Chương 10
Một buổi chiều mùa thu, trời dịu mát, ánh nắng len qua những tán cây hắt xuống con đường nhỏ. Minh Hạ đến Góc Nhỏ như thường lệ, nhưng lần này không mang theo laptop hay cuốn sổ tay. Cô chỉ đơn giản muốn ngồi đó, tận hưởng sự bình yên của quán cà phê và sự hiện diện của An Tâm.
An Tâm, như mọi ngày, mang cà phê đến bàn Minh Hạ. Nhưng lần này, cô không rời đi ngay. Cô kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Hạ.
"Hôm nay trông cô có vẻ khác lạ" An Tâm nhận xét. "Có chuyện gì sao?"
Minh Hạ ngước nhìn cô, ánh mắt thoáng một chút do dự. Nhưng rồi, cô hít một hơi sâu, như thể quyết định nói ra những điều mà cô đã giấu kín rất lâu.
"Cô có nhớ lần trước tôi kể rằng tôi viết dưới bút danh khác không?" Minh Hạ bắt đầu, giọng nói trầm xuống.
An Tâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật ra, điều đó không chỉ là để tránh sự chú ý. Nó còn là cách tôi trốn chạy khỏi quá khứ." Minh Hạ cúi đầu, đôi tay nắm chặt ly cà phê. "Tôi từng có một cuộc sống mà mọi người nghĩ là hoàn hảo – sự nghiệp thành công, danh tiếng… Nhưng tất cả những điều đó không phải là tôi."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt xa xăm như đang quay ngược thời gian.
"Bố mẹ tôi là những người nghiêm khắc, như tôi đã nói. Nhưng không chỉ dừng lại ở kỳ vọng. Họ điều khiển cuộc sống của tôi, từ cách tôi ăn mặc, nói chuyện, cho đến việc tôi phải chọn gì để viết. Tôi không dám làm trái ý họ, vì sợ làm họ thất vọng."
Giọng Minh Hạ trở nên nghẹn ngào, nhưng cô tiếp tục:
"Có lần, tôi viết một cuốn sách dựa trên những cảm xúc thật của mình – nỗi cô đơn, sự ngột ngạt. Nhưng họ đã xé nát nó, nói rằng chẳng ai muốn đọc thứ như vậy. Sau lần đó, tôi không viết nữa, ít nhất là không viết cho bản thân. Tôi bắt đầu dùng bút danh để tạo ra những câu chuyện mà tôi không cảm thấy liên quan, chỉ để làm vừa lòng họ và độc giả."
An Tâm lặng im lắng nghe, ánh mắt đầy thấu hiểu. Cô không nói gì, chỉ khẽ đặt bàn tay lên tay Minh Hạ, như muốn truyền cho cô một chút sức mạnh.
"Vậy điều gì đã thay đổi?" An Tâm hỏi nhẹ nhàng.
"Cô", Minh Hạ đáp, ánh mắt ngước lên nhìn thẳng vào An Tâm. "Cô và quán cà phê này. Ở đây, tôi không cảm thấy áp lực phải trở thành một ai khác. Tôi có thể ngồi trong yên lặng, cảm nhận không gian, và… chỉ đơn giản là tôi."
An Tâm khẽ siết tay Minh Hạ, nụ cười dịu dàng nở trên môi.
"Cô không cần phải là ai khác, Minh Hạ. Chỉ cần là chính cô thôi. Tôi tin rằng những câu chuyện thật sự của cô, từ chính con người cô, mới là điều đẹp đẽ nhất."
Minh Hạ nhìn An Tâm, lòng ngập tràn sự biết ơn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói ra những điều này với ai, càng không nghĩ rằng sẽ được lắng nghe mà không bị phán xét.
"Cảm ơn cô, An Tâm," cô nói, giọng khẽ run. "Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi."
An Tâm mỉm cười, đôi mắt ánh lên một sự dịu dàng khó tả.
"Tôi cũng phải cảm ơn cô, vì đã tin tưởng tôi. Và đừng quên, cô luôn có tôi ở đây."
Hôm đó, cả hai không nói gì thêm. Họ chỉ ngồi đó, tận hưởng sự yên tĩnh của buổi chiều thu, với ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa sổ. Nhưng trong lòng cả hai, một sự kết nối sâu sắc đã được hình thành – không chỉ từ những lời nói, mà từ chính sự thấu hiểu và sẻ chia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro