Chương 67: Luân Hồi
Sau những khoảnh khắc đam mê, Bạch Tuyết và Băng Tuyết ngồi bên nhau, trong không gian tràn ngập ánh sáng và tình yêu. Nhưng lòng nàng không thể thoát khỏi một nỗi lo lắng mơ hồ, như thể một cái gì đó lớn hơn, sâu sắc hơn đang chờ đợi phía trước.
“Băng Tuyết,” nàng thì thầm, ngẩng lên nhìn vào đôi mắt trong veo của cô. “Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu điều, nhưng chị vẫn cảm thấy có một cái gì đó đang gọi tên chúng ta… một điều gì đó chưa kết thúc.”
Băng Tuyết cầm tay nàng, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu. “Chị có nghĩ rằng chúng ta có thể quay trở lại? Để hoàn thành những gì còn dang dở?” Câu hỏi ấy khiến Bạch Tuyết cảm thấy như một nỗi ám ảnh quay trở lại, như thể họ đang đứng trước ngưỡng cửa của một kiếp sống khác.
“Luân hồi,” Bạch Tuyết lẩm bẩm. “Chúng ta có thể phải đối mặt với những nỗi đau và thử thách khác trong một kiếp sống mới.” Nàng không thể không nghĩ về những bi kịch đã xảy ra, những mất mát mà họ đã phải gánh chịu.
“Nhưng nếu đó là cách để chúng ta tìm thấy nhau một lần nữa, em sẽ không ngại,” Băng Tuyết nói, giọng điệu đầy quyết tâm. “Chúng ta có thể trở lại, và lần này sẽ không còn bất cứ điều gì ngăn cách.”
Bạch Tuyết cảm thấy trái tim mình nhói đau. “Em nói dễ quá,” nàng thở dài. “Chị không muốn nhìn thấy em phải chịu đựng thêm một lần nào nữa.”
“Chị không hiểu,” Băng Tuyết nhẹ nhàng. “Yêu là chấp nhận mọi điều, kể cả việc phải đối mặt với nỗi đau. Chúng ta đã sống, đã yêu và đã mất mát. Nếu có một cơ hội để làm lại từ đầu, em sẽ nắm lấy.”
Một làn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng Bạch Tuyết. “Em thật sự tin rằng chúng ta có thể trở lại không?” nàng hỏi, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
“Em tin,” Băng Tuyết đáp, mỉm cười. “Chúng ta đã sống những kiếp sống trước đây, và sẽ tiếp tục sống. Tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ chết. Nó sẽ luôn sống mãi, cho dù trong hình dạng nào.”
Nàng cảm nhận được sức mạnh từ những lời nói của Băng Tuyết, như một lời hứa. Họ đã trải qua quá nhiều, và giờ đây, họ có thể không còn là hai con người, mà là một. Họ là tình yêu, là ánh sáng, là hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.
Bạch Tuyết chạm vào mặt Băng Tuyết, đôi mắt đầy nước. “Chị sẽ luôn theo em, dù trong bất cứ kiếp sống nào,” nàng hứa. “Em là tất cả đối với chị.”
“Và chị là tất cả với em,” Băng Tuyết đáp, hai người cùng hòa quyện vào nhau, một lần nữa.
Khi ánh nắng dần tắt, họ biết rằng hành trình của họ chưa kết thúc. Đằng sau họ là những kỷ niệm, nhưng phía trước là một tương lai mờ mịt, đầy hứa hẹn. Dù cho có phải trải qua luân hồi, họ sẽ tìm thấy nhau, vượt qua mọi thử thách, để tình yêu không bao giờ phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro