59
Chương 59: Tiếng Tuồng Vang Vọng
Đêm nay, Thanh Mai tìm đến ngôi miếu cổ, nơi người ta vẫn đồn rằng mỗi khi đêm xuống, âm thanh của một buổi hát tuồng xưa cũ sẽ vang lên. Tiếng hát không quá rõ, nhưng đủ để người nghe cảm nhận được từng cung bậc của nỗi đau và bi kịch trong từng câu hát. Cô bước vào trong, khói nhang lan tỏa quanh không gian tĩnh lặng, mờ ảo như làn sương.
Giữa căn miếu, một bóng người phụ nữ trong trang phục tuồng cổ hiện lên, dáng vẻ uyển chuyển, thanh thoát nhưng mang nặng nỗi bi thương. Tiếng hát tuồng phát ra từ miệng cô, giai điệu u uất, kể về một câu chuyện đẫm lệ, về sự phản bội và tình yêu đầy ngang trái. Thanh Mai như bị cuốn theo từng nhịp điệu, từng lời ca, cảm giác như từng dòng ký ức dồn dập ùa về. Trong giọng hát ấy, cô cảm thấy nỗi lòng của Băng Tuyết, những giọt nước mắt chưa kịp rơi, những khao khát được yêu thương mãi mãi dang dở.
Lặng lẽ đứng đó, Thanh Mai chắp tay, cúi đầu, để lòng mình lắng lại, hòa vào tiếng hát tuồng như một lời nguyện cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro