Chương 11: Cô phụ

Lạp Lệ Sa thong thả ung dung cùng chủ nhiệm phân tích tình hình: "Tôi đã quan sát trong một thời gian, nàng không có rối loạn tri giác, không rối loạn suy nghĩ cũng không không rối loạn cảm xúc. Trong chẩn đoán phân biệt, có thể loại trừ bệnh tâm thần phân liệt thuộc nhóm bệnh tâm thần, nàng giống như ở phạm trù rối loạn đa nhân cách trong danh mục bệnh tâm thần.

Rối loạn đa nhân cách là một dạng bệnh tâm thần, còn được gọi là rối loạn nhận dạng phân ly, gọi tắt là DID, tức là một người thể hiện các đặc điểm tính cách của hai hoặc nhiều vai trò.

  Phác Thái Anh đứng dậy muốn vỗ bàn, Lạp Lệ Sa giữ lấy vai nàng, ấn ngồi trên ghế: "Nghe lời."

Lão chủ nhiệm nhìn nàng với ánh mắt hiền từ hơn.

——Mọi bệnh nhân bị buộc phải đến gặp bác sĩ đều sẽ nói rằng mình không bị bệnh.

"Đừng làm loạn." Lạp Lệ Sa đứng phía sau ôm lấy vai nàng, giọng điệu so với bình thường ôn nhu hơn rất nhiều.

Tiếp tục mô tả tình trạng bệnh với chủ nhiệm: "Hiện tại tôi chỉ tìm thấy hai nhân cách. Nhân cách trước đây không biết gì về kiến thức y học, tính cách tương đối yếu ớt, không hiếu thắng. Hiện tại, tính cách này khá nữ tính, tính cách tương đối trưởng thành, trí nhớ độc lập, có thói quen hành vi, phong cách suy nghĩ, nhận thức về bản thân và có hiểu biết nhất định về kiến thức y học."

Chủ nhiệm:"Hiện tại nhân cách này biểu hiện rất hung hăng sao?"

Lạp Lệ Sa:"Không, chỉ một chút thôi."

Đây không phải là nói nàng có chút dữ tợn sao?

  Phác Thái Anh bắt lấy tay đang ôm lấy mình của Lạp Lệ Sa, nhịn không được muốn cắn một cái.

Nhưng cắn không phải chứng minh rằng nàng thật sự hung hăng sao?

Chủ nhiệm hỏi:"Hai nhân cách có biết sự tồn tại của nhau không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Tôi không biết. Nàng sẽ xuất hiện khoảng thời gian quên mất nhiều thứ. Nàng không nhớ những gì đã xảy ra vào một khoảng thời điểm nhất định, thậm chí còn quên tên tôi ngay từ đầu".

Chủ nhiệm hỏi:"Có phương hướng trầm cảm không?"

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng hầu hết bệnh nhân DID đều có kèm theo triệu chứng trầm cảm.

"Không có, tiếp xúc một thời gian ngắn cho thấy tính cách này vui vẻ hơn, nhưng nàng có những tổn thương trong thời thơ ấu, bị các bạn đồng trang lứa cô lập và bắt nạt."

Chủ nhiệm gật đầu:"Thời thơ ấu là giai đoạn quan trọng của sự hình thành nhân cách. Nhiều bệnh nhân DID đã bị sang chấn tâm lý khi còn nhỏ cho nên một nhân cách khác bắt nguồn từ đó là một kiểu tự bảo vệ. Tất nhiên, tình trạng này phức tạp hơn, không thể dễ dàng thực hiện chẩn đoán, như vậy đi, đầu tiên chúng ta sẽ làm một vài kiểm tra quy mô nhỏ."

Càng nói chuyện càng bộc phát, ngay cả vết sẹo thuở nhỏ cũng bị đem ra bàn tán, Phác Thái Anh vì tức giận mà mở ống tay áo Lạp Lệ Sa ra, ác ý cắn vào cổ tay trái của cô.

Cánh tay thình lình truyền đến cảm giác đau thấu tim, Lạp Lệ Sa 'hừ' một tiếng, khiến lực đạo của nàng giảm đi đôi chút.

Lợi dụng lúc cô đau, Phác Thái Anh đứng dậy đẩy cô ra rồi bước nhanh ra khỏi phòng khám.

*

Bại hoại, tra nữ, hỗn đản...

  Phác Thái Anh rủa thầm trong lòng, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Nàng hít sâu vài cái, thầm tự nhủ《không nên tức giận》 trong lòng.

Vừa nghĩ đến câu "Vì việc nhỏ mà tức giận, cần gì phải quay đầu ngẫm lại", Lạp Lệ Sa liền đuổi theo nàng.

  Phác Thái Anh nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của cô, lửa giận nháy mắt lại nổi lên,ngay lập tức chỉ vào cô, chửi rủa từng chữ: "Chị là đồ khốn !"

Mắng xong liền xoay người rời đi.

Lạp Lệ Sa không tức giận, cũng không giải thích, giữ khoảng cách một mét, cô lặng lẽ đi theo phía sau Phác Thái Anh.

  Phác Thái Anh vô định bước đi, bất tri bất giác lại lang thang trong khuôn viên trường mà không hề hay biết.

Nàng đứng trước tấm bảng hướng dẫn nhìn vị trí sân thể dục trong khuôn viên trường, ghi nhớ vị trí, dựa vào cảm giác về phương hướng của mình,chuẩn xác mà đi đến sân thể dục.

Người phía sau tựa như người câm, không nói lời nào.

  Phác Thái Anh cho rằng nếu bây giờ nàng quay lại tát Lạp Lệ Sa một bạt tai thì cô cũng sẽ bình tĩnh như vậy.

Với một người như thế, nàng thậm chí không thể cãi nhau.

  Phác Thái Anh không phải là một người nóng nảy, cũng không muốn phát tiết cảm xúc của mình bằng một cuộc cãi vã.

Khi đến sân thể dục, cô cởϊ áσ khoác rồi móc lên lan can, buộc tóc, ngồi xổm xuống buộc dây giày, tập vài bài khởi động rồi chạy bộ dọc đường đua 400 m.

Toàn bộ quá trình đều làm lơ sự tồn tại của Lạp Lệ Sa.

Thời điểm cuối kỳ, không có nhiều người đến tập thể dục, trên sân chơi chỉ có lác đác vài sinh viên cũng như cán bộ, nhân viên của bệnh viện.

Lạp Lệ Sa lấy điện thoại trong túi ra, vặn âm lượng ở mức tối đa.

Trong phòng khám thường có những trường hợp khẩn cấp, bất kể có trực hay không, đều có khả năng bị gọi trở lại bệnh viện.

Cô ôm lấy chiếc áo khoác treo trên lan can của Phác Thái Anh, bước đến máy tự phục vụ ở lối vào sân thể dục mua một gói khăn giấy ướt cùng một chai nước giải khát có muối.

Sau đó, cô quay trở lại sân thể dục, đi đến khán đài, xin các học sinh xung quanh một tờ giấy nháp, lót ngồi lên mép khán đài.

Cô vén ống tay trái lên, nhìn xuống dấu răng, suy tư một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên Phác Thái Anh trên đường băng.

  Phác Thái Anh đắm mình trong việc chạy, biến tất cả những ủy khuất cùng tức giận đổ thành mồ hôi.

Chạy một vòng, nàng theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía áo khoác.

Mất rồi!

Nàng chạy chậm lại, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cùng chiếc áo khoác của mình trên khán đài.

Hừ, học Đổng Vĩnh* ăn trộm quần áo tiên nữ, không biết xấu hổ!.

(Đổng Vĩnh*: Trong truyền thuyết về Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ - Cổ tích Trung Quốc).

  Phác Thái Anh hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục chạy một vòng.

Khi chạy vòng thứ hai, nàng bắt đầu buông xuống sự tức giận và uất ức, trong lòng âm thầm vạch ra một kế hoạch tập thể dục.

Dù gì thì nàng cũng là diễn viên chứ không còn là sinh viên Y. Hình thể cùng lời thoại đều là những kỹ năng cơ bản, không thể lãng phí thời gian chỉ vì lạc bước vào thế giới xa lạ này, biết đâu một ngày nào đó nàng có thể trở về thế giới thực.

Phong cảnh trường nghi phóng nhãn lượng, trước mắt hết thảy đều là mây khói thoảng qua*. Trở lại thế giới thực là điều quan trọng nhất.

(*: Nguyên văn: 风物长宜放眼量,眼前一切都是过眼云烟: Ý chỉ phong cảnh lớn thì tầm nhìn cũng phải rộng, mọi thứ trước mắt đều là tạm bợ.)

Chạy đến vòng thứ ba, Phác Thái Anh lại liếc mắt nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa tình cờ cũng nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau từ khoảng cách rất xa trong năm giây.

Hừ.

  Phác Thái Anh lại hừ một tiếng, nhìn đi hướng khác.

Vẫn còn có chút ủy khuất.

Sau nhiều ngày thân thiết, cuối cùng nàng cũng có chút tin tưởng, nguyện ý chia sẻ quá khứ của mình với cô, tâm sự về thời thơ ấu, kể cho cô nghe về cha mẹ cùng gia đình nàng, còn đem vết sẹo tuổi thơ vạch cho cô xem.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ vạch vết sẹo này cho một mình cô.

Cô lại cảm thấy mình có bệnh nên coi đó là bệnh sử, thậm chí còn bóc mẽ nó cho người khác.

Tin tưởng rồi thất vọng là điều khiến nàng buồn nhất.

Mũi có chút chua xót, Phác Thái Anh hít hít cái mũi, yên lặng chạy bộ, sau này quyết định không nói chuyện với đồ bại hoại kia nữa.

Khi chạy đến vòng thứ 4, một lượng lớn axit lactic đã tích tụ trong người, hai chân trở nên mềm nhũn, cơ thể không được cung cấp đủ oxy, bắt đầu nhịn không được mà thở bằng miệng, không thể tập trung suy nghĩ nên buộc nàng phải chạy chậm lại.

Giới hạn của cơ thể này là năm vòng.

Ánh mắt của Lạp Lệ Sa luôn dõi theo Phác Thái Anh.

Một số học sinh xung quanh nhận ra Lạp Lệ Sa, vui vẻ chào hỏi, sau đó cô thu lại tầm mắt, quay sang lịch sự gật đầu đáp lại rồi lại tiếp tục nhìn Phác Thái Anh.

Một số học sinh lớp nghịch ngợm làm mặt bát quái: "Lão sư, bồi bạn trai tập thể dục à?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu.

"Là bồi ai vậy?"

"Cá nóc"

Một con cá nóc giân dữ.

Bạn học không hiểu:"Sao cơ?"

"Bạn học, cách cuộc thi còn có mười ngày, các bạn ôn tập xong rồi sao?"

Bị hành hạ tâm hồn từ giảng viên, bạn học mang theo một chiếc cặp sách nặng nề, ôm ngực rời đi:"Tạm biệt lão sư, em đi ôn bài."

Sau khi Phác Thái Anh chạy được năm vòng, hai chân nặng như chì, tim đập dữ dội, như có thể nghe thấy máu ầm ầm trong huyết quản.

Cơn giận đã được phát tiết, nàng đi dọc đường đua, tiến hành một vòng tản bộ cuối cùng, nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nàng liếc nhìn bộ dáng cô quạnh của Lạp Lệ Sa, vừa muốn đi tới, kiêu ngạo hỏi: "Chị biết sai rồi sao? Sai chỗ nào?"

Tuy nhiên, sự thật là sau khi cơn tức giận vơi đi, nàng nhìn thấy khuôn mặt xa cách lãnh đạm của cô, tựa như dáng vẻ học sinh chưa làm bài tập về nhà khi nhìn thấy giáo viên, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đều là do đồ bại hoại kia luôn không nói không cười, luôn có một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt khiến người ta sợ hãi không dám nhìn.

Trực giác của cô quá nhạy bén, lòng mỏng như tơ, ngay thẳng động lòng người.

  Phác Thái Anh nhớ lại đêm hôm đó, nhớ tới ánh mắt của Lạp Lệ Sa vào lúc cô nắm lấy tay trái nàng mà dò xét, còn có, như có như không mà cám dỗ nàng.

Vừa xuyên không ngày đầu tiên, đã bị cô hoài nghi.

  Phác Thái Anh lau mồ hôi trên trán. Sự tức giận cùng ủy khuất tan dần, lấy lại tỉnh táo, nàng cố gắng suy nghĩ ở một khía cạnh khác.

Các triệu chứng mà Lạp Lệ Sa quan sát được, đột biến nhân cách, mất trí nhớ, chấn thương thời thơ ấu thực sự phù hợp với biểu hiện của bệnh nhân DID.

Cô ấy là một bác sĩ, vừa nhìn thấy những triệu chứng đó chỉ có thể liên tưởng đến bệnh tâm thần, chứ không phải là bị quỷ nhập.

Trong lĩnh vực tâm lý học, bóc trần quá khứ xấu hổ của bản thân cho bác sĩ xem cũng giống như cởϊ áσ để bác sĩ khám sức khỏe. Bệnh nhân có thể cảm thấy xấu hổ nhưng bác sĩ chỉ có nhìn đến bệnh tật.

Cái gì mà phụ lòng hay không phụ lòng, thật ra chỉ hoàn toàn là cảm xúc cá nhân.

Đứng ở góc độ khách quan, có bệnh liền trị, là ý tưởng trực tiếp nhất của bác sĩ.

Nghĩ theo một hướng khác, Phác Thái Anh lê từng bước nặng nhọc về phía khán đài.

Lạp Lệ Sa ngồi một mình ở mép trước khán đài, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Nàng đến gần, lúng túng ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang ngồi ở đó.

Ánh mắt không còn chút thù địch nào, trong veo, sạch sẽ như suối nước, chóp mũi điểm mồ hôi, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đôi môi khẽ mở, khi đến gần có thể nghe thấy tiếng thở dốc nhè nhẹ.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh trong vài giây, rũ mắt, xé ra gói khăn giấy ướt, rút giấy ra, vén tóc dính trước mặt và lau mồ hôi cho nàng.

Cái trán, má, rồi đến cổ.

  Phác Thái Anh đã quen với việc được trợ lý chăm sóc, nhất thời không cảm thấy có gì không ổn, ngẩng đầu hợp tác vặn vẹo cổ, để cho Lạp Lệ Sa lau sạch sẽ, còn chủ động duỗi tay ra, ngửa lòng bàn tay, muốn cho cô lau mồ hôi trên lòng bàn tay.

Ngay sau khi hành động này diễn ra, cả hai không hẹn mà cùng sửng sốt một lúc, sau đó lại lần nữa nhìn vào mắt nhau.

Phác Thái Anh nhớ đến đêm cả hai vừa gặp nhau, Lạp Lệ Sa muốn giúp nàng lau vết máu trên mu bàn tay, nàng vô cùng kháng cự, còn dùng tay bóp chặt vết thương trên lòng bàn tay trái của Lạp Lệ Sa.

Mà bây giờ, lại nguyện ý chủ động đưa tay để cô ấy lau chúng.

Phản ứng theo bản năng của cơ thể là thành thật nhất.

  Phác Thái Anh đưa mắt sang một bên, bên tai hiện lên một tầng khí nóng, nhưng nàng không rút tay lại.

Lạp Lệ Sa nắm tay nàng, cẩn thận lau hết ngón tay này đến ngón tay khác, phá vỡ sự im lặng, nói:"Nguôi giận?"

  Phác Thái Anh ừ một tiếng.

"Tính cách này của em, là làm nghề gì?"

Không thể gạt được cô, Phác Thái Anh thành thật trả lời: "Diễn viên."

"Ăn, mặc, ở, đi lại đều có trợ lý bên cạnh hầu hạ?"

  Phác Thái Anh gật đầu một lần nữa, sau đó phản ứng:"Chị chê tôi tính tình tiểu thư à?"

Minh tinh đi ra ngoài xác thực là có trợ lý đi cùng, còn có chút giống như dâng cơm tận miệng.

"Tôi là đảng viên." Phác Thái Anh vẻ mặt ửng hồng nhấn mạnh, "Tôi sẽ làm những gì có thể trong khả năng của mình, nếu thật sự ngẫu nhiên có việc không tiện mới nhờ người giúp, giống như hiện tại lau mồ hôi, tôi thật sự mệt đến mức không muốn nhúc nhích... "

Lạp Lệ Sa mỉm cười.

Một nụ cười nhẹ, chỉ thoáng qua.

  Phác Thái Anh nghiêng đầu, mặt càng đỏ hơn.

Giây tiếp theo, nàng bất ngờ nghe được câu xin lỗi chân thành.

"Thực xin lỗi đồng chí đảng viên, tôi đưa em đi khám mà không hề hỏi ý kiến của em."

Lửa giận đã hoàn toàn bị dập tắt bởi câu xin lỗi này, Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa một mặt lau tay cho nàng, một mặt khác lại giải thích:"Lo lắng rằng em nghe thấy gặp bác sĩ liền sẽ sợ mà giấu bệnh đi, cho nên tôi cứ hành động trước, đợi mọi việc xong xuôi rồi mới nói với em, là tôi không tôn trọng em."

Thái độ bình tĩnh ôn hòa này chỉ xuất hiện khi Lạp Lệ Sa đối mặt với bệnh nhân.

  Phác Thái Anh cắn cắn môi, nhỏ giọng thì thầm:"Tôi không có bệnh, đừng coi tôi là bệnh nhân."

Im lặng một lúc, lại cúi đầu nhìn ngón chân, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Người này căn bản không hiểu nguyên nhân thật sự khiến mình tức giận...

Nàng tin tưởng cô, nguyện cùng cô nói hết chuyện cũ, mà cô lại phụ sự tín nhiệm của nàng. Cô khiến nàng thất vọng, sau đó lại trang nghiêm xin lỗi vì tưởng rằng cách làm của cô không tôn trọng nàng.

Cô căn bản là không biết được, vào một khoảnh khắc nào đó, cô đã trở thành người duy nhất của nàng.

Nhưng tâm tư này không dễ nói ra, nếu nói thẳng ra thì quá chua xót, vương vấn, chẳng khác nào than thở rằng người mình yêu không hiểu được tâm tư của chính mình.

Các nàng căn bản không phải là người yêu của nhau, cũng chưa chắc đã được xem là bạn bè.

  Phác Thái Anh không nói nên lời, thở dài thườn thượt.

Lạp Lệ Sa vẫn đang nhìn nàng, chờ nàng đáp lại.

Không trông cậy vào việc khối băng này có thể hiểu thấu, Phác Thái Anh khẽ thở dài, thay đổi tư thế dịu dàng trước đây, thể hiện sự trưởng thành rõ ràng không phù hợp với tuổi tác, nhẹ giọng nói:" Bác sĩ Lạp, chị nhận định sai rồi, thời thơ ấu của tôi có không bị chấn thương. Mặc dù tôi bị chế giễu cùng cô lập vì thuận tay trái,nhưng nếu ai đó bắt nạt tôi, tôi sẽ đáp trả lại——

Kẻ đã xé bỏ sách bài tập của nàng, nàng liền dùng bật lửa mà đốt sách hắn.

Kẻ nhét sâu vào ngăn kéo của nàng, nàng liền ra đồng rau để đào giun đất, bắt lấy loài rắn không độc và nhét trả lại túi của ả.

Ai dám đánh tôi thì tôi sẽ đánh lại, đánh xong tôi lại tìm lão sư làm đơn tố cáo, tôi cũng xuống đồng ôm chân mẹ hắn khóc lóc giả vờ bị ức hϊếp thực sự thảm, như vậy tất cả mọi người đều hướng về tôi, hắn sẽ bị lão sư trừng phạt, mẹ của hắn sẽ đánh mông hắn đến nở hoa.

Tôi thật sự rất nhát gan, lần đầu tiên phản kháng tôi sợ tới mức toàn thân phát run, lời nói cũng run rẩy, sau khi những người đó rời đi, tôi liền ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi lâu.

Nhưng là, tôi không cần tự tạo ra một nhân cách khác để tự bảo hộ mình, tôi không bao giờ cần sự bảo vệ của người khác, tôi sẽ tự bảo vệ chính bản thân mình. "

Khi nàng nói xong, lòng bàn tay cũng đã được lau sạch.

Lạp Lệ Sa không nói chuyện, trầm mặc mà nhìn Phác Thái Anh như thể đang nhìn một người xa lạ.

  Phác Thái Anh cầm lấy khăn giấy ướt trên tay Lạp Lệ Sa, chạy đến thùng rác phía xa.

Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng lưng mảnh mai của nàng, nhớ rằng chính mình là người bị tát và bị dao cắt cắt trong biệt thự khi đó, nhưng nàng lại thu mình trong góc sô pha với đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất khổ sở, nhưng lại rất tự tin mà nói:"Chị đừng khi dễ tôi."

Hóa ra đức tính này được hình thành khi còn nhỏ.

Lạp Lệ Sa cúi đầu vuốt ve vết sẹo trên lòng bàn tay trái, cười nhạt.

Sau khi vứt rác, Phác Thái Anh trở lại, Lạp Lệ Sa đưa đồ uống có muối cho nàng.: "Bổ sung nước."

  Phác Thái Anh nhấp vài ngụm, sau đó nắm lấy tay trái của Lạp Lệ Sa, nâng tay áo lên, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn vết răng mà nàng để lại.

Vết cắn rất sâu, nhưng không trầy da.

Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phòng khám luôn trong tình trạng phơi nhiễm nghề nghiệp quanh năm, sẽ tiếp xúc với những bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm như viêm gan B, AIDS, giang mai,... Là một bác sĩ lâm sàng, việc để những vết thương hở trên cơ thể là hoàn toàn nguy hiểm.

Lạp Lệ Sa vén ống tay áo phải lên, đưa cổ tay trắng nõn đến bên môi Phác Thái Anh, bình tĩnh nói: "Nếu còn giận, em có thể tiếp tục cắn tôi."

  Phác Thái Anh nắm lấy tay phải của cô.

Trong hai tuần qua, để tránh tiếp xúc nghề nghiệp, cô luôn đeo găng tay y tế trên tay trái, cô cũng không biết vết thương đang phát triển như thế nào.

  Phác Thái Anh buông ống tay áo cô ra để chúng che đi dấu răng nàng để lại, sau đó quan sát lòng bàn tay nàng.

Vết cắt ở lòng bàn tay trái đã sớm lành lặn, để lại vết sẹo xấu xí dài khoảng 5cm.

  Phác Thái Anh dùng ngón trỏ vuốt ve qua lại vết sẹo: "Đường sinh mệnh cùng đường tình cảm của chị đã bị tôi cắt đứt. Điều này có ý nghĩa gì?"

Có phải hay không là các nàng đã được định sẵn bởi số phận?

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp cùng ngứa ngáy, Lạp Lệ Sa thu tay lại:"Em biết bói mệnh à?"

  Phác Thái Anh gật đầu, trong mắt tràn ra ý cười rực rỡ: "Đúng vậy, tôi đã tính ra chị sẽ sống lâu trăm tuổi."

Cô mong rằng kịch bản của nhân vật phản diện này sẽ được bình an, hạnh phúc trong cuộc đời này và sống trường thọ.

Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt nàng, đưa tay ra, làm một động tác rất không đúng mực —— véo cằm nàng.

"Thành thật nói cho tôi biết, em là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro