ngọt ngào.

Hoàn chính văn.

22/04/2025 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro