Chương 104: Cá quế chiên xốc giòn
Lạp Lệ Sa cũng không biết nàng suy nghĩ nhiều như vậy, mang theo người trở về nhà, liền chuẩn bị xử lý cá quế kia.
Cá quế này cái đầu không nhỏ chừng hơn hai cân, ngày hôm qua đem về nuôi trong sọt hiện tại còn sống. Sau khi làm sạch, Lạp Lệ Sa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Phác Thái Anh thì tại một bên nhặt rau nấu cơm.
Cá quế chiên xù hay còn gọi là cá quế phi lê chiên xốc giòn, là một món ăn rất nổi danh tại Tô Châu, hương vị chua ngọt rất ngon miệng. Ngày hôm qua lúc câu được cá quế, Lạp Lệ Sa liền nghĩ tới món này. Điều duy nhất tiếc nuối chính là không có sốt cà chua, bởi vậy Lạp Lệ Sa chỉ có thể tự mình điều chế một phần nước sốt chua ngọt. Phác Thái Anh khẩu vị nghiêng về chua ngọt vừa ăn, món này nàng ấy khẳng định thích.
Cá quế chính là trân phẩm hiếm có, cho dù ở xã hội hiện đại, cá quế giá cả cũng không rẻ. Bỏ đi răng cá và đầu cá, bước tiếp theo chính là thử thách tay nghề dùng dao vô cùng phức tạp, thịt cá được róc khỏi khung xương, nhưng không thể đứt phần đuôi, chặt bỏ xương lưng và cựa, chỉ còn lại thịt nạc hai bên, dùng dao khía hình chữ thập, sau đó ướp với rượu vàng, gừng cùng muối ăn.
Đây chính là thời khắc mà Phác Thái Anh thích quan sát nhất. Trong thời gian ướp cá, Lạp Lệ Sa ở kia điều nước sốt, không có sốt cà chua không chỉ có hương vị khiếm khuyết, màu sắc cũng sẽ không được đẹp, cho nên Lạp Lệ Sa dùng tương ớt trong nhà, thêm vào tỏi nhuyễn cùng đường, giấm khuấy lên.
Rửa tay sạch sẽ, Lạp Lệ Sa dùng ngón tay nếm thử, chua ngọt ngon miệng mang chút vị cay, chính là một loại phong vị khác. Nàng lại chấm một chút ở đầu ngón tay đưa cho Phác Thái Anh: "Thái Anh nàng nếm thử hương vị, còn cần thêm chút cái gì?"
Phác Thái Anh đang nhìn đến xuất thần, thấy Lạp Lệ Sa đưa ngón tay qua, nàng theo bản năng liền hé miệng đem ngón tay nàng ấy ngậm vào trong miệng, nếm xuống hương vị.
Lạp Lệ Sa rõ ràng cảm giác được Phác Thái Anh nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, đầu lưỡi nàng ấy trượt qua ngón tay nàng, sau đó tới lui cọ xát, tức khắc thân thể nàng một cái giật mình, ngón tay đều nhịn không được co rúm.
Nàng nhìn chằm chằm ngón tay chính mình, sau đó rụt trở về. Phác Thái Anh tự nhiên đem động tác của nàng xem ở trong mắt, lập tức cũng có chút ngốc, vừa rồi Lạp Lệ Sa cũng đã nếm qua, hơn nữa động tác này có điểm quá ái muội. Tiểu cô nương tức khắc đỏ mặt, sau một lúc lâu cũng không biết diễn tả thế nào.
"Ăn ngon chứ?" Thấy nàng dáng vẻ này, Lạp Lệ Sa vành tai cũng có chút nóng, vội vàng dời đi tâm tư của cô nương ngốc này.
Nhưng câu hỏi này xứng với tình cảnh vừa rồi, thật là càng thêm ý vị. Phác Thái Anh ấp úng nhìn nàng, gật đầu lại lắc đầu.
Lạp Lệ Sa cũng vừa thẹn vừa muốn cười, chỉ có thể lại lần nữa nói: "Nước chấm hương vị tốt sao?"
Phác Thái Anh vội vàng gật đầu: Ăn rất ngon.
Lạp Lệ Sa yên tâm tiếp tục bận rộn, Phác Thái Anh nhìn nàng, liếʍ liếʍ môi gương mặt má lúm đồng tiền lại xông ra.
Ướp xong thịt cá lại lăn bột mì, Lạp Lệ Sa đang cầm ngược nó lên, lắc bột và chia đều từng miếng, trên thịt cá được cắt gọt công phu dính bột mì phá lệ xinh đẹp, Phác Thái Anh nhịn không được trầm trồ một tiếng.
Trong nồi nhiệt độ dầu nóng vừa lúc, nên thả cá vào, Lạp Lệ Sa nhắc nhở nói: "Thái Anh đứng xa một chút, tránh phỏng tới nàng."
Sau khi Phác Thái Anh thối lui, nàng đổ dầu nóng lên cá, tiếng xèo xèo truyền đến, dầu nóng quay cuồng, xối đều khắp thịt cá để tạo hình, rồi đem toàn bộ cá bỏ vào chảo dầu chiên, bọt dầu màu vàng nhạt nổi lên quanh thân cá, mùi hương nháy mắt phát ra.
Chờ đến bên ngoài đã ngả vàng xốp giòn, Lạp Lệ Sa đem nó vớt ra, lại tiến hành lần thứ hai xối dầu tạo hình, như vậy sẽ càng thêm xốp giòn.
Khi đầu cá cũng được chiên chín vàng và bày ra đĩa, Lạp Lệ Sa rưới nước sốt màu đỏ lên, màu sắc thập phần xinh đẹp.
Phác Thái Anh nhìn đến nhịn không được vỗ tay: Thật xinh đẹp!
Lạp Lệ Sa có chút đắc ý: "Nàng xem này có giống sóc không?"
Phác Thái Anh mở to hai mắt nhìn, theo sau che miệng cười đến vui vẻ, Lạp Lệ Sa bị tiếng cười của nàng cảm nhiễm, cũng nở nụ cười, tiểu nha đầu này cười lên đều đáng yêu đến muốn mạng.
Giữa trưa một đĩa cá quế chiên xù ăn kèm một đạo bắp cải xào, vừa thỏa mãn lại phong phú.
Phác Thái Anh đi theo Lạp Lệ Sa thưởng thức mỹ vị, trình độ nấu nướng đã vượt xa tiêu chuẩn Đường triều, món cá lăng sóc này nàng chưa từng nghe qua, nhìn Lạp Lệ Sa gắp cho nàng một khối thịt cá, nàng cúi đầu ăn lên, nhập khẩu chính là hương vị nước sốt bên ngoài, chua ngọt hơi cay, đặc biệt ngon miệng.
Một ngụm cắn đi xuống, bên ngoài là sền sệt nước sốt, bên trong chính là phần da xốp giòn, cắn xuống lại là thịt cá tươi ngọt, không hề có xương, như thế ba tầng hương vị tụ họp ở bên nhau, cắn một ngụm liền ăn ngon lợi hại.
Phác Thái Anh ăn đến nhịn không được hừ vài tiếng, biểu đạt nàng đối món này vừa lòng. Phác Thái Anh là người Giang Nam điển hình, khẩu vị thiên chua ngọt, món này phá lệ như ý nàng, khiến nàng ăn đến dừng không được.
Lạp Lệ Sa thấy nàng thích thành như vậy, trong mắt tràn đầy sủng nịch tươi cười, tuy nói hiện giờ sinh hoạt khá hơn, nhưng điều có thể làm nàng thả lỏng vui vẻ, vĩnh viễn chính là nụ cười của Phác Thái Anh.
Tới rồi ban đêm, đèn trong phòng vẫn sáng, Lạp Lệ Sa tắm rửa xong nhìn Phác Thái Anh bên bàn ghi sổ, xoa tóc nói: "Đều ban đêm, ngày mai lại viết."
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười lắc lắc đầu, chỉ chỉ quyển sổ trước mắt, ý bảo chỉ còn một chút.
Lạp Lệ Sa buông khăn lông giúp đỡ đem bấc đèn dầu chỉnh sáng một chút, lại để ánh sáng chiếu lên bàn đầy đủ hơn, nhìn Phác Thái Anh nói: "Nàng cẩn thận, đừng hỏng đôi mắt."
Nàng cúi người nhìn thoáng qua, Phác Thái Anh đang ghi chép lại sản lượng ra vào ở vườn dâu, Lạp Lệ Sa đại khái nhìn nhìn, lá dâu trên cơ bản đều phát triển, một bạc tằm từ lúc sinh ra đến kết kén, cần dùng hai ba trăm cân lá dâu, năm nay trấn Thanh Dương nuôi mấy trăm bạc tằm, yêu cầu lượng lá dâu cực lớn. Liền trước mắt trình độ trồng dâu của bọn họ, bốn mẫu vườn dâu có thể nuôi mười bạc tằm. Mà Lạp Lệ Sa đã cải tạo vườn dâu, năm thứ nhất tuy còn kém chút, nhưng hai mẫu đất có thể nuôi mười bạc tằm.
Chờ đến vườn dâu chiết cây hoàn thành, sang năm một mẫu đất có thể giải quyết mười bạc tằm.
Trước mắt tằm đã ngủ bốn giấc, yêu cầu lá dâu cũng không ít, mỗi ngày vườn dâu đều thu được tiền lời không nhỏ, hơn nữa xu thế ngày càng đi lên.
Phác Thái Anh ghi chép rất rõ ràng về sản lượng lá dâu cùng hạch toán thu chi, đồng thời ngày mai sẽ cấy cây dâu giống, cần một chút phí tổn, nàng đang làm dự toán.
Lạp Lệ Sa thấy rằng tiểu cô nương đã rất thành thạo trong việc ghi sổ theo phương thức mới, trí nhớ nàng ấy vô cùng tốt, có cô vợ nhỏ trấn cửa ải, kế hoạch tiếp theo của nàng mới có thể vừa tiến hành vừa kê cao gối mà ngủ, nàng trong lòng hiểu rõ.
Thấy Phác Thái Anh gác bút, Lạp Lệ Sa ôm nàng thở dài: "Thái Anh làm sao giỏi như vậy, nếu không có nàng, ta làm chuyện gì cũng không thể tự tin."
Phác Thái Anh cười, quay đầu nhìn nàng ra dấu nói: Nàng mới giỏi, biện pháp nhiều, vườn dâu mới có thể làm tốt như vậy.
Mỗi lần Khâu Viễn Chân đến xem vườn dâu, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, còn muốn đưa ra 800 quan để mua trở về, nhưng lại bị Lạp Lệ Sa cự tuyệt, hắn ảo não vô cùng.
Lạp Lệ Sa hôn hôn nàng: "Đều là nàng không so đo hết thảy giữ gìn ta, nếu đổi thành ta bị người khác nhặt, đều không biết được sẽ sống thành dạng gì."
Nàng mềm nhẹ thở dài lại cảm thấy chính mình tràn đầy may mắn, Phác Thái Anh nắm chặt tay nàng, đồng dạng may mắn. Lạp Lệ Sa may mắn chính là tránh đi khả năng phát sinh cực khổ, mà Phác Thái Anh lại tránh đi hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, thật sự là rất đáng để ăn mừng một trận.
Hai người ôm như vậy trong chốc lát, Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói: "Nước nóng rồi, nên đi tắm rửa."
Phác Thái Anh gật gật đầu, cầm quần áo đi rửa mặt.
Bóng đêm đặc sệt, ánh nến trong phòng đã tắt, ngoài phòng phá lệ an tĩnh, liền tiếng côn trùng kêu vang đều không thể nghe thấy, bởi vậy một chút động tĩnh trong phòng phá lệ rõ ràng.
Giọng mũi lộ ra dinh dính thường thường ở trong bóng đêm vang lên, tựa hồ khó có thể áp chế. Rèm trướng rũ xuống đong đưa, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở khác.
Nhìn tiểu cô nương đã bị trêu tàn nhẫn, giận dỗi đem lưng xoay về phía mình, Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, chóp mũi nhẹ nhàng vùi vào sau gáy của nàng, hôn hôn dọc theo cái cổ trắng nõn đang dần đỏ bừng lên.
"Muốn tỷ tỷ dừng lại? Vẫn là không muốn tỷ tỷ dừng lại?"
Vừa nói, bàn tay Lạp Lệ Sa uốn lượn theo đường cong của nàng, dán da thịt nhẹ nhàng nhu lộng, sau đó tìm đến nơi đào nguyên mềm mại kia, vừa phủ đi lên chính là ôn nhuyễn đầy cõi lòng.
Loại cảm giác thân mật từ phía sau này khiến Phác Thái Anh càng thêm bị kí©h thí©ɧ, bởi vì nhìn không thấy mặt Lạp Lệ Sa, lại nói không được, nàng chỉ có thể hừ hừ đáp lại.
Phát hiện Phác Thái Anh cả người đều phát mềm, tựa hồ thỏa hiệp, Lạp Lệ Sa đem nàng vớt qua, toàn bộ thân thể áp lên trên người nàng.
Nương theo chút ánh trăng hắt qua khung cửa, chỉ thấy người dưới thân đôi mắt như ngậm lấy một tầng sương, vẫn luôn mím môi nhìn nàng, thân thể còn đang run nhè nhẹ.
Đối tiểu cô nương mà nàng sủng nơi đầu quả tim, Lạp Lệ Sa tràn đầy thương tiếc, nàng như một tín đồ hành hương, nụ hôn của nàng từ vành tai âu yếm lướt xuống xương quai xanh, mỗi một tấc đều không bỏ sót, vô cùng trân ái. Nghe được nhịp tim của Phác Thái Anh vì chính mình mà đập dồn dập lên, tiết tấu như một điệu nhạc rộn ràng sống động, Lạp Lệ Sa có một loại hạnh phúc không gì sánh được.
Nàng đối khúc dạo đầu vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn, tận hết ôn nhu mà đi lấy lòng người con gái nàng yêu. Cái mũi của nàng cọ lên cổ Phác Thái Anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi một trận, mùi hương mê người làm nàng có chút mất khống chế, nhịn không được cúi xuống ngậm vào nơi mềm mại kia, khoang miệng bao bọc lấy, đầu lưỡi trêu đùa thưởng thức.
Bị nàng như vậy một kí©h thí©ɧ, Phác Thái Anh thấp thấp hừ một tiếng, cả người không tự chủ phát mềm, toàn thân đều là nóng bỏng. Nàng giống như bị bao bọc trong một đám mây ấm nhiệt, đôi tay vòng ôm lấy Lạp Lệ Sa, để thân thể các nàng vô hạn mà gần kề lẫn nhau.
Biết tiểu cô nương nhà mình thích điều này, Lạp Lệ Sa bắt đầu hôn đi xuống, thật cẩn thận hôn lên bụng nhỏ của nàng, ngón tay thon dài cũng tuần du một trận, vuốt ve nơi bắp đùi trơn nhẵn kia, trằn trọc ma sát, không ngoài dự liệu nghe được tiểu cô nương 'ân' lên một tiếng, thấp mị mà quyến rũ.
Phác Thái Anh nằm ở dưới ánh mắt ướŧ áŧ, nàng bị Lạp Lệ Sa hôn đến cả người khô nóng khó nhịn, nhưng nàng chỉ có thể vặn vẹo vòng eo, bàn tay lại nắm Lạp Lệ Sa một chút, như thể báo cho nàng ấy biết, nàng chịu không nổi nữa.
Rất tinh tường hiểu được tiểu cô nương không tiếng động cầu xin, ngón tay Lạp Lệ Sa dọc theo đường cong lướt xuống, liền phải chạm đến nơi hoa tâm ấm áp kia, nhưng đầu ngón tay lại tuần du vòng quanh, không hề có trọng điểm.
"Ân....."
Phác Thái Anh không tự chủ mà ngâm khẽ một tiếng, một khắc bị Lạp Lệ Sa chạm đến, cả người nàng đều run lên, hai chân thon dài kẹp lấy Lạp Lệ Sa, đem một mảnh nóng ướt cọ vào người trên thân, nếu Lạp Lệ Sa lại tiếp tục như vậy, nàng đều nhịn không được khóc lên.
Lạp Lệ Sa vuốt ve bên eo nàng, ý bảo nàng thả lỏng, bờ môi lại dán sát vành tai nàng, lẩm bẩm nói: "Ngoan, gọi tỷ tỷ."
"Thái Anh, gọi tỷ tỷ, ta liền cho nàng."
Đáp lại lời Lạp Lệ Sa, chỉ có duy nhất tiếng khóc thút thít trầm thấp.
........
Hôm sau lúc Phác Thái Anh tỉnh lại, Lạp Lệ Sa đã tỉnh từ lâu, nàng nửa dựa vào đầu giường, đang mỉm cười xán lạn nhìn chính mình.
Phác Thái Anh sửng sốt nửa ngày, hồi tưởng lại đêm qua nữ nhân nhìn như ôn nhu này lại tìm mọi cách lăn lộn nàng, cũng không biết từ đâu ra ác thú vị, chính mình nói không được, nàng ấy một hai phải ở thời điểm mấu chốt trêu nàng, để nàng kêu tỷ tỷ.
Nàng đầy mặt đỏ bừng, lúc ấy nàng tay chân nhũn ra, nói không được cũng ra dấu không được, hồi tưởng đến đây, nàng bắt lấy tay Lạp Lệ Sa cắn một ngụm.
Lạp Lệ Sa chỉ là cười tùy nàng cắn, còn sờ sờ đầu nàng vuốt tóc cho nàng. Phác Thái Anh chỉ là giận nàng khi dễ chính mình, nơi nào đành lòng cắn đau nàng.
Lạp Lệ Sa kéo chăn đem nàng bới lên, hôn hôn khóe môi nàng: "Ngoan, không tức giận, ta sai rồi."
Phác Thái Anh hừ một tiếng, bĩu môi vươn một đôi tay vẫy vẫy: Rất nhiều rất nhiều lần!
Lạp Lệ Sa trong mắt có chút ngượng ngùng, kỳ thật nàng chỉ là có chút nhịn không được, mỗi khi nàng làm Phác Thái Anh gọi tỷ tỷ, Phác Thái Anh biểu hiện đến phá lệ đáng yêu, nói không nên lời chỉ có thể phát lên tiếng khóc thút thít nho nhỏ mềm mại, dáng vẻ nàng ấy nỗ lực muốn đánh thủ ngữ, rồi lại không có cách nào, chỉ có thể lôi kéo cắn nàng. Cố tình lại hạ miệng không hề sức lực, cắn đến Lạp Lệ Sa tâm ngứa.
Tuy rằng khi dễ tiểu cô nương như vậy là không tốt, nhưng nàng nhịn không được, làm sao bây giờ.
"Là thật nhiều lần, ta nhịn không được. Về sau ta sẽ không quá phận như vậy, được không?" Lạp Lệ Sa hống nàng, Phác Thái Anh dỗi dỗi nửa ngày, bị Lạp Lệ Sa ôm trêu đùa, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.
Đem người dỗ dành xong Lạp Lệ Sa mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn sắc trời, ôn thanh nói: "Ta đi làm bữa sáng cho nàng, hôm nay ăn trứng hấp chịu không?"
Ngày thường Phác Thái Anh chưa từng đối nàng nổi lên tiểu tính tình, cũng chỉ có loại thời điểm này nàng ấy sẽ như vậy, làm Lạp Lệ Sa vừa áy náy vừa thương yêu không dứt.
Nàng đứng dậy mặc tốt quần áo, mở ra cửa sân, Ô Ô đã thức, duỗi cái eo lười chuyển động vòng quanh Lạp Lệ Sa.
"Đói bụng không?" Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu Ô Ô, cười nói. Nàng tâm tình rất tốt, khóe miệng ý cười thu không được.
Nàng đem thóc cho gà ăn, trong nhà hai con gà mái đều đang ấp trứng, tổng cộng thêm mười mấy gà con, ríu rít thật là náo nhiệt. Cho gà ăn xong, nàng đi ổ gà sờ sờ lấy vài cái trứng gà mới mẻ, chuẩn bị cấp cô vợ nhỏ cáu kỉnh làm món ngon, tối hôm qua giống như đã làm mệt đến nàng ấy rồi.
Phác Thái Anh trong lúc mặc y phục lại nhìn nhìn trên người dấu vết do đầu sỏ gây tội kia để lại, nhăn cái mũi đã ngọt ngào lại oán trách, người này phía trước vẫn luôn thủ lễ không chịu muốn nàng, hiện tại cũng không thật muốn nàng, chính là lăn lộn so với nàng càng đa dạng, đại phôi đản.
Đại phôi đản đang làm trứng hấp nhanh chóng quay đầu đánh cái hắt xì, vừa nghĩ không phải là tiểu nha đầu kia đang mắng nàng đi. Khóe miệng nàng giương cười, chạy nhanh nấu cơm, đêm qua lăn lộn nàng ấy muộn như vậy, khẳng định muốn đói bụng.
Cách làm món trứng hấp rất đơn giản, nhưng hương vị ăn ngon lại có dinh dưỡng, làm bữa sáng là thích hợp nhất.
Đánh bốn quả trứng vào trong nước sôi, chậm rãi nấu đến định hình, cho đến khi trứng chín bảy phần liền múc vào chén, trong nhà rượu nhưỡng cùng đường đều có, cho vào trong chén, một chén trứng hấp đơn giản đã sẵn sàng.
Buổi sáng ăn cái này khẳng định không đủ, Lạp Lệ Sa tối hôm qua liền trộn tốt bột mì, chuẩn bị làm bánh áp chảo cho Phác Thái Anh.
Làm bánh áp chảo là việc tinh tế, tương đối phiền toái, nàng còn chưa từng cho Phác Thái Anh làm qua, hôm nay làm một lần hống nàng ấy vui vẻ.
Bột mì trộn xong cắt thành nắm nhỏ cán phẳng, lại bôi lên mỡ heo điều chế dầu, sau khi cuộn lại liền để vào chảo chiên. Sau nhiều lần làm mì tươi, thủ pháp cán bột của nàng càng ngày càng thuần thục, thực mau liền cán bốn chiếc.
Phác Thái Anh vừa rửa mặt vừa liếc nhìn nàng, Lạp Lệ Sa mỉm cười nhìn đáp lại, nhưng tiểu cô nương lại ngạo kiều mà dẩu miệng không để ý tới nàng.
Lạp Lệ Sa bật cười, đưa trứng hấp cho nàng: "Đói bụng rồi, ăn trước trứng hấp lót dạ."
Phác Thái Anh nuốt nuốt nước miếng, nàng thích nhất Lạp Lệ Sa làm trứng hấp, vị ngọt béo lại đặc biệt thơm mềm. Nàng tiếp nhận cầm thìa xem xét bên cạnh, nhìn thấy còn có một chén, lúc này mới ăn lên.
Trứng hấp bảy phần chín, lòng đỏ bên trong vẫn là nhân đường, một ngụm cắn đi xuống hơi hơi lưu nước, thần kỳ chính là Lạp Lệ Sa làm không hề có mùi tanh, ăn lên đặc biệt thơm, xứng với nước canh ngọt, ăn ngon cực kỳ.
Thấy Lạp Lệ Sa còn bận việc không rảnh hai tay, Phác Thái Anh nhìn nhìn trong chén quả trứng bị cắn một nửa, banh mặt múc lên đưa tới bên miệng Lạp Lệ Sa, ừm một tiếng.
Lạp Lệ Sa thấy tiểu cô nương phồng lên quai hàm, thực nghiêm túc đối chính mình sinh khí, nhưng rồi vẫn lại đây đút cho nàng ăn, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Nhưng sợ nàng ấy thẹn quá thành giận, nàng chỉ có thể chịu đựng, há mồm đem nửa cái trứng kia cắn vào trong miệng, ăn đến phá lệ thỏa mãn.
Phác Thái Anh cúi đầu uống canh, lại nhịn không được thò đầu qua, nhìn xem nàng đang làm cái gì.
Lạp Lệ Sa thấy thế giải thích: "Đây gọi là bánh áp chảo, đặc biệt xốp giòn ăn ngon." Chiếc đầu tiên trong chảo đã vàng hơi cháy, Lạp Lệ Sa múc nó ra, ý bảo Phác Thái Anh nếm thử.
Chiếc bánh còn nguyên miếng, Phác Thái Anh vươn chiếc đũa kẹp, lại phát hiện vừa kẹp bánh liền tầng tầng bị xé xuống, nàng thoáng sửng sốt, dùng chiếc đũa kéo một mảnh để vào trong miệng, bên ngoài một tầng giòn tan hơi cháy, vị muối tương đối nhạt, xác thật càng nhai càng thơm, nàng mở to hai mắt lại ăn một ngụm, thật sự ăn ngon.
"Thế nào, ăn ngon không?"
Phác Thái Anh gật đầu lại gắp một đũa đút cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa đem bánh cuốn tiến trong miệng, nếm nếm: "Phát huy không tồi, ăn ngon."
Nàng tiếp tục chiên số bánh trong chảo, lại cười nói: "Nàng tha thứ ta được không? Còn sinh khí sao?"
Phác Thái Anh hừ một tiếng, tiếp tục đút nàng nửa quả trứng, chính mình ngồi ở một bên từ từ ăn lên, nhìn dáng vẻ vẫn chưa được hống tốt.
Lạp Lệ Sa biết rằng nàng ấy sẽ không thật giận dỗi chính mình, nhưng dỗ dành lẫn nhau là tình thú các nàng, cũng là chiếu cố cảm xúc thê tử của nàng.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro