Chương 5 - Khi Cơn Ghen Đến Lặng Lẽ

Một tuần trôi qua kể từ lần Khinh Vũ phát sốt, những buổi học kèm riêng của cô giáo Lâm Tử Huyên với học trò vẫn diễn ra đều đặn. Buổi sáng, cô đến lớp giảng dạy; buổi chiều, cô đến căn phòng trọ nhỏ của Khinh Vũ, chờ đợi em về để cùng làm bài tập, giải thích những vấn đề khó.

Khinh Vũ không còn cứng rắn như trước. Tuy vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhưng ít ra đã bắt đầu lắng nghe và tiếp thu. Cô giáo nhận thấy, đằng sau sự im lặng đó là một sự ngưỡng mộ, một cách lạ lùng nhưng rõ ràng. Em bắt đầu cười nhiều hơn, dù chỉ là một nụ cười nhẹ mỗi khi làm đúng bài.

Thậm chí, vào những ngày cô ghé qua muộn, Khinh Vũ sẽ nhắn tin cho cô trước, nhắc:
"Cô đến sớm không?"

Tử Huyên mỉm cười khi đọc tin nhắn, trái tim cô không thể lý giải nổi cảm giác vui sướng khó tả. Nhưng sự xuất hiện của một người khác vào chiều hôm đó – đã khiến mọi thứ thay đổi.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều thứ Sáu, khi Tử Huyên đến trường thì nhận được một tin nhắn từ Nam Tuấn, một giáo viên dạy thể dục của trường:

Nam Tuấn: "Chào cô, chiều nay có rảnh không? Em muốn mời cô đi cà phê."

Đọc tin nhắn, Tử Huyên không khỏi ngập ngừng. Nam Tuấn là một người đồng nghiệp tốt, hiền lành và biết chăm sóc mọi người, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi cà phê với anh ta. Mối quan hệ giữa họ chỉ đơn giản là những buổi họp hành, trao đổi về học sinh, cùng nhau giải quyết vấn đề học tập.

Tuy vậy, cô không thể từ chối mãi, vì cũng không muốn làm mất lòng ai. Cô nhắn lại:

"Xin lỗi, hôm nay cô có việc phải làm. Hẹn lần sau nhé."

Vừa gửi đi tin nhắn, Tử Huyên cảm thấy một chút bối rối, đôi mắt thoáng nhìn qua cửa lớp. Và chính vào lúc ấy, ánh mắt của Khinh Vũ đã gặp cô.

Không ai nói gì. Cô giáo vẫn tiếp tục lên bảng giảng bài, nhưng cảm giác như có thứ gì đó lởn vởn giữa không trung.

Chiều đó, như thường lệ, Tử Huyên đến căn phòng trọ của Khinh Vũ. Nhưng khi cô gõ cửa, không có tiếng trả lời.

Cô lại thử gõ lần nữa.

Vẫn im lặng.

"Khinh Vũ, mở cửa đi."

Một lúc sau, cánh cửa khẽ mở. Khinh Vũ đứng phía sau, tay nắm lấy đai áo khoác. Cả người em có chút mệt mỏi, mắt hơi đỏ.

"Cô đến rồi à?"

"Em đi đâu mà không nghe điện thoại?" – Tử Huyên lo lắng, bước vào trong phòng.

Khinh Vũ không trả lời, chỉ đi đến bàn, vứt ba lô lên ghế rồi ngồi xuống giường, cúi gằm mặt.

"Có chuyện gì không em?" – Tử Huyên bước lại gần, giọng cô dịu dàng.

Khinh Vũ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lơ đãng:
"Cô nghĩ sao về Nam Tuấn?"

"Anh ấy là đồng nghiệp của cô, sao em lại hỏi vậy?" – Tử Huyên ngỡ ngàng.

"Cô nói chuyện với anh ta sao? Cô có... đi cà phê với anh ta không?"

Tử Huyên nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của em. Lúc này, sự lạnh lùng của Khinh Vũ đã không còn là sự thờ ơ như trước nữa – có cái gì đó khác, như một sự mâu thuẫn, như thể em đang... ghen?

"Em... có chuyện gì sao?" – Tử Huyên khẽ hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, muốn xoa dịu.

Khinh Vũ đứng dậy, quay lại nhìn cô, ánh mắt như chứa đựng một cơn sóng ngầm:
"Chỉ là tôi nghĩ cô là người duy nhất tôi còn tin. Nhưng nếu cô nghĩ đi cà phê với anh ta thì tôi... không quan tâm."

"Tôi không nghĩ như vậy đâu." – Tử Huyên vội vàng phản ứng. "Cô và anh ấy chỉ là đồng nghiệp, chỉ là bạn bè."

Khinh Vũ lại cười, nhưng là một nụ cười hơi chua chát. "Cô là người trưởng thành. Cô có quyền làm những gì cô muốn. Tôi không có quyền ngăn cản."

Tử Huyên không biết nói gì. Cảm giác khó xử cứ luẩn quẩn trong lòng cô. Mối quan hệ giữa cô và Khinh Vũ vốn chỉ là cô giáo và học trò. Nhưng dần dần, có một thứ gì đó mơ hồ giữa họ, thứ mà cô không thể lý giải.

Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Khinh Vũ, cảm nhận sự căng thẳng trong từng sợi cơ.

"Khinh Vũ, nếu em sợ điều gì đó, đừng giữ trong lòng. Nói ra với cô, cô sẽ giúp em."

Khinh Vũ không nói gì. Cô chỉ nhìn xuống bàn tay Tử Huyên đặt trên vai mình, cảm thấy trái tim mình nghẹn lại.

Sau đó, Tử Huyên rời đi, nhưng bóng dáng của cô vẫn in rõ trong tâm trí Khinh Vũ. Em không hiểu tại sao lại cảm thấy như vậy. Mối quan hệ giữa cô và cô giáo chỉ đơn giản là học trò và người dạy. Tại sao em lại cảm thấy khó chịu khi cô nói chuyện với người khác?

Lại thêm một cảm giác lạ lùng len lỏi vào trái tim, mà em không thể lý giải nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro