Chương 17: Hôn
Lạp Lệ Sa lắc đầu, bình tĩnh nói: "Trở về rồi nghe."
"Ừm." Phác Thái Anh đem một bụng lời nói nuốt trở vào, thu lại ý cười, hừ nhẹ một tiếng,"Chờ trở về, có lẽ tôi không còn muốn nói nữa."
Mong muốn nói chuyện có sự nhạy cảm về thời gian.
"Về sau muốn thì lại nói."
Các nàng vẫn còn rất nhiều thời gian.
Đi đến khu ăn vặt, Lạp Lệ Sa nhìn và chọn các loại hương vị của khoai tây chiên.
Phác Thái Anh nhìn xuống xe mua sắm, vị dưa chuột, vị cà chua, vị thịt nướng ... Trong giỏ hàng có hơn chục gói khoai tây chiên.
Khi ngẩng đầu lên, Phác Thái Anh khôi phục nụ cười rạng rỡ, mi mắt cong cong: "Mặc dù chị đã phá hỏng kế hoạch ăn kiêng cùng thể dục của tôi, nhưng loại hành vi này ——" ngón tay chỉ chỉ đủ loại khoai tây chiên ", vẫn rất đáng được khuyến khích."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa dừng lại trên mặt Phác Thái Anh ba giây, đẩy xe hàng, đi đến khu trái cây chọn cam quýt mà Phác Thái Anh thích.
Khi một lần nữa đi ngang qua khu hoa quả ngũ cốc, Phác Thái Anh kéo góc áo của Lạp Lệ Sa đứng lại.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, sau đó nhìn gạo, đậu xanh cùng quả chà là đỏ trên kệ, hỏi: "Em muốn mua gì?"
Phác Thái Anh không trả lời, nhìn trái nhìn phải, thấy không có nhân viên siêu thị gần đó liền nắm lấy tay trái của Lệ Sa, ấn vào đống đậu xanh, lay vào cái rồi ấn xuống.
"Rất thoải mái có phải không? Mát mát lạnh lạnh? Mỗi lần đi siêu thị, tôi đều đưa tay vào sờ hai lần, vừa thoải mái vừa giải tỏa áp lực.
Lạp Lệ Sa rút tay ra, sau đó lại chôn trở lại, lặp lại vài lần, mặt không biểu cảm rút tay ra, cọ cọ trên vai Phác Thái Anh mà lau bụi trên tay:"Ấu trĩ, chỉ có trẻ con mới thích chơi."
Vậy chị còn không phải chơi thật sự vui vẻ?
Phác Thái Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng bên tai Lạp Lệ Sa, tốt bụng không vạch trần cô, tự đắc mà sờ sờ đậu xanh thêm hai lần nữa, sau đó rút lại về, tiếp tục đi theo sau lưng cô.
Xe mua sắm gần như đầy ắp, Lạp Lệ Sa mở miệng hỏi, "Chút nữa em muốn ăn lẩu hay thịt nướng?"
Phác Thái Anh nghi hoặc nói: "Không phải nói tôi làm salad rau cho chị sao?"
Vừa rồi ở nhà hàng thịt nướng, đĩa thức ăn trước mặt Lạp Lệ Sa rất sạch sẽ, cô không ăn gì cả.
Cô dường như không thể ăn những món cay đó, Phác Thái Anh muốn làm một chút đồ ăn thanh đạm cho cô."
"Em làm salad, tôi nấu lẩu hoặc thịt nướng, không có xung đột."
Người nào đó thích ăn những món ăn có khẩu vị mạnh.
Phác Thái Anh hừ nhẹ, giọng điệu có chút phấn khích: "Vậy thì nướng thịt, chúng ta ở trên ban công nướng thịt."
*
Sau khi ra khỏi quầy thanh toán, hai người mỗi người mang theo hai túi lớn hàng hóa, Lạp Lệ Sa bước đến quầy phục vụ, điền địa chỉ cùng số điện thoại, để lại hàng hóa rồi nhờ người chuyển đến căn hộ.
Các nàng đều uống rượu, không có lái xe, chẩm rãi đi bộ trên đường trở về.
Hôm nay Lạp Lệ Sa mặc một chiếc áo khoác đen cùng một chiếc áo len đen tuyền bên trong, hòa cùng chiếc váy đen gọn gàng, một thân lưu loát thuần đen tương phản làm cho nước da của cô vô cùng trắng, tựa như cành tuyết trắng, lạnh đến chói mắt.
Gió lạnh thổi qua, Phác Thái Anh vừa đi ra từ siêu thị có thiết bị sưởi, trong lòng có chút không thoải mái, ôm cánh tay xoa xoa: "Lạnh quá."
Lạp Lệ Sa lãnh đạm gật đầu: "Có chút lạnh."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vài lần.
Lạp Lệ Sa nhìn lại nàng:"Em không nhìn đường mà nhìn tôi làm gì?"
Phác Thái Anh khẽ lắc đầu, mỉm cười thở dài: "Hẳn là chị chưa từng xem phim thần tượng, bình thường lúc này chị sẽ phải cởϊ áσ khoác, khoác lên người tôi."
Lạp Lệ Sa siết chặt cổ áo, mặt không chút cảm xúc:"Nếu đưa áo cho em, tôi bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Cô không thể bị cảm lạnh mà tiếp xúc với nhiều bệnh nhân ung thư phổi với khả năng miễn dịch suy yếu.
Phác Thái Anh khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Nàng đã quen với việc nhìn thấy đủ loại người trong cuộc sống này, cả trai lẫn gái, gặp dịp thì chơi, tán tỉnh ái muội, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ không hiểu đạo lý như vậy.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, Lạp Lệ Sa đã kéo cô vào một quán nước giải khát, gọi một cốc trà sữa táo đỏ nóng hổi rồi đưa cho nàng làm ấm tay.
Chóp mũi phảng phất mùi thơm táo đỏ và sữa, Phác Thái Anh cầm trà sữa trong tay, trầm mặc một lát, nắm lấy hai tay Lạp Lệ Sa dán vào thành ngoài cốc đồ uống nóng, sau đó phủ bàn tay của chính mình lên, lòng bàn tay ấm áp hòa cùng mu bàn tay lạnh như băng của cô.
Cả hai cầm chung một cốc trà sữa để làm ấm tay.
Đôi môi mỏng của Lạp Lệ Sa mấp máy, muốn nói "Tôi sẽ mua một cốc khác." , làn da trên mu bàn tay cô đột nhiên bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve qua lại từ khớp cổ tay, mu bàn tay, đến các khớp ngón tay cùng đầu ngón tay.
Phác Thái Anh cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay tăng lên nhanh chóng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh lãnh của người trước mặt.
Lạp Lệ Sa cùng nàng đối diện một giây, sau đó nhanh chóng rũ mắt, thoáng dời tầm mắt.
Đôi tai trắng như tuyết không biết từ khi nào đã nhuốm thành màu đỏ bắt mắt, hệt như hồng mai trong nền tuyết mỏng.
Tầm mắt Phác Thái Anh rơi vào tai của Lạp Lệ Sa.
Nàng nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của người đối diện trong vài giây, không thể giải thích được, hai má tràn đầy ấm áp, lục phủ ngũ tạng tựa như bị nước ấm rửa sạch khiến lòng nàng không khỏi tràn đầy ấm áp và vui sướиɠ.
Bao trùm bởi niềm vui sướиɠ tràn ngập, người đến người đi khắp bốn phía, Phác Thái Anh nhìn người trước mặt, trong phút chốc xuất thần, xung quanh yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Chỉ trong chốc lát.
Trong giây tiếp theo, tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh lại một lần nữa tụ bên tai nàng, Phác Thái Anh buông tay ra, vỗ vỗ mặt mình, tựa như ý thức được điều gì, trong lòng đột nhiên có chút bối rối.
"Em làm sao vậy?" Lòng bàn tay ấm áp phủ lên sau đầu nàng mà xoa nhẹ, như thể đang xoa đầu mèo con.
Phác Thái Anh nhẹ nhàng đẩy tay Lạp Lệ Sa ra, nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỉm cười: "Không có gì, đã muộn rồi, mau về nhà thôi."
*
Lạp Lệ Sa rất hiếm khi nấu ăn, nhưng lại có rất nhiều đồ dùng bếp, từ lò vi sóng đến lò nướng cùng vỉ nướng.
Lạp Lệ Sa loay hoay với món nướng trên ban công, Phác Thái Anh mở TV nghe nhạc, bước vào bếp làm món salad rau đơn giản.
Làm xong, nàng lấy bia và ngồi xuống bên bếp nướng thịt.
"Có rượu đỏ trong quầy rượu." Lạp Lệ Sa trước khi ngủ sẽ uống một chút rượu đỏ để hỗ trợ giấc ngủ.
Phác Thái Anh mở lon bia, đặt nó trước mặt Lạp Lệ Sa: "Ăn thịt nướng thì phải uống bia."
Lạp Lệ Sa cầm lên muốn uống, Phác Thái Anh ngăn cô lại và đẩy đĩa salad qua: "Trước tiên ăn chút gì đó để lót dạ, sau này đừng uống khi bụng đói như hôm nay."
Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, cúi đầu ăn salad.
Thịt trên giá nướng phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt thơm phức, Phác Thái Anh đeo găng tay trong suốt, gắp ra vài lát thịt nướng với ít dầu và muối, gói trong lá rau diếp rồi đưa cho cô.
Lạp Lệ Sa nhận lấy.
Phác Thái Anh chống cằm nhìn cô ăn, trải nghiệm niềm vui của việc nuôi những động vật nhỏ.
"Sao em không ăn?" Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Sau khi trở về từ bên ngoài, Phác Thái Anh thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi vừa ăn một ít ở nhà hàng thịt nướng, không đặc biệt đói, chị hẳn là đói hơn tôi, đương nhiên tôi phải chăm sóc cho chị trước." Phác Thái Anh quay mặt đi, mỉm cười mở một lon bia. "Chị có chắc là ngày mai không phải làm việc không?"
"Không." Lạp Lệ Sa cụng ly với nàng, "Uống đi."
Lạp Lệ Sa không thích nói chuyện sau khi tan tầm, lúc đầu khi hai người ở chung thì im lặng là điều rất bình thường , giờ thì cả hai đã quen hơn, hầu hết thời gian đều là Phác Thái Anh nói chuyện còn Lạp Lệ Sa thì lại an tĩnh mà lắng nghe.
Đêm nay, Phác Thái Anh chia sẻ với cô những giai thoại trong làng giải trí, nàng kể về tục thắp hương cúng thần khi phim bắt đầu quay, muốn thỉnh sư thầy xem ngũ hành bát tự để lấy nghệ danh, nói rằng minh tinh vì để giữ bụng thon ăn cơm liền không dám ăn no, chỉ dám nhai vài miếng.
Nghe xong, Lạp Lệ Sa vì có men say, hai má trắng nõn hiếm thấy ửng hồng, vành tai đỏ ngầu, cả người hoàn toàn đỏ bừng, đôi mắt sâu sắc bén dần dần mất đi tiêu điểm.
Phác Thái Anh đặt đũa xuống: "Chị đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ thu dọn."
"Gần 12 giờ rồi." Lạp Lệ Sa liếc nhìn điện thoại, ánh mắt có chút mê ly, cố gắng bảo trì thanh tỉnh "Cứ để đây rồi ngày mai dọn dẹp."
Mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, Phác Thái Anh tắm xong, quấn áo choàng tắm đi đến phòng khách, thấy Lạp Lệ Sa đã tắm gội xong, tóc thổi khô một nửa, đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Cô dường như có tửu lượng rất kém, vừa rồi đứng lên và bước đi còn không xong, vết ửng hồng trên má vẫn chưa giảm bớt.
Phác Thái Anh rón rén ngồi vào bên cạnh, chọc nhẹ vào má cô: "Đây không phải là diễn phim thần tượng, tôi không thể ôm chị..."
Không thể bế cô vào phòng ngủ như một nàng công chúa, Phác Thái Anh đành phải vào phòng của Lạp Lệ Sa lấy chăn cùng đèn sao.
Sau khi đắp chăn cho cô, Phác Thái Anh do dự tắt đèn trong phòng khách rồi bật đèn trời đầy sao cho cô.
Chiếc đèn này được tặng cho cô, không biết cô ấy có quen dùng nó hay chưa?
Tốt hơn hết nàng nên đợi cô ngủ say rồi mới tắt đèn.
Phác Thái Anh để đèn sang một bên, ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt cô.
Người ta nói rằng mỹ nhân ở cốt không ở da, xương của cô rất đoan chính, làn da cũng rất độc đáo, trán đầy đặn, sống mũi thẳng, đầu mũi hơi cong, đường nét quai hàm tinh tế hòa cùng làn da trắng nõn; chỉ là cô có đôi mắt quá mức sắc bén, lông mày dài và hẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, có một tia u ám khi im lặng.
Lạnh lùng nhưng u ám.
Nhìn qua rất khó gần.
Nhưng trên thực tế, rất dễ để hòa hợp.
Phác Thái Anh lại đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của Lạp Lệ Sa.
Khi cô nhắm mắt lại, u ám sẽ được che đi bởi hàng mi dài.
Phác Thái Anh thích vẻ ngoài yên tĩnh cùng nữ tính của cô khi cô chìm vào giấc ngủ, tựa như bây giờ, nàng có thể ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ đếm lông mi cô, hoặc giống như một con vật nhỏ, tham lam ngửi lấy mùi cơ thể cô.
Nàng hít lấy hơi thở của Lạp Lệ Sa và đợi một lúc lâu, sau khi xác định Lạp Lệ Sa đã ngủ, nàng mới bật đèn chiếu sao và tắt đèn sợi đốt.
Nàng sợ nếu Lạp Lệ Sa đột nhiên tỉnh lại thì sẽ không kịp thích ứng với ánh sao, cho nên ngồi ở bên cạnh cô, tiếp tục im lặng bảo vệ cô, nhìn cô.
Phòng khách tràn ngập ánh sao.
Một lúc lâu sau, như để xác nhận điều gì đó, Phác Thái Anh đặt tay trái lên vai Lạp Lệ Sa, từ từ cúi xuống, tiến lại gần một chút.
Gần hơn, lại gần hơn nữa.
Không thể đến gần hơn nữa, cảm thấy hơi thở của cô lướt nhẹ qua mặt, hơi thở mỏng như tuyết thấm vào ruột gan nàng.
Chóp mũi chạm vào làn da ấm áp cùng thanh tú nơi gò má, Phác Thái Anh không tự chủ được nhắm mắt lại, đem môi mình ghé vào khóe môi cô.
Mềm mại, thơm nát, làm say lòng người.
Dán sát vài giây, xác nhận kết quả, Phác Thái Anh chậm rãi ngồi dậy, khổ sở đến sắp khóc thành tiếng.
Nhịp tim vẫn đập nhanh hơn so với bình thường, nhưng lòng nàng đã đầy ắp hương vị hỗn tạp, cảm giác buồn tẻ cùng phiền chán cứ ùa về trong lòng.
Nàng thích Lạp Lệ Sa, lần đầu tiên khi nhìn thấy cô đã rất thích, thích đến mức không dám chạm vào.
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, yêu thích trước đây chỉ dừng lại ở việc thưởng thức, giống như việc trân trọng một bức tranh thủy mặc mỹ lệ.
Nhưng đến bây giờ nàng mới nhận ra rằng trái tim rung động trong khoảnh khắc cả hai gần nhau là một thứ tình cảm khác.
Nàng đã thích một người không nên thích.
Trái tim như muốn chia làm hai nửa, một nửa tỉnh táo tự nhủ rằng đã thua thì đừng dấn thân vào, nửa còn lại nhìn mình trầm luân bất chấp sự ngăn cản.
Trong lòng chua xót đến cùng cực, Phác Thái Anh muốn rời đi, nhưng eo nàng đột nhiên bị siết chặt.
Lạp Lệ Sa mở mắt, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên eo Phác Thái Anh, đối diện với mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro