Chương 102: Cơm lam thịt nướng



Sau khi mở rộng vườn dâu, Lạp Lệ Sa liền bán đi hai mẫu ruộng trong thôn, mà Phác Thái Anh bảo với nàng rằng, vẫn muốn trồng chút gì đó ở trấn Thanh Dương, bằng không các nàng sẽ phải tự mình ra chợ mua mọi thứ. Lạp Lệ Sa liền nghĩ chờ cây non ra khỏi vườn ươm, liền trồng thêm một ít rau dưa củ quả, đặc biệt là ớt cay của nàng.

Phác Thái Anh nghe nàng nói xong có chút buồn cười: Vậy trồng một sào ớt cay, để nàng ăn thỏa thích.

Lạp Lệ Sa chậc lưỡi một tiếng: "Thái Anh nàng không biết ớt cay có bao nhiêu cách làm, năm trước sản lượng quá ít, năm nay thu hoạch ớt cay ta sẽ cho nàng nếm thử nhiều món khác. Ớt cay mị lực không chỉ ở bản thân nó, mà nó còn có thể làm những món khác trở nên ngon hơn. Trước khi nấu ăn, có thể dùng ớt cay để tẩm ướp rất nhiều thực phẩm, chẳng hạn như làm chao, ngâm củ cải muối, ướp thịt khô, rất nhiều rất nhiều."

Nàng kể ra một đống lớn, Phác Thái Anh nghe được sửng sốt, nghĩ những thức ăn đó xứng với ớt cay, hẳn là thật sự mỹ vị.

Nuốt một ngụm nước miếng, Phác Thái Anh nghĩ trồng một sào cũng còn hơi ít.

Làm buôn bán cũng không nhẹ nhàng hơn nghề nông trước đây chỉ cần thể lực, nếu đã lên kế hoạch, Lạp Lệ Sa liền quyết định sớm động thủ. Khung cửi dệt vải cần phải được cải tiến trước, nhưng rốt cuộc nàng không phải chuyên môn nghiên cứu thứ này, tuy rằng biết đời sau công cụ dệt vải sẽ phát triển đến mức nào, nhưng nàng lại không thể chuẩn xác vẽ ra bản thiết kế, cho nên chuyện này yêu cầu một người trong nghề hiệp trợ nàng.

Nhưng vấn đề lại tới nữa, cải tiến khung cửi có thể tăng hiệu suất dệt vải, đây là một ưu thế trong ngành sản xuất, làm thương nhân, Lạp Lệ Sa vẫn luôn tồn chút tư tâm, ít nhất không thể sớm như vậy liền tiết lộ nó ra ngoài, thương trường như chiến trường, tiên cơ rất quan trọng, bởi vậy người hiệp trợ nàng cần phải hết sức đáng tin cậy.

Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh ý tưởng của mình, Phác Thái Anh suy tư một chút: Nàng có thể thử tìm Nghiêm gia hỗ trợ.

Nhưng không thể nghi ngờ chính là, Nghiêm gia khả năng sẽ muốn phân một ly canh, bất quá Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, đây cũng là biện pháp tốt nhất, hợp tác thường thường là đôi bên cùng có lợi.

Phác Thái Anh nghĩ đến vấn đề mà Lạp Lệ Sa rối rắm, lại nói: Ngày mai đi chợ mua một khung cửi dệt, tháo ra nghiên cứu, sau đó suy xét cũng không muộn.

Một năm trước Lạp Lệ Sa đã từng đơn giản cải tiến xe dệt vải, trống rỗng tưởng tượng luôn không dễ dàng, nếu nhìn rõ cấu tạo của nó, có lẽ vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều.

Đôi mắt Lạp Lệ Sa sáng ngời, ôm Phác Thái Anh hôn một cái: "Vợ của ta làm sao giỏi thế này?"

Phác Thái Anh vuốt ve gò má bị nàng hôn, đỏ mặt giận liếc nàng một cái.

Nói làm liền làm, Phác Thái Anh thực mau cho người đem guồng quay tơ về, cả ngày này Lạp Lệ Sa liền đắm chìm ở hậu viện nghiên cứu khung cửi, cơm đều quên ăn.

Buổi sáng Phác Thái Anh đi ra ngoài một chuyến, lúc về đến nhà trong phòng thực an tĩnh, nàng đi vào mới có thể nghe được động tĩnh ở hậu viện, lắc đầu nở nụ cười, thê tử của nàng thật là ngốc.

Phác Thái Anh lặng lẽ đi vào nhìn thoáng qua, liền thấy được Lạp Lệ Sa ngồi xổm dưới đất nhíu mày, trước mắt guồng quay tơ đã bị nàng ấy tháo ra một nửa, giờ phút này nàng ấy đang quan sát kết cấu bên trong của nó, một bên cầm bút lông phác họa trên giấy.

Phác Thái Anh xa xa thăm dò nhìn, mặt trên họa chính là đồ án các bộ phận tháo rời của guồng quay tơ, đường cong rất tinh tế, tuy rằng là đơn giản vài nét bút, nhưng có thể nhìn ra Lạp Lệ Sa vẽ rất khá, không phải tùy tiện vẽ xuống.

Thấy nàng hết sức chăm chú cũng chưa phát hiện chính mình đã về nhà, Phác Thái Anh cũng không quấy rầy nàng, chỉ là xem Lạp Lệ Sa không tự giác liếʍ liếʍ môi, mày ninh lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Qua một nén hương thời gian, Phác Thái Anh liền đã trở lại, trong tay bưng khay, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nàng pha một bình trà nóng, rót ra tách giúp Lạp Lệ Sa đảo cho nguội, tiếng nước trà rót xuống lúc này mới làm Lạp Lệ Sa ý thức được có người đi vào.

Quay đầu nhìn thoáng qua, Lạp Lệ Sa lắc lắc bàn tay nhức mỏi, cười nói: "Nàng về sớm như vậy?"

Phác Thái Anh oán trách mà nhìn nàng một cái: Đều nên ăn cơm trưa, nơi nào sớm, nàng nghỉ ngơi uống chút trà.

Lạp Lệ Sa nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn bên ngoài, mặt trời đã chính ngọ, cũng không còn sớm nữa. Nàng có chút áy náy nhìn Phác Thái Anh: "Ta quên thời gian, nên làm cơm trưa." Dứt lời nàng chuẩn bị đứng dậy, nhưng thời gian dài không đứng lên, khiến biểu tình của nàng có chút một lời khó nói hết, lại ngồi xổm trở về.

Phác Thái Anh thấy vậy vội vàng buông chén trà chạy đi qua, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy dò hỏi.

Lạp Lệ Sa than một tiếng: "Chân đã tê rần."

Chân mỏi chỉ là vấn đề nhỏ, chính là quá trình giảm bớt tê rần kia thật sự khó chịu. Phác Thái Anh có chút oán trách, làm gì ngồi xổm lâu như vậy.

Nàng nghĩ đến đây, trực tiếp khom lưng đem Lạp Lệ Sa ôm lên, Lạp Lệ Sa lúc trước vốn dĩ nhẹ, sau khi mở rộng vườn dâu lại gầy rất nhiều, hiện nay cũng chưa dưỡng trở về, Phác Thái Anh xưa nay lao động vất vả, sức lực lớn hơn khuê nữ bình thường rất nhiều, bế nàng lên cũng không phí bao nhiêu công sức.

Còn đang chìm trong tê mỏi, Lạp Lệ Sa bị nàng ôm lên như vậy đều giật mình không phản ứng kịp, chỉ có thể kêu một tiếng vội vàng ôm lấy Phác Thái Anh. Phác Thái Anh bế nàng lên ghế, ngồi quỳ ở trước mặt nàng, thật cẩn thận vuốt ve bắp chân cho nàng.

Phác Thái Anh trên tay thật có lực, nàng niết qua một lần liền tạm giải Lạp Lệ Sa nhức mỏi.

Lạp Lệ Sa bình tĩnh lại, cười ngăn cản nàng: "Ta đã không còn tê rần, nàng không cần xoa nữa." Nói xong nàng lại cười nhẹ, nhéo nhéo cái mũi cô vợ nhỏ, "Sức lực của nàng làm sao lớn như vậy?"

Phác Thái Anh nhăn lại cái mũi: Nàng quá gầy.

Dứt lời, nàng lại có chút ưu sầu: Không có bao nhiêu thịt còn ngày càng gầy, lúc trước mệt gầy cũng chưa dưỡng trở về.

Thấy nàng thật sự nhọc lòng, Lạp Lệ Sa bật cười nhéo nhéo gò má nàng, ân, đã có chút thịt mềm rồi.

"Nàng còn nói ta, ta phí nhiều tâm tư làm món ngon cho nàng, nàng ăn cũng không ít, nhưng trừ bỏ gò má mềm mại có chút thịt, trên người nàng đều gầy."

Phác Thái Anh có chút vô tội, lắc đầu phản bác: Đêm qua nàng còn bảo ta rất mềm mại.

Đây là lời nói thật, tiểu cô nương thân mình mảnh khảnh, sờ lên đều có thể cảm nhận được rõ ràng xương sườn, chính là vẫn luôn mềm mại, trong đêm mỗi khi Lạp Lệ Sa hôn lên đều yêu thích không muốn buông tay.

"Nàng nhiều thịt một chút sẽ càng mềm." Hai người uống trà ở kia không có ý nghĩa tranh luận, bận việc một buổi sáng Lạp Lệ Sa vốn dĩ có chút mệt mỏi, chính là nhìn Phác Thái Anh, cùng nàng ấy cười đùa trong chốc lát, tinh thần nàng lại phấn chấn lên.

Phác Thái Anh sợ Lạp Lệ Sa bị đói, ra dấu nói: Giữa trưa ta nấu cơm, nàng nghỉ ngơi.

Lạp Lệ Sa không cự tuyệt, chỉ là thò lại gần hỏi nàng: "Vợ ngoan muốn làm món ngon gì cho ta ăn đây?"

Phác Thái Anh má lúm đồng tiền bừng lên, viết vào tay nàng: Cơm lam.

Lạp Lệ Sa ngô một tiếng: "Ta hồi lâu không ăn qua cơm lam, rất ngon đấy. Nàng đi nấu cơm, ta chuẩn bị ống trúc cho nàng."

Phác Thái Anh lắc đầu: Nàng mệt mỏi một buổi sáng, để cho ta làm.

Lạp Lệ Sa trở về đem bản vẽ thu hồi, vừa dọn vừa nói: "Ta sao có thể để tức phụ một mình vất vả, nàng đi ra ngoài một buổi sáng cũng mệt mà, để ta đi làm, thực mau."

Phác Thái Anh nhìn bản vẽ không khỏi hiếu kỳ nói: Nàng biết vẽ tranh sao?

Lạp Lệ Sa vi lăng, theo sau gật gật đầu: "Ta trước kia học qua hai năm hội họa, hơn nữa nguyên chủ cũng biết vẽ." Nói xong nàng nhìn Phác Thái Anh, cười nói: "Có thời gian ta sẽ vẽ một bức cho nàng, liền treo ở phòng ngủ."

Phác Thái Anh mặt đỏ lên, khẽ liếc nàng một chút, nào có người như vậy tự luyến, đem bức họa chính mình treo trong phòng.

Trước khi ra cửa Phác Thái Anh đã quyết định giữa trưa ăn cơm lam, bởi vậy sáng sớm nàng liền ngâm gạo.

Cơm lam cũng là Lạp Lệ Sa dạy cho nàng, ăn qua một lần khiến cho nàng nhớ mãi không quên, mấy ngày hôm trước Lạp Lệ Sa đào măng có nhắc một câu, Phác Thái Anh liền nghĩ trở về làm cho nàng ấy ăn một lần.

Trong nhà vừa vặn có sung túc nguyên liệu nấu ăn, ống trúc nàng đã cưa xong, nguyên liệu xứng với cơm lam gồm có thịt ba chỉ, chân giò hun khói, cà rốt nấm hương, nàng đều cắt nhỏ tẩm ướp, lại cho vào một muỗng mỡ heo, nêm nếm vừa ăn liền có thể đem nướng.

Cây trúc dùng làm cơm lam cũng được tuyển chọn kỹ, tốt nhất là trúc mới mọc một năm, bởi vì trúc già mùi hương sẽ kém rất nhiều. Đem ống trúc khoét lỗ, chần qua nước sôi liền cho gạo vào nấu chín. Cơm lam vấn đề lớn nhất chính là phải kiểm soát tốt lượng nước, bằng không cuối cùng khẳng định là chưa chín kỹ.

Phần cho hai người, Phác Thái Anh làm bốn cái ống trúc, Lạp Lệ Sa đã đem than hỏa nhóm lên. Nướng cơm lam độ lửa cũng quan trọng, phải thường xuyên đảo ống trúc tránh cho bị chá. Mùa đông ăn một phần cơm lam nóng hôi hổi, ngẫm lại khiến cho người thỏa mãn.

Ống trúc màu xanh lam dần dần được nướng thành màu vàng, hơi nước tê tê nổi lên ở mặt trên quang quẩn mùi hương măng trúc, dần dần mặt gỗ cũng ngăn cách không được hương gạo chín, Lạp Lệ Sa thò qua tới ngửi ngửi: "Thơm quá, khẳng nhất định đặc biệt ăn ngon."

Này cơm lam muốn kiên nhẫn nướng, thẳng đến bên ngoài ống trúc bị cháy xém mới có thể ăn được.

Ống trúc vừa mới nướng xong cần đặt trong chốc lát, chờ đến không còn quá nóng, Lạp Lệ Sa dùng vải bố bao bọc, lấy dao phay thật cẩn thật tách ra. Mở ống trúc cũng không thể lỗ mãng, nếu một đao đi xuống sức lực lớn, phỏng chừng cơm đều bay sạch.

Dọc theo lỗ hổng tách ra, Lạp Lệ Sa dùng sức nhấn mũi dao, ống trúc theo tiếng tách thành hai nửa, hai cây cơm dài xuất hiện trước mắt, nồng đậm thanh hương xông vào mũi, màu sắc bỏ thêm nước tương thập phần tươi sáng, rất là gợi thèm ăn.

Đưa cơm cho Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa tiếp tục tách trúc, độ lửa rất tốt, gạo nếp trộn với gạo tẻ mềm dính dễ ăn, bọc nước tương cùng dầu trơn làm người muốn ăn ngay lập tức.

Phác Thái Anh có chút gấp không chờ nổi nếm một ngụm, thỏa mãn đến thẳng lắc đầu. Lạp Lệ Sa phát hiện cũng nếm một ngụm, cơm ngọt mặn vừa ăn, mềm nhưng không dính, độ ẩm vừa phải, hạt cơm thấm trọn vẹn vị mặn của thịt cùng hương thơm măng trúc, đặc biệt ăn ngon.

Cảm giác hai người bởi vì bận bộn xử lý vườn dâu, nhiều ngày liền đều không nếm đến món ăn tinh xảo như vậy, thật sự thỏa mãn.

Lạp Lệ Sa cảm thán: "Mấy ngày nay bận rộn, cũng chưa thời gian chăm chút nấu ăn, dẫn nàng ra ngoài dạo chơi cũng ít."

Phác Thái Anh lắc đầu: Không sao, bận rộn cũng được, nhàn hạ cũng tốt, chỉ cần ở bên nàng ta đều vui vẻ.

Ở trong mắt nàng, chỉ cần có Lạp Lệ Sa bên cạnh thì chính là hạnh phúc.

Lạp Lệ Sa ánh mắt nhu hòa: "Năm nay mới đi vào quỹ đạo muốn ủy khuất nàng theo ta vất vả, chờ đến sang năm ổn định, ta liền có thể nhiều chiếu cố nàng." Các nàng cũng không phải thật sự có dã tâm, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần có thể áo cơm vô ưu, cho dù cơm canh đạm bạc cũng không cảm thấy khổ sở.

Chỉ là thời đại này nếu chỉ dừng lại ở cuộc sống bình phàm, đối với hai nữ tử trộm yêu nhau như các nàng là không đủ, người thường hy vọng thoát khỏi bình đạm, mà các nàng còn cần phải tiến xa hơn thế nữa.

Ăn cơm xong Lạp Lệ Sa lại tiếp tục mân mê guồng quay tơ, mà Phác Thái Anh thì ở bên nàng xử lý sổ sách vườn dâu. Thời gian gần đây phí tổn không ít, nàng cần kiểm kê trương mục, để bảo đảm số bạc hiện giờ có thể chống đỡ hoạt động kế tiếp của các nàng.

Lạp Lệ Sa ở nơi đó đôi lúc gõ gõ đánh đánh, thanh âm có chút ầm ĩ, bất quá Phác Thái Anh cũng không để ý, hãy còn chuyên chú mà ghi sổ, thường thường kí©h thí©ɧ một chút bàn tính.

Guồng quay tơ bị tháo ra không sai biệt lắm, Lạp Lệ Sa rất rõ ràng kết cấu vận hành của nó, e ngại với công nghệ sản xuất hiện giờ, nàng cần thiết lựa chọn một biện pháp cải tiến khả thi.

Hiện giờ guồng quay tơ đều là một người vận hành, chúng hoạt động nhờ dụng lực vào tay cầm hoặc bàn đạp. Kết cấu đơn giản gồm cán cong, đạp côn, đinh móc tạo thành, đạp côn thông qua cán cong kéo guồng quay cùng con suốt chuyển động, hoàn thành chuỗi xe lanh vải dệt.

Trong trí nhớ của nàng, sau Đường triều liền xuất hiện guồng quay tơ dựa vào ngoại lực, chủ yếu là bánh xe nước, mượn dùng dòng nước đánh sâu vào lực kéo, có thể dẫn động mấy chục con suốt trên guồng quay tơ, có thể thực hiện việc xe sợi cùng một lúc nhiều con tơ, một ngày một đêm có thể dệt hơn một trăm cân. Lúc trước ở thư viện trường nhìn thấy máy dệt vải, Lạp Lệ Sa cảm thấy thú vị nên đã tìm nhiều tư liệu tra xét, cũng biết được Đường triều lúc sau phát minh ra xe dệt tơ bằng guồng nước.

Lúc trước nàng chỉ lo nghiên cứu guồng quay tơ cấu tạo, căn bản không nghĩ sâu, như vậy một suy tư quả thực chính là biến hóa long trời lở đất. Lần này lại nghĩ tới động cơ hơi nước, Lạp Lệ Sa ngưng lại, ngẫm lại thì tốt rồi, chính mình lại chưa thấy qua động cơ hơi nước, muốn làm ra tới cũng là thiên phương dạ đàm*, bất quá guồng quay tơ liền không giống như vậy, có nền tảng vật chất, nàng có thể không ngừng cố gắng cải thiện, nói không chừng thật sự thành công.

*Chuyện nghìn lẻ một đêm, ý chỉ chuyện không thể xảy ra

Càng nghĩ càng kích động, Lạp Lệ Sa cảm thấy chính mình có điểm bị nguyên thân trói buộc, xuyên đến thế giới này lâu như vậy, nàng thật quên mất tuy rằng không thể giống như người xuyên không trong tiểu thuyết nghịch thiên thay đổi, nhưng loại cải tiến này thật sự khả thi.

Nàng bởi vì quá mức kích động ra một thân mồ hôi, một cái xoay người đứng lên, đi tới đi lui đầy mặt vui mừng.

Nghe được động tĩnh Phác Thái Anh ngẩng lên, thấy nàng biến thành dạng này, có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi nàng: Làm sao vậy?

Lạp Lệ Sa sắc mặt đỏ lên bước nhanh đi qua, Phác Thái Anh thấy nàng nghẹn đỏ bừng cái trán đổ mồ hôi, hoảng sợ, vội vàng đứng lên: Nàng làm sao vậy, không thoải mái sao? Như thế nào ra mồ hôi?

Lạp Lệ Sa một phen cầm tay Phác Thái Anh, hưng phấn nói: "Không có việc gì không có việc gì, chính là nghĩ tới phương pháp cải tiến, quá kích động. Thái Anh, nếu ta có thể thành công, ít nhất có thể nâng cao hiệu suất khung cửi mấy chục lần!"

Quan trọng là sự cải tiến của nàng sẽ không ảnh hưởng đến lịch sử biến thiên, guồng quay tơ dựa vào sức nước hưng thịnh bất quá mấy trăm năm, đến Minh Triều đã dần dần mai danh ẩn tích, bởi vì sợi bông cùng cây gai thay thế tơ tằm, loại guồng quay tơ này không thích hợp, hiện tại trước tiên chế tạo ra nó cũng chỉ là vụn vặt.

Thấy Lạp Lệ Sa kích động, Phác Thái Anh cũng thực vui vẻ, nàng cấp Lạp Lệ Sa cổ vũ: Nhất định có thể, Lệ Sa lợi hại nhất.

Lạp Lệ Sa nhịn không được nở nụ cười, "Ta muốn làm cái gì nàng cũng chưa hỏi, liền biết ta nhất định có thể?"

Phác Thái Anh quyết giữ ý mình: Không cần hỏi, chính là nàng có thể.

Lạp Lệ Sa ý cười ngăn không được, kéo tay nàng hôn hôn: "Ta nói cho nàng biết ý tưởng của mình."

-------------------------------------

*Lạp Lệ Sa vẽ tranh rất đẹp, các bạn có thể đoán được, bức tranh thanh y nữ tử dưới hoa đào ở chương 1, là do ai vẽ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro