Chương 50: Khám ngoại trú

Buổi tối, Lạp Lệ Sa theo thói quen bận rộn trong thư phòng.

Phác Thái Anh đang chuẩn bị thu thập hành lý.

Lợi thế của việc quay phim y khoa là hầu hết các tình tiết đều diễn ra trong bệnh viện, chỉ cần dựng một phim trường để quay chụp là được, còn những cảnh quay phải đến bệnh viện thật đều được coi như là ngoại cảnh.

Đất ở ngoại ô rẻ, phim trường ở thành phố Giang Châu được xây dựng ở ngoại ô, tiếp giáp với làng đại học, thỉnh thoảng các sinh viên đại học cũng đến đây để đóng vai quần chúng.

Trong các tháng 3, 4, 5 sắp tới, phạm vi hoạt động của nàng sẽ là ở ngoại thành. Nàng sẽ dành phần lớn thời gian ở phim trường, trong khoảng thời gian này, thời tiết sẽ chuyển từ lạnh sang nóng, mà quần áo mùa xuân lại là thứ duy nhất nàng có thể mang theo trong hành lý.

Nàng chưa mua quần áo mùa hè.

  Phác Thái Anh sắp xếp hành lý một cách nhanh gọn và bắt đầu tính toán các khoản tiền.

Hiện tại nàng có thẻ ngân hàng 30w do Lạp Lệ Sa đưa. Trong khoảng thời gian hai tháng này, nàng đã tiêu hết 5w, trong đó chi phí nằm viện chiếm hơn một nửa, nhất là những ngày nàng ở ICU, tiền tiêu như nước...

Nghĩ đến bảng kê viện phí xuất viện, Phác Thái Anh ôm ngực thở dài....

Tiền của đoàn làm phim sẽ được thanh toán vào ngày cuối cùng của tháng 2, đến lúc đó nàng sẽ bù vào khoảng tiền này rồi đem thẻ ngân hàng 30w trả lại cho Lạp Lệ Sa.

Sau khi nhận đủ tiền lương khi quay phim xong, lúc đó nàng sẽ ở lại thế giới này nửa năm, số tiền còn lại cũng sẽ dư sức ở thêm nửa năm nữa.

Nhưng, nàng tự hỏi liệu nàng có thể thuận lợi trở lại thế giới ban đầu sau khi cốt truyện kết thúc vào tháng Giêng năm sau được hay không?

Phác Thái Anh mở cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhớ về nơi xa xăm ấy.

Sang năm, nàng có một bộ phim điện ảnh sắp ra mắt. Đó là bộ phim điện ảnh thứ hai của nàng, và cũng là lần đầu tiên nàng đóng vai nữ chính. Lần đóng phim đầu tiên, nàng chỉ đóng một vai phụ nhỏ và may mắn giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất. Nàng phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, đem cúp ôm chặt vào người trong ổ chăn, ôm suốt một đêm. Ngày hôm sau, nàng kể chuyện này với người quản lý của mình, chị ấy cười nhạo nàng không có tiền đồ.

Sang năm, Cố Minh Ngọc đã 50 tuổi. Ngày 21 tháng tới sẽ là sinh nhật bà. Bà không thích tổ chức sinh nhật, bà có thể tự nấu một tô mì rồi ăn vào sinh nhật lần thứ 50 của mình. Bà vẫn bận rộn ở bệnh viện như thường lệ, khi đói thì có thể xuống căn tin ăn.

Sang năm, người quản lý của nàng mới 32; Chị gái của cô ấy, cũng chính là lão bản của nàng, 33 tuổi. Tuổi tác người đại diện nhỏ hơn lão bản, nhưng tính tình lại giống như bà cụ non, nhưng lại có tình người hơn lão bản. Lúc đầu, lão bản chỉ coi nàng như cây rung tiền, luôn tính kế để bóp chết nàng. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của lão bản thì làm sao nàng có thể có được chỗ đứng trong giới một cách dễ dàng như vậy?

Sang năm, trợ lý của nàng 22 tuổi, em ấy bận đến mức không có thời gian tìm đối tượng, em ấy thường nhắc chuyện này với nàng mãi, yêu cầu nàng phải bù đắp và giới thiệu một anh chàng đẹp trai trong vòng bạn bè của mình cho em ấy...

Khuôn mặt của người thân và bạn bè trong thế giới thực hiện lên trong tâm trí nàng từng chút một. Một số thì rõ ràng, một số thì mờ ảo.

Bước vào thế giới xa lạ này trong hai tháng, nàng đã bắt đầu quên người ở thế giới thực.

Nếu vậy thì nàng sẽ phải làm gì nếu một ngày nàng thật sự quên hết mọi người?

  Phác Thái Anh hoảng sợ một lúc, sau đó tìm giấy bút, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại khuôn mặt của mọi người.

Nàng không thể quên họ được.

Nàng muốn nhân cơ hội trí nhớ còn rõ ràng để vẽ bọn họ.

Bắt đầu với Cố Minh Ngọc.

Đã nhiều năm không gặp, nhưng người có quan hệ huyết thống nhất với nàng lại là người có khuôn mặt mơ hồ nhất.

  Phác Thái Anh nằm trên bàn, vẽ nguệch ngoạc.

Còn chưa phác họa xong chân dung, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ 'cốc cốc'.

Cửa phòng bị mở, tiếng gõ cửa chỉ là dấu hiệu của phép lịch sự.

  Phác Thái Anh ngước mắt lên, nhìn sang: "Lạp lão sư?"

Lạp Lệ Sa bước vào, không nói một lời liền nắm lấy phía sau cổ áo nàng, kéo nàng đến thư phòng.

  Phác Thái Anh ngơ ngác ngồi trong thư phòng: "Chị muốn làm gì?"

Đêm nay cô lại muốn kể cho nàng nghe về cuộc chiến tranh giành ngai vàng của Lạp gia sao?

Khuôn mặt Lạp Lệ Sa nhàn nhạt, cô ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính, bắt đầu gõ phím.

  Phác Thái Anh ngẩn người một lúc, chợt nhớ ra cái cớ để "ở cùng chị" vào đêm qua.

——Muốn nàng ở cùng thì cô cứ nói thẳng ra đi, tại sao lại phải túm lấy cổ một cô gái nhà lành như nàng lôi đến đây chứ?

  Phác Thái Anh mỉm cười, nhưng cố mím môi kiềm chế ý cười, cố ý hỏi: "Chị bắt cóc tôi đến đây làm gì?"

Lạp Lệ Sa giả điếc, tập trung làm việc.

"Nếu chị không nói thì tôi trở về phòng đây.". Phác Thái Anh đứng dậy, giả bộ muốn rời đi.

Lạp Lệ Sa ngước nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Không được đi."

  Phác Thái Anh bước đến gần cô: "Vậy thì tôi ở đây làm gì? Ngắm chị à?"

Lạp Lệ Sa im lặng một lúc rồi hỏi nàng: "Em đang làm gì ở trong phòng?"

"Tôi vẽ tranh."

"Đến đây vẽ đi."

"Không được, tôi thích môi trường yên tĩnh."

"Ở đây không ồn ào."

  Phác Thái Anh chỉ vào bàn phím cơ của cô: "Tiếng gõ của chị rất to, sẽ gây ồn ào đến tôi."

Lạp Lệ Sa bị nàng chỉnh đến không còn gì để nói, cô thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, yên lặng suy nghĩ ra lý do khác để có thể giữ nàng ở lại đây.

  Phác Thái Anh nhớ tới trước đây, nàng luôn bị Lạp Lệ Sa lạnh lùng chế nhạo. Hiện tại đã đến thời cơ để nàng báo thù, lòng nàng vui như nở hoa.

Nàng không nói gì nữa, xoay người bước ra ngoài.

Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng lưng Phác Thái Anh rời đi, muốn đứng lên cản lại, nhưng không nghĩ ra lý do gì để giữ người ta ở lại.

Cô ngồi trên ghế, ánh mắt ảm đạm, ngón trỏ gõ mạnh vào ba chữ cái P, T, A*

(*Ba chữ này là viết tắt tên của Phác Thái Anh.)

Ngày mai cô nhất định sẽ thay bàn phím mới...

Sau khi đưa ra quyết định này, cô không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Không ngờ, một phút sau, Phác Thái Anh chủ động bước vào thư phòng.

Hai mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, ánh mắt lướt qua nàng, khóe môi khẽ giương lên. Cô muốn nói lời dịu dàng nhưng chưa kịp nói ra thì đã buột miệng thốt ra câu nói lạnh như băng:"Em đến đây làm gì?"

  Phác Thái Anh đang cầm giấy bút, đồ uống và đồ ăn nhẹ trên tay. Nàng chất toàn bộ lên trên bàn sách, sắp xếp từng thứ một, sau đó ngồi đối diện với Lạp Lệ Sa.

Nàng trải tờ giấy ra, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lạp Lệ Sa liền nhoẻn miệng cười: "Ở cùng chị."

Lạp Lệ Sa thờ ơ, rũ mắt nhìn bàn phím, nghiêm túc làm việc.

  Phác Thái Anh nhăn mũi, làm mặt quỷ hù dọa cô, sau đó cũng không muốn so đo nhiều, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong, tiếng gõ phím ngày càng nhẹ nhàng hơn.

*

Thời điểm xa cách càng gần, Phác Thái Anh càng thích đi theo phía sau Lạp Lệ Sa như cái đuôi nhỏ.

Thông thường khi Lạp Lệ Sa đến phòng khám ngoại trú thì Phác Thái Anh hiếm khi đi cùng cô. Hầu hết thời gian, nàng đều phụ giúp chạy việc vặt trong bệnh khu hoặc chơi piano ở phòng đàn.

Sau khi giao ban buổi sáng, Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh: "Hôm nay theo tôi đến phòng khám ngoại trú đi."

  Phác Thái Anh không hề suy nghĩ, gật đầu đồng ý.

Ngụy Minh Minh ở bên cạnh kinh ngạc: "Lão bản, một mình em hầu hạ chị còn chưa đủ sao?"

Lạp Lệ Sa liếc cô ấy, không trả lời.

Cô ấy là sinh viên đầu tiên mà Lạp Lệ Sa nhận, là nghiên cứu sinh thạc sĩ. Ngoài mối quan hệ thầy trò ra thì các cô giống như những người đồng nghiệp thân thiết đến mức có thể tùy ý đùa giỡn.

Bậc thạc sĩ tập trung vào thực hành lâm sàng, khi có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, sau khi ra trường dễ kiếm việc làm, nhưng nghiên cứu khoa học hơi yếu. Nếu muốn nâng cao trình độ học vấn hơn nữa thì tiến sĩ hướng dẫn có thể thích nghiên cứu sinh có cơ sở nghiên cứu khoa học tốt; nếu muốn ở trong top ba, nghiên cứu khoa học cũng là một bước đệm.

Vì lý do này, Ngụy Minh Minh thường xuyên trêu chọc Lạp Lệ Sa: "Lão bản, chị phải nhanh chóng trở thành giáo sư để lấy tư cách giảng dạy cho học vị tiến sĩ. Nếu người khác không nhận em thì em sẽ đến tìm chị, chị phải nhận em làm đệ tử đầu tiên của chị."

  Phác Thái Anh cười, trêu chọc: "Anh Trương luôn nói sẽ nhận chị làm đệ tử."

Ngụy Minh Minh trợn mắt nhìn Trương Dược ở phía xa: "Chờ tên đó thăng chức giáo sư, e rằng phải đợi đến khi chị nghỉ hưu mới tái tuyển dụng."

Trương Dược tốt nghiệp chương trình 8 năm và Ngụy Minh Minh tốt nghiệp chương trình 5 năm, hai người bằng tuổi nhau.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô ấy: "Em tự tin mình sẽ được tái tuyển dụng như vậy à?"

Ngụy Minh Minh vội vàng nịnh nọt: "Đó là chuyện đương nhiên, em là đệ tử đầu tiên của chị thì tất nhiên bọn họ sẽ tái tuyển dụng em thôi."

Vừa nịnh nọt Lạp Lệ Sa, vừa khen chính mình.

Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, sau đó nâng cằm chỉ vào cửa phòng khám: "Đệ tử đầu tiên, đi mở cửa đi."

Phòng khám ngoại trú có diện tích khoảng 10m2, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc giường khám bệnh và rèm chắn; tủ đựng tài liệu, bàn để máy vi tính, vài chiếc ghế cùng một số cờ hiệu.

Lạp Lệ Sa ngồi phía trong, chịu trách nhiệm tư vấn và kê đơn thuốc, trong khi Ngụy Minh Minh ngồi phía ngoài, làm các nhiệm vụ như học tập, làm việc vặt và gõ hồ sơ bệnh án ngoại trú.

  Phác Thái Anh pha cà phê cho bọn họ rồi ngồi cùng phía với Ngụy Minh Minh.

Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt vào người Lạp Lệ Sa.

Cô buộc mái tóc dài như thác nước thành đuôi ngựa, dưới ánh mặt trời, bề mặt tóc được mạ một màu nâu vàng, đặc biệt đẹp mắt.

Đối với những bác sĩ được đánh giá quá cao về ngoại hình, trong tiềm thức bệnh nhân sẽ cảm thấy không đáng tin cậy. Vì vậy, mỗi lần khám ngoại trú, cô đều đeo khẩu trang, có khi phải đội mũ phẫu thuật màu xanh để che đi mái tóc đẹp của mình, vừa không trang điểm, lại ít nói ít cười để làm tăng thêm sự tin tưởng của bệnh nhân.

Hôm nay không có mũ phẫu thuật, cô mở ngăn kéo ra rồi mang một cặp kính gọng đen không độ vào.

Giảm đi một chút lạnh lùng, thêm vào một chút dịu dàng và thanh lịch.

  Phác Thái Anh bật cười khi thấy cô đeo kính.

Lạp Lệ Sa dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng vội vàng thu lại ý cười, chỉ dám cười trộm trong lòng.

Bại hoại, quá bại hoại.

Khoa Ung bướu hiếm khi được sử dụng làm khoa khám ngoại trú đầu tiên. Hầu hết bệnh nhân đến khám ngoại trú đều là những bệnh nhân sau phẫu thuật, xạ trị, hóa trị. Trong bệnh án đầu tiên của bệnh nhân nội trú có thể loại bỏ việc ghi chẩn đoán phân biệt.

Người đầu tiên bước vào là một nữ bệnh nhân 36 tuổi, họ Trương, đến khám chữa bệnh một mình.

Đối với hầu hết bệnh nhân ung thư, họ vẫn còn trẻ, nhưng đã là bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn IV, lần này đến là để kiểm tra lại tình hình bệnh.

Trạng thái của cô gái họ Trương tương đối ổn, tâm lý tốt, ăn nói có khí phách, có tổ chức, lúc mới vào, ba người các nàng còn tưởng rằng cô ấy là người nhà của bệnh nhân đến để hỏi bệnh.

Do có nhiều bệnh nhân ung thư từ nơi khác đến, thực sự không chịu nổi chặng đường dài nên người nhà thường sẽ đến để nghe tư vấn tình hình bệnh giúp họ.

Cô gái họ Trương cho biết: "Sau khi bị ung thư, gia đình không quan tâm đến tôi, mổ xong, tôi nghe lời bác sĩ và từ từ uống thuốc trị liệu, hiện tại sống cũng rất tốt, mỗi ngày tôi đều đến phòng tập thể hình để chạy bộ."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Thái độ lạc quan thật sự rất có ích trong việc điều trị bệnh, nhưng gắng sức tập thể dục thì không nên."

"Không phải vận động nhiều sẽ nâng cao khả năng miễn dịch sao?"

"Không phải lúc nào cũng có thể miễn dịch được. Khi tập luyện trong giai đoạn mệt mỏi, khả năng miễn dịch của chị sẽ bị giảm và các bệnh khác sẽ dễ dàng xâm nhập."

Bệnh nhân ung thư, đặc biệt là bệnh nhân ung thư máu có khả năng miễn dịch thấp, thường đeo khẩu trang khi ra vào.

Sau khi kê đơn thuốc và kiểm tra, Ngụy Minh Minh gõ vào bệnh án ngoại trú để Lạp Lệ Sa đóng mộc. Phác Thái Anh đưa hồ sơ bệnh án và danh sách kiểm tra vừa được in ra cho chị Trương, nhìn cô ấy rời đi rồi khẽ thở dài.

Đã là bệnh nhân giai đoạn IV, tế bào ung thư cũng đã di căn. Cô ấy sắp bước vào giai đoạn cuối, khi đến thời điểm này, cô ấy sẽ như một bông hoa sống nhờ vào thời gian, nếu bệnh bùng phát, cô ấy sẽ nhanh chóng héo mòn và lụi tàn...

Chỉ mới 36 tuổi thôi...

Lại còn là người phụ nữ đáng thương, bị chính gia đình mình vứt bỏ...

  Phác Thái Anh không thể tránh khỏi việc đồng cảm, nàng buồn bã một lúc lâu.

Năm đó, nàng còn dẫn theo một bệnh nhân trẻ tuổi bị gia đình bỏ rơi đi khám.

Cần phải tiêm thuốc cản quang trước khi chụp CT / PET-CT nâng cao và phải có chữ ký của người nhà trước khi tiêm. Tuy nhiên, người nhà bệnh nhân từ chối đến nên bệnh nhân đã cầu xin nàng ký giúp.

Nàng thương cảm cho hoàn cảnh của cô ấy, chịu không được cảnh cô ấy đau khổ cầu xin nàng, liền bất chấp rủi ro y tế, lấy danh nghĩa em gái ký thay cho cô ấy.

Sau đó, nàng đối xử với cô ấy như em gái ruột, lúc nào cũng đồng hành và an ủi...

" Phác Thái Anh, em đến khoa giáo dục y tế lấy sách hướng dẫn của giảng viên giúp tôi." Lạp Lệ Sa sai Phác Thái Anh chạy việc vặt nhằm để nàng thoát khỏi cảm xúc trầm tư trong phòng khám, ra ngoài để khuây khỏa hơn.

  Phác Thái Anh vâng một tiếng, ngoan ngoãn ra ngoài chạy việc vặt.

Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu: " Trái tim mềm yếu như vậy mà em ấy còn dám hỏi tôi rằng em ấy có thích hợp hành nghề y hay không ..."

Ngụy Minh Minh nói: "Không phải là bởi vì em ấy mềm lòng nên chị mới thích em ấy như vậy sao?"

Biết rằng từ 'thích' vừa được Ngụy Minh Minh nói ra chỉ đơn giản là yêu thích nên Lạp Lệ Sa không nói gì nhiều.

Lúc đầu, thật ra nàng rất nhạy cảm và mỏng manh, giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, chỉ cần xé nhẹ một chút là đã rách toạc ra. Lạp Lệ Sa muốn hủy hoại nàng, cố ý mang nàng đến bệnh viện, cô muốn tra tấn nàng, muốn nàng nhìn xem những người đang sống nhưng lại không bằng chết, muốn nàng ngửi thấy mùi máu tươi và mùi nôn mửa, muốn nàng lắng nghe tiếng gào khóc đến tê tâm phế liệt của bệnh nhân và người nhà để gột rửa đi sự yếu đuối giả tạo trên người nàng.

Cô không ngờ rằng sau đó, tính tình nàng thay đổi đột ngột. Nàng vẫn nhạy cảm nhưng không còn dễ bị tổn thương nữa, và nàng cũng thường hay nói những điều rất kỳ lạ...

Lạp Lệ Sa nâng cổ tay lên, liếc nhìn thời gian, hỏi: "Người tiếp theo sao còn chưa đến? Nếu không đến thì gọi người khác vào đi."

"Họ đang bị kẹt xe, em sẽ gọi số khác."

Màn hình LED ở lối vào phòng khám đã chuyển từ "Mời số 02 tiến vào ..." thành "Mời số 03 tiến vào ..."

Nhân viên phòng giáo dục y tế tổ chức một nhóm đến thăm chủ nhiệm Nghiêm, trong văn phòng chỉ còn lại hai thực tập sinh.

  Phác Thái Anh đã xem qua một loạt các sách hướng dẫn để tìm sách hướng dẫn được đóng mộc của Lạp Lệ Sa, sau đó cầm lấy rồi rời đi.

Trên đường đi, nàng lén xem lời nhận xét mà Lạp Lệ Sa viết cho Ngụy Minh Minh: "Nên siêng năng, chăm chỉ và có thái độ tích cực ...". Thoạt nhìn, nàng liền biết đây là lời phê được copy từ trên mạng xuống, nói không chừng còn do chính Ngụy Minh Minh sao chép, còn có chữ ký rồng bay phượng múa của Lạp Lệ Sa trên đó.

Khi trở về, nàng muốn cười nhạo họ vài câu.

Đi tới đi lui, cộng với thang máy khó chen chúc nên khi quay lại đã gần 20 phút trôi qua.

  Phác Thái Anh mang theo sách hướng dẫn bước ra khỏi thang máy, nàng còn chưa kịp bước đến cửa phòng khám thì đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ xa.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro