2.2

Chương 2 - Bóng Hình Trong Sương Mù

Sau đêm đầu tiên bước vào căn nhà cổ, Thanh Mai gần như không ngủ được. Bóng hình của Băng Tuyết, đôi mắt vô hồn và giọng nói vang vọng trong đầu như một lời nguyền, cứ ám ảnh cô. Ngay cả khi tỉnh giấc, cô vẫn cảm giác như ai đó đang đứng sau lưng mình, chỉ cần quay lại là cô sẽ thấy gương mặt nhợt nhạt ấy đang nhìn chằm chằm vào cô.

Dù cố gắng lảng tránh, nhưng vì lời dặn của bà nội, Thanh Mai phải trở lại ngôi nhà cổ mỗi đêm để "giao kết" với linh hồn Băng Tuyết. Bà nội nói rằng chỉ khi hai người "chấp nhận nhau" hoàn toàn, nghi thức mới thành công và Băng Tuyết sẽ "đi theo" bảo vệ Thanh Mai cả đời. Nhưng cô nào ngờ, từ khi bước vào mối duyên oan nghiệt này, linh hồn ấy càng ngày càng hiện hữu trong cuộc sống của cô.

Đêm thứ hai, trời tối mịt mờ, gió lạnh thổi xuyên qua từng ngõ ngách của ngôi nhà. Thanh Mai đốt một cây nến nhỏ, ánh sáng leo lét khiến bóng đen nhảy múa trên các bức tường, tạo ra những hình thù kỳ dị. Cô ngồi lặng trong góc, tay siết chặt lấy chiếc vòng tay mà bà đã đưa cho cô như một vật bảo vệ. Nhưng khi đêm càng sâu, không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt, tựa hồ như có ai đó đang nhìn chăm chăm vào cô từ trong bóng tối.

Bất ngờ, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía cầu thang gỗ. Tim Thanh Mai đập loạn nhịp, nhưng cô không dám di chuyển. Càng gần, tiếng bước chân càng rõ ràng. Cô khẽ liếc lên, chỉ để thấy một bóng người trong trang phục trắng đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt trống rỗng hướng thẳng về phía cô.

“Ngươi biết tại sao ta ở đây không?” Giọng nói mờ ảo ấy vang lên, nhưng nó không phải từ bất kỳ đâu xung quanh, mà dường như đang vang lên trong tâm trí Thanh Mai. Cô nuốt khan, cảm giác lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, nhưng không thể rời mắt khỏi bóng hình đó.

“Vì ngươi đã lấy đi một phần của ta. Ngươi sống cuộc đời mà ta từng khao khát…” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng như kim châm vào tâm trí cô. Thanh Mai không hiểu, nhưng linh hồn ấy dường như đang khẳng định cô có liên quan đến cái chết của mình.

Băng Tuyết tiến lại gần, đôi mắt chứa đựng sự đau đớn vô tận. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, và Thanh Mai cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo như băng khẽ chạm lên má mình. "Ta đã chết một cách oan nghiệt, nhưng ta không thể quên được nỗi hận thù này… và ngươi, chính ngươi sẽ phải chịu đựng cùng ta."

Từ hôm đó, cuộc sống của Thanh Mai dần biến thành chuỗi ngày ám ảnh. Băng Tuyết không còn chỉ xuất hiện trong đêm, mà bóng hình cô gái ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện bất kỳ lúc nào. Đôi khi là trong gương phòng tắm, khi Thanh Mai bất ngờ nhận ra mình không còn ở một mình; hay khi ngồi trước bàn ăn, thoáng thấy bóng người ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt chăm chú dõi theo cô như một cái bóng.

Mỗi đêm, Thanh Mai đều mơ thấy những giấc mơ kỳ quái. Cô thấy mình bước đi trong một ngôi làng phủ đầy tuyết, từng dấu chân ngập sâu xuống tuyết trắng, lạnh buốt đến tận xương. Phía xa, bóng hình Băng Tuyết đứng yên, nhìn cô với đôi mắt chứa đựng nỗi đau. Cô thấy mình đưa tay ra, nhưng mỗi lần chạm vào, hình ảnh ấy lại tan biến trong hư vô, để lại nỗi buồn lặng thầm trong trái tim cô.

Không lâu sau, cô phát hiện những vết bầm tím kỳ lạ xuất hiện trên cơ thể mình, giống như có ai đó đã cố gắng giữ chặt lấy cô trong giấc mơ. Dù không dám nghĩ đến điều này, cô không thể phủ nhận rằng Băng Tuyết dường như đang kéo cô vào một mối liên kết ngày càng mạnh mẽ, vượt ra khỏi ranh giới của thế giới người sống và kẻ chết.

Từ từ, Thanh Mai cảm thấy bản thân như bị hút vào câu chuyện của Băng Tuyết, càng lúc càng bị cuốn vào nỗi đau và sự oán hận không hồi kết. Cô thấy mình bắt đầu tìm hiểu về quá khứ của Băng Tuyết, về lý do cô ấy chết, về sự ám ảnh và những gì đã khiến linh hồn ấy không thể yên nghỉ.

Nhưng càng đi sâu, Thanh Mai càng thấy mình bị mắc kẹt. Giống như băng tuyết mùa đông, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô, và cô biết, nếu không tìm được cách giải thoát, cả cuộc đời của cô sẽ chìm trong nỗi ám ảnh này mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro