Chương 11

Một buổi sáng đầu đông, Minh Hạ bước vào Góc Nhỏ như thường lệ. Nhưng hôm nay, không khí trong quán có gì đó khác lạ. Quán vắng hơn, và An Tâm, người luôn mỉm cười mỗi khi nhìn thấy cô, lại đang đứng sau quầy với vẻ mặt trầm tư.

Minh Hạ ngồi xuống bàn quen thuộc, ánh mắt khẽ lướt qua không gian xung quanh. Những chi tiết nhỏ nhặt cô từng yêu thích – ánh sáng dịu nhẹ, những chậu cây nhỏ, bảng viết phấn đầy câu trích dẫn – dường như không còn rạng rỡ như trước.

An Tâm mang cà phê ra bàn, nhưng nụ cười của cô hôm nay không còn trọn vẹn.

"Minh Hạ, hôm nay cô vẫn uống cà phê đen chứ?" – An Tâm hỏi, giọng nhẹ nhưng có chút mệt mỏi.

"Phải rồi, cảm ơn cô." Minh Hạ nhìn An Tâm, cảm nhận rõ sự khác biệt. "Cô ổn không? Trông cô có vẻ… lo lắng."

An Tâm khựng lại một chút, như thể đang cân nhắc xem có nên chia sẻ hay không. Cuối cùng, cô khẽ thở dài.

"Quán đang gặp chút khó khăn", cô nói, giọng nhỏ dần. "Khách gần đây ít hơn, chi phí lại tăng. Tôi… không chắc mình có thể duy trì quán lâu hơn nữa."

Minh Hạ bất ngờ. Cô không ngờ nơi mà cô luôn cảm thấy bình yên, nơi đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, lại đang đứng trước nguy cơ biến mất.

"Cô đã thử nhờ ai giúp đỡ chưa? Gia đình, bạn bè?"

An Tâm lắc đầu.

"Đây là giấc mơ của tôi. Tôi không muốn làm phiền ai cả. Nếu không thể tiếp tục, tôi sẽ chấp nhận, dù đau lòng."

Nhìn gương mặt kiên định nhưng buồn bã của An Tâm, Minh Hạ cảm thấy tim mình nhói lên. Cô không muốn quán cà phê này, nơi đã cứu rỗi cô khỏi sự cô đơn, phải đóng cửa.

"Tôi sẽ giúp cô", Minh Hạ nói, giọng chắc chắn.

An Tâm ngạc nhiên nhìn cô.

"Giúp tôi? Nhưng làm thế nào?"

Minh Hạ cười nhẹ, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

"Tôi là một nhà văn. Tôi sẽ viết một bài trên blog của mình, giới thiệu về quán. Tôi tin rằng nếu mọi người biết đến Góc Nhỏ, họ sẽ yêu nơi này giống như tôi."

An Tâm do dự.

"Nhưng cô đã nói cô không muốn công khai danh tính…"

"Điều đó không còn quan trọng nữa," Minh Hạ ngắt lời, giọng đầy chân thành. "Nơi này quan trọng với tôi hơn bất cứ điều gì. Tôi muốn mọi người biết đến nó, và cả cô."

An Tâm nhìn Minh Hạ, đôi mắt long lanh như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, cô mỉm cười, nụ cười mà Minh Hạ luôn yêu thích.

"Cảm ơn cô, Minh Hạ. Tôi không biết phải nói gì nữa."

"Cô không cần nói gì cả. Chỉ cần tiếp tục mỉm cười như vậy là đủ."

---

Đêm đó, Minh Hạ ngồi trước màn hình máy tính, nhưng lần này không phải để viết tiểu thuyết. Cô viết một bài blog, đặt tựa đề: “Góc Nhỏ – Nơi Ẩn Chứa Những Yên Bình”.

Trong bài, cô kể về lần đầu tiên cô bước vào quán, cảm giác ấm áp mà nơi này mang lại, và cả cô chủ quán – người với nụ cười dịu dàng như nắng sớm. Cô miêu tả từng góc nhỏ của quán, từng chiếc bàn, từng món đồ uống. Bài viết không chỉ là lời giới thiệu, mà còn là một lời cảm ơn gửi đến An Tâm và Góc Nhỏ.

Khi bài viết được đăng, Minh Hạ không mong đợi nhiều. Nhưng sáng hôm sau, cô nhận được một tin nhắn từ An Tâm.

“Minh Hạ, cô sẽ không tin đâu. Có rất nhiều khách mới đến quán hôm nay, tất cả đều nói rằng họ đọc được bài viết của cô.”

---

Ngày hôm đó, Minh Hạ đến quán sớm hơn thường lệ. Quán đông hơn hẳn, tiếng cười nói rộn ràng lấp đầy không gian. An Tâm bận rộn phục vụ khách nhưng vẫn không quên mỉm cười với Minh Hạ khi cô bước vào.

Khi quán vãn khách, An Tâm đến ngồi cạnh Minh Hạ, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

"Cô đã cứu quán của tôi", cô nói, giọng nghẹn ngào.

Minh Hạ lắc đầu.

"Tôi chỉ làm điều tôi phải làm. Nơi này xứng đáng được nhiều người biết đến. Và cô cũng vậy."

An Tâm nhìn Minh Hạ, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và… điều gì đó sâu sắc hơn.

"Cảm ơn cô, Minh Hạ. Tôi không biết mình có thể làm gì để đáp lại."

"Chỉ cần giữ quán mở cửa. Tôi cần nơi này", Minh Hạ đáp, nửa đùa nửa thật.

An Tâm bật cười, nhưng tiếng cười ấy chất chứa niềm hạnh phúc thật sự.

Hôm ấy, khi Minh Hạ rời đi, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cô đã làm được điều gì đó ý nghĩa, không chỉ cho An Tâm, mà còn cho chính cô – người đã từng mất niềm tin vào việc viết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro