Chương 37: Vận mệnh an bài

Buổi trưa nắng chói chang, nắng xuyên qua kẽ lá xanh, đúc thành từng chấm loang lổ trên mặt đất.

Phác Thái Anh nheo mắt nhìn vầng sáng trên những phiến lá, cố gắng tìm ra một chút manh mối từ vô vàn sợi tơ.

Nàng đã cố gắng thay đổi số phận của một nhân vật, nàng nghĩ rằng mình đã thành công, nàng cho rằng mình đã nhìn thấy được hy vọng ...

Nhưng hiện tại...tại sao lại thành ra như vậy?

Nàng đã sai ở bước nào sao?

Sự việc kia là tai nạn, hay là do sự sắp đặt của định mệnh? Kết cục của nhân vật không thể nào thay đổi được sao ?

Nếu như trước đây, cái chết của Triệu lão sư chỉ là sự phỏng đoán mơ hồ. Thì giờ đây, cái chết của Hà Bội dường như đã khẳng định thêm phỏng đoán này.

Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế đá trong đình viện. Sau khi ăn xong, cô chậm rãi nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, nhẹ giọng an ủi: "Sống chết có số, em đừng nghĩ lung tung."

Phác Thái Anh quay lại, nhìn Lạp Lệ Sa, muốn nói lại thôi.

Sống chết có số? Nhưng nếu đó là số mệnh của chị thì sao?

Lạp Lệ Sa nhận thấy có gì đó bất thường, khẽ nhướng mày hỏi nàng: "Em làm sao vậy?"

  Phác Thái Anh nhìn cô, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không chấp nhận số mệnh của mình."

Tại sao nàng phải chấp nhận số mệnh cơ chứ?

Vẻ mặt luôn dịu dàng của nàng bỗng trở nên nghiêm túc, nàng tiếp tục nói với Lạp Lệ Sa: "Chị cũng không được phép chấp nhận số mệnh của mình."

Lạp Lệ Sa im lặng một lúc, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt lạnh lùng có chút tan ra: "Em ngồi xuống đi."

  Phác Thái Anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lạp Lệ Sa lấy ra một gói khăn giấy, lau khóe môi nàng, thấp giọng nói: "Em phải ăn nhiều hơn."

  Phác Thái Anh giật lấy khăn giấy trên tay cô, tự mình lau miệng. Nàng không hiểu mối liên hệ giữa việc một người không chấp nhận số mệnh của mình và việc ăn uống có liên quan gì đến nhau.

Khi ăn uống đầy đủ, nàng có thể đấu tranh với số mệnh sao?

Nàng cảm thấy không hiểu, liền hỏi, "Chị đang nói đạo lý gì thế?"

Lạp Lệ Sa chậm rãi dọn dẹp bàn ăn, liếc nhìn nàng một cái, chân thành nói: "Không có gì, tôi chỉ thấy em gầy đi rất nhiều."

  Phác Thái Anh: "..."

"Gầy...cũng rất tốt." Phác Thái Anh nhìn cổ tay mình, phần xương kéo dài từ cổ tay đến cẳng tay gầy đi rõ ràng, nàng chạm vào phần xương nhỏ, nói: "Mắc bệnh nặng một thời gian thì không cần giảm cân..."

Lạp Lệ Sa không nói thêm lời nào nữa, cô đi vứt rác rồi cùng Phác Thái Anh ngồi trong đình một lát, sau đó giục nàng trở về phòng bệnh để nghỉ trưa.

  Phác Thái Anh đứng lên, đi được một bước rồi dừng lại: "Lạp lão sư, chị cõng tôi đi."

Lạp Lệ Sa lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Phổi của em không tốt, không phải là chân."

Phác Thái Anh kéo kéo góc áo cô, nàng cười rất tươi, nụ cười mang theo một chút ý làm nũng: "Chị cõng tôi một lần thôi có được không? Tôi vất vả lắm mới giảm cân được. Đợi khi tôi xuất viện rồi sẽ lại tăng lên hơn một trăm cân, chị sẽ không cõng tôi được nữa."

Lạp Lệ Sa vẫn lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh.

  Phác Thái Anh không sợ giá lạnh, nàng tiếp tục giật giật góc áo cô.

Lạp Lệ Sa gỡ tay nàng ra, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cô đưa lưng về phía nàng, thở dài nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi."

"Không lớn lắm, tôi chỉ mới 20." Mục đích đã thành công, Phác Thái Anh mỉm cười trèo lên lưng Lạp Lệ Sa, vòng tay qua cổ cô.

Ngoài giờ làm việc, Lạp Lệ Sa không mặc áo blouse trắng, cô chỉ mặc một chiếc áo cardigan trắng cổ cao và quần jean đen, phối cùng giày trắng đế bệt tạo thành các màu trắng-đen-trắng. Cô có dáng người cao gầy, trang điểm nhẹ nhàng và tự nhiên, giống như chị gái nhà bên trầm lặng, an tĩnh.

  Phác Thái Anh nằm sấp trên lưng cô, nàng lảm nhảm bên tai cô: "Mấy ngày nay chị ăn có ngon miệng không?"

Lạp Lệ Sa cõng nàng trên lưng, bước từng bước dọc theo hành lang, cô không nói có, cũng chẳng nói không:"Vẫn như cũ."

Động tác của các nàng có chút mờ ám khiến không ít người xung quanh nhìn qua. Ánh mắt họ lướt qua khuôn mặt của Lạp Lệ Sa trong vài giây, rồi lại lóe lên một tia kinh ngạc. Sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lạp Lệ Sa, bọn họ nhanh chóng thu lại, vài giây sau, họ vừa rụt rè vừa tò mò nhìn qua.

  Phác Thái Anh để ý ánh mắt của bọn họ, nàng đảo mắt, vỗ vỗ chân mình, run run nói: "Chị ơi, khi nào thì chân em mới có thể bình phục? Bác sĩ nói cả đời em sẽ không có hy vọng đứng dậy được nữa? Đây có phải là sự thật không?"

Lạp Lệ Sa dừng lại, im lặng một lúc rồi phối hợp với màn trình diễn của nàng:"Không có chuyện đó, chị sẽ tìm bác sĩ để chữa cho em."

  Phác Thái Anh vùi đầu vào cổ cô, bờ vai run lên: "Vậy thì bọn họ cứ nhìn vào chân em làm gì? Có phải bọn họ đang nhìn đôi chân què của em rồi cười nhạo em không?"

Lạp Lệ Sa đảo mắt nhìn xung quanh, nói, "Không có, không có ai nhìn em hết."

Những người xung quanh nghe thấy giọng điệu bi thương của Phác Thái Anh rồi lại nhận lấy ánh nhìn cảnh cáo của Lạp Lệ Sa, liền không dám nhìn về phía các nàng nữa.

  Phác Thái Anh vùi đầu vào cổ Lạp Lệ Sa mà cười trộm, hơi thở ấm áp của nàng khiến đáy lòng Lạp Lệ Sa ngứa ngáy.

Các nàng đi một đoạn đến nơi không có người.

Lạp Lệ Sa hỏi:"Em chơi có vui không?"

"Rất vui, hiện tại hơi thở của chị khá ổn định, chị có thể lực thật tốt." Phác Thái Anh vỗ vỗ vai cô khen ngợi rồi tiếp tục đề tài, "Vậy mấy ngày nay chị ngủ thế nào?"

Lạp Lệ Sa trầm giọng nói:"Vẫn như cũ."

Kỳ thực mấy ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi khi cô mở hay nhắm mắt đều sẽ hiện lên dáng vẻ yếu ớt trên giường bệnh của Phác Thái Anh.

  Phác Thái Anh tiếp tục hỏi: "Chị đi đường có va vào ai không?"

"Em trù ẻo tôi à?"

  Phác Thái Anh ôm chặt Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng cười cười: "Không có."

Tôi không có trù ẻo chị.

Nàng cảm thấy bệnh tật đến nhanh đến mức long trời lở đất, rất kỳ quặc, nàng lo lắng rằng Lạp Lệ Sa cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi trường hợp bất khả kháng này.

Suy cho cùng, lúc đó chính nàng đã kéo cô cùng cố gắng thay đổi số phận của các nhân vật khác.

  Phác Thái Anh hạ quyết tâm từ nay nếu như nàng lại cố gắng thay đổi cốt truyện, nàng nhất định sẽ không bao giờ kéo theo Lạp Lệ Sa nữa.

Nếu như vận mệnh thật sự đã được an bài, nếu như nhân quả nghiệp báo luân hồi thì tất cả những báo ứng hãy để một mình nàng gánh chịu, đừng bao giờ làm tổn thương đến cô.

Lạp Lệ Sa không nói nữa.

  Phác Thái Anh nhớ lại sự việc ngày hôm đó hai vợ chồng trung niên chạy tới phòng cấp cứu, vừa khóc vừa muốn quỳ xuống tạ ơn mình. Nàng dùng trán cọ cọ vào ót Lạp Lệ Sa: "Ba mẹ của Hà tiểu thư sẽ rất buồn có phải không? Bọn họ nhất định sẽ rất buồn và tự trách."

Cô con gái cuối cùng thoát chết, nhưng trong nháy mắt vẫn không thoát khỏi số phận của tử thần.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, họ phải trải qua hàng loạt cảm xúc thăng trầm, có được rồi lại mất đi thì làm sao hai vợ chồng trung niên có thể chịu đựng nổi?

"Nếu lúc đó cô ấy chết ở công viên, bọn họ sẽ hối hận và tự trách mình vì đã không đưa cô ấy đến bệnh viện sớm hơn." Lạp Lệ Sa trả lời, "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Bệnh viện đã nhiều lần nhấn mạnh rằng họ không thể xuất viện, nhưng chính họ mới là người khăng khăng muốn về ăn Tết."

  Phác Thái Anh nói, "Tôi không biết việc cứu cô ấy ở công viên là đúng hay sai."

Lạp Lệ Sa hỏi, "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"

  Phác Thái Anh nói: "Nếu Hà tiểu thư ra đi ngay tại công viên thì cha mẹ cô ấy có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Như bây giờ, bọn họ vừa mất tiền, vừa mất người, có được rồi lại mất đi, hẳn là sẽ khổ sở lắm."

Lạp Lệ Sa: "Tôi hỏi em, nếu số mệnh đã an bài tôi sẽ phải chết đi. Nhưng em bỏ ra mấy vạn tệ để đổi lấy một vài ngày sống cho tôi, để tôi ở bên em thêm vài ngày thì em có muốn đánh đổi không?"

"Tôi nguyện ý."

Thậm chí có mất hết của cải, nhà cửa cũng bán đi nàng cũng vẫn sẽ làm như thế.

  Phác Thái Anh gắt gao ôm chặt lấy Lạp Lệ Sa: "Về sau chị không được so sánh như vậy, sẽ rất xui xẻo."

Lạp Lệ Sa mỉm cười.

Những người làm việc trong bệnh viện làm gì có chuyện quan tâm đến việc xui xẻo hay không?

  Phác Thái Anh nói thêm: "Trong khoa U chắc sẽ có nhiều trường hợp giống như vậy."

Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, nói: "Nhiều bệnh nhân đã được định sẵn là phải chết, những gia đình đó chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài, nhưng chỉ cần họ muốn được điều trị, chúng tôi vẫn phải tiếp tục điều trị."

Những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, hầu như đều dùng tiền để đổi lấy mạng sống của mình. Có gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, nhưng vẫn muốn mua thuốc chữa bệnh cho người nhà của mình.

Bệnh nhân không muốn tiền mất tật mang, mang họa đến cho người nhà . Còn người nhà thì chỉ mong bệnh nhân sống lâu hơn, dành nhiều thời gian cho mình hơn một chút.

Đồng hành và cảm tình, vĩnh viễn không thể cân đo đong đếm được bằng tiền.

  Phác Thái Anh dán trên cổ Lạp Lệ Sa, không nói nữa.

Lạp Lệ Sa đi xuống dưới lầu khoa nội liền dừng lại: "Em xuống đi."

Phác Thái Anh vâng một tiếng, nhảy khỏi lưng Lạp Lệ Sa: "Cảm ơn Lạp lão sư."

Lạp Lệ Sa khẽ nhìn nàng: "Không có gì."

Tiểu tổ tông.

*

Vào buổi chiều, Lạp Lệ Sa trở lại làm việc tại khoa U. Phác Thái Anh nằm trên giường bệnh, đăng nhập vào tài khoản Weibo của chính mình.

Lần trước, hot search đã thu hút hàng chục nghìn người hâm mộ, không chỉ có Weibo mà các nền tảng video ngắn khác cũng thu hút rất nhiều lượt truy cập. Có những công ty thực sự có tiềm năng đã gọi điện tìm nàng ký hợp đồng. Có những công ty có nền tảng phát sóng trực tiếp quy mô lớn, cũng có những công ty điện ảnh và truyền hình nhỏ lẻ không tên tuổi đang đứng trước bờ vực phá sản.

  Phác Thái Anh từ chối toàn bộ đề nghị. Nàng tự quản lý tài khoản của riêng mình, thỉnh thoảng viết một vài câu phổ cập kiến thức khoa học rồi vẽ một số truyện tranh khoa học y tế nổi tiếng. Các phương tiện truyền thông chính thức sẽ giúp nàng. Nàng còn chụp thêm một vài bức ảnh tự sướиɠ khiến người hâm mộ không ngừng tăng lên.

Nàng đã dành hai ngày hai đêm để vẽ một số truyện tranh khoa học nổi tiếng về bệnh viêm phổi. Viết một đoạn phổ cập kiến thức khoa học, đăng lên Weibo và các nền tảng video. Sau đó rút tất cả số tiền mà người hâm mộ donate kể từ khi tài khoản được mở về.

  Phác Thái Anh dự định dùng số tiền này để thuê một ngôi nhà bên ngoài và chuyển ra khỏi nhà của Lạp Lệ Sa.

Nàng có thể chính thức tham gia quay phim vào tháng tới, số tiền lương đầu tiên cũng sẽ được chuyển vào tài khoản của nàng.

Vì vậy, nàng có thể tìm được một căn nhà tốt và chuyển đi vào cuối tháng.

Hiện tại nàng muốn chuyển cho ba mẹ Hà Bội số tiền này.

  Phác Thái Anh mượn máy tính của bác sĩ Khoa hô hấp để tra hồ sơ bệnh án của Hà Bội.

Bác sĩ biết nàng là người quen của Lạp Lệ Sa, và hiện cũng đang là thực tập sinh ở khu vực thứ hai của khoa u nên hắn sẵn sàng để cho nàng mượn máy tính.

Nàng tìm kiếm hồ sơ bệnh án của Hà Bội trên hệ thống hồ sơ y tế, sau đó liền tìm được thông tin liên hệ của gia đình trên đó.

Nàng lưu số điện thoại của bố Hà Bội lại.

Nàng mở Alipay, tìm kiếm số điện thoại này rồi trực tiếp chuyển tiền đi.

Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ hành động tùy tiện và can thiệp vào số phận của người khác nữa. Nếu không, nàng không biết liệu điều này có gây hại cho họ nhiều hơn hay không.

Nàng sẽ chỉ thử những điều nhỏ nhặt.

Bất kể nàng có thể thay đổi kết cục của nàng và Lạp Lệ Sa được hay không, nàng vẫn sẽ cố gắng.

Nàng không có lựa chọn nào khác.

Nàng không thể phó mặc cho số phận định đoạt như thế được.

*

Vào ngày nàng xuất viện, Lạp Lệ Sa phải tăng ca ở bệnh viện.

  Phác Thái Anh đã quen với sự bận rộn của cô nên nàng đã tự mình hoàn thành các thủ tục xuất viện rồi tự mang hành lý trở về nhà của Lạp Lệ Sa.

Nơi gọi là nhà thực ra chỉ cách bệnh viện một con đường.

Thảm thực vật xanh mướt trong nhà được Lạp Lệ Sa chăm sóc rất kỹ, vừa bước vào cửa đã thấy dây leo dài xanh mướt, phiến lá không dính chút bụi nào.

Tủ lạnh trong nhà chứa đầy thức ăn, trên cửa tủ lạnh có một dòng chữ nhỏ:【Tối nay tôi trở về sẽ nấu cơm cho em. 】

Trên bàn trà trước ghế sô pha có mấy khay hoa quả, còn có quýt đường mà Phác Thái Anh rất thích ăn, các loại khoai tây chiên, và những món ăn vặt khác.

Cuối cùng nàng cũng cảm thấy nơi này có cảm giác là 'nhà'.

  Phác Thái Anh mỉm cười.

Nhưng vào tháng sau, khi nhận được khoản tiền đầu tiên từ đoàn làm phim, nàng dự định sẽ chuyển ra ngoài.

Nàng không muốn bị Lạp Lệ Sa nuôi dưỡng bên người như thú cưng.

  Phác Thái Anh vẫn luôn nhớ rõ cảm giác ban đầu Lạp Lệ Sa dành cho mình, giống như vô tình nhặt được một con mèo hoang đáng thương bên vệ đường. Cô không thích mèo nhưng cũng không ghét chúng. Có lẽ là vì tinh thần trách nhiệm, nên cô đã cung cấp nước, thức ăn và chỗ ở cần thiết cho sự sống còn của một con mèo, sau đó cô sẽ không còn để ý đến nữa.

Ngay cả đoạn thời gian sau này, khi cảm giác như thế đã phai mờ đi rất nhiều, nhưng Phác Thái Anh không bao giờ quên được sự bất bình đẳng khi bị cô chăm sóc như thú cưng.

Nàng càng thích Lạp Lệ Sa thì sẽ càng sợ hãi cảm giác bất bình đẳng này.

Nàng sợ đến một ngày, nếu như nàng yêu quá nhiều đến mức không thể kiềm chế được, liền sẽ bị cô dễ dàng lấy lại mọi thứ.

Đến lúc đó, nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng thích Lạp Lệ Sa, nhưng nàng không thể sống dựa dẫm vào cô mãi, nàng phải có khả năng sống độc lập trong thế giới này.

Nếu nàng thậm chí còn không có khả năng sống độc lập thì trong tương lai, làm thế nào nàng có thể bảo vệ được cô?

Thu dọn hành lý xong, Phác Thái Anh đi tắm. Sau đó mở máy tính xách tay để lên mạng.

Máy tính xách tay không được sử dụng trong quá nhiều ngày nên khi mở lên, nó liền tự động chậm rãi cập nhật.

  Phác Thái Anh không có thời gian để đợi. Nàng bước vào thư phòng, ngồi trước máy tính để bàn, mở bản ghi nhớ trên điện thoại di động và tính toán trên giấy.

Tất cả các chi phí trong một tháng rưỡi qua, bao gồm cả chi phí nằm viện lần này, đều được tính toán rõ ràng từng khoản một.

Sau khi nhận được tiền, nàng sẽ trả lại cho Lạp Lệ Sa.

Sau khi khấu trừ chi phí trả nợ, số tiền còn lại còn đủ dùng trong ba tháng. Sau khi kết thúc ba tháng quay phim, đoàn phim sẽ thanh toán đủ thù lao đóng phim.

  Phác Thái Anh lên mạng tìm kiếm nhà cho thuê ở thành phố Giang Châu, nàng ghi lại từng cái một trên giấy, liệt kê những thuận lợi và khó khăn để tiện lựa chọn.

Khi Lạp Lệ Sa tan tầm trở về thì đã tối muộn. Phác Thái Anh không đành lòng để cô phải nấu ăn cho mình nên nàng dừng việc tìm phòng lại, cất tờ giấy đi rồi xuống bếp nấu ăn.

Lạp Lệ Sa đi làm về, vừa mở cửa, đã nghe thấy tiếng xào nấu từ trong bếp, gương mặt lạnh như băng tuyết của cô bỗng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Cô cởϊ áσ khoác, cầm tài liệu luận văn trên tay về phòng làm việc trước, định một lúc sau sẽ đọc.

Máy tính trên bàn vẫn chưa tắt, cô ngồi xuống, theo thói quen dọn sạch rác, chạy phần mềm diệt vi rút để xem máy tính có vi rút hay không.

Trên bàn có một xấp giấy A4, Lạp Lệ Sa tiện tay cầm lên, muốn sắp xếp lại rồi cho vào máy in.

Vừa mới cầm lên, cô liền phát mảnh giấy phía trên có dấu vết rất đậm, số và chữ dày đặc, như thể có ai đó đã lót tờ giấy này cho dễ viết hơn.

Không giống như chữ viết tay của mình. Phác Thái Anh cũng không thường đến thư phòng.

Lạp Lệ Sa lấy một cây bút chì, cô nghiêng đầu bút nhẹ nhàng tô lên.

Những nét chữ từng chút từng chút hiện lên.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy tài khoản và một danh sách, cô bỗng mím môi.

"Lạp lão sư, ăn cơm thôi!" Phác Thái Anh vọt đến cửa thư phòng với nụ cười rạng rỡ, "Đến đây nếm thử bữa tối mà bổn đầu bếp đã chuẩn bị cho chị đi."

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa (giữa trưa): Tiểu tổ tông.

Buổi tối: Đồ vô lương tâm T.T .

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro