57

Chương 57: Ám ảnh kiếp trước

Trong bóng tối tĩnh mịch của đêm đông, Thanh Mai ngồi một mình bên ngọn nến lập lòe, ánh sáng yếu ớt của nó nhảy nhót trên gương mặt tái nhợt và đôi mắt đầy ưu tư. Cô không rõ vì sao mình luôn thấy bất an, một nỗi sợ không tên như những mảnh ký ức lẫn lộn từ quá khứ, len lỏi vào tâm trí mỗi khi màn đêm buông xuống. Cô tự nhủ rằng mọi thứ đã kết thúc khi giúp Băng Tuyết siêu thoát. Nhưng sự ám ảnh về câu chuyện ấy vẫn bủa vây lấy cô, như một vòng lặp đau đớn không hồi kết.

Cơn ác mộng bắt đầu tái diễn hằng đêm, trở nên sống động và thực đến mức Thanh Mai gần như không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một ngôi làng xa xưa, mờ ảo như màn sương che phủ. Những người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía cô. Họ không nói, không cử động, chỉ đứng yên, như muốn khẩn cầu một điều gì đó. Thanh Mai cố bước về phía họ, nhưng đôi chân cô như bị kéo lại, nặng trĩu, như thể cả thế giới đang đè nén lên từng bước chân của cô.

Mỗi bước đi trong giấc mơ ấy, Thanh Mai lại thấy mình biến thành một người khác. Một phụ nữ trẻ trong chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc buông xõa, đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và sự bi thương. Cô nghe thấy tiếng cười nhạo của người đàn ông quen thuộc, nhưng khuôn mặt hắn chỉ là một bóng tối mờ ảo. Thanh Mai biết rằng cô là Băng Tuyết, nhưng đồng thời cô cũng biết mình không phải là Băng Tuyết. Sự hoang mang dần biến thành nỗi sợ khi những tiếng cười vang vọng trong bóng tối, bủa vây cô từ bốn phía.

Thanh Mai choàng tỉnh dậy trong cơn kinh hoàng, tim đập mạnh và toàn thân đẫm mồ hôi. Cô ôm chặt lấy ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim đang gào thét. Đêm đã về khuya, nhưng nỗi ám ảnh từ giấc mơ vẫn còn bám lấy cô. Cô nhớ lại từng mảnh ký ức đứt đoạn, từng gương mặt quen thuộc trong giấc mơ, những người phụ nữ mà cô cảm thấy đã quen biết từ lâu. “Phải chăng là kiếp trước…?” Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu Thanh Mai, khiến cô càng thêm bàng hoàng.

Ngày hôm sau, Thanh Mai quyết định tìm đến một ngôi đền cổ ở cuối làng, nơi mà theo truyền thuyết, người ta có thể kết nối với những ký ức của kiếp trước. Bước chân lên từng bậc thang rêu phong, cô cảm thấy linh hồn mình như đang nhẹ bẫng, lơ lửng giữa hai thế giới. Trong ngôi đền, tiếng chuông vang lên trầm bổng, như một lời gọi mời linh hồn cô quay lại quá khứ. Cô ngồi yên, mắt nhắm lại, và để tâm trí trôi theo từng hồi chuông.

Rồi hình ảnh của Băng Tuyết lại hiện lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô thấy mình trong thân xác Băng Tuyết, bị cuốn vào vòng tay của một người đàn ông xa lạ. Hắn ta dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo và toan tính, như một con mãnh thú đang chực chờ vồ lấy con mồi. Thanh Mai cảm thấy nỗi đau xuyên qua tim, nhói lên trong từng nhịp đập. Trong vòng tay hắn, Băng Tuyết không ngừng kêu cứu, nhưng giọng nói yếu ớt của cô chẳng thể vang xa, như tiếng vọng từ đáy vực sâu.

Thanh Mai chợt nhận ra rằng nỗi đau của kiếp trước không hề tan biến. Từng mảnh ký ức chắp vá từ những kiếp sống đan xen vào nhau, tạo thành một vòng lặp không lối thoát. Linh hồn cô, hay đúng hơn là linh hồn của Băng Tuyết, vẫn mãi lạc lõng giữa những mảnh vỡ của tình yêu, thù hận và bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro