Chương 2

Những ngày sau đó, Minh Hạ dường như đã biến Góc Nhỏ thành một phần trong lịch trình hàng ngày của mình. Cô đến quán mỗi sáng, chọn cùng một góc bên cửa sổ, mang theo laptop và cố gắng viết. Nhưng thay vì ngập chìm trong suy nghĩ về cốt truyện, ánh mắt cô lại thường xuyên dừng lại nơi quầy pha chế.

An Tâm lúc nào cũng bận rộn, nhưng mọi thứ cô làm đều có một sự nhẹ nhàng đặc trưng. Cách cô cười chào khách, cách cô cẩn thận rót từng dòng sữa, hay thậm chí chỉ là cái cúi người khi nhặt lên một chiếc khăn rơi… tất cả đều có gì đó khiến Minh Hạ không thể rời mắt.

Hôm ấy, như thường lệ, An Tâm mang đến một ly cà phê nóng. Nhưng thay vì rời đi ngay như mọi lần, cô đặt ly xuống và cười:

"Hôm nay tôi làm thêm một món đặc biệt. Cô có muốn thử không?"

Minh Hạ ngẩng lên, hơi bất ngờ. Cô không quen với sự quan tâm quá mức của người khác, nhưng ánh mắt chân thành của An Tâm khiến cô không nỡ từ chối.

"Là món gì vậy?"

"Tôi gọi nó là bánh Hạnh Phúc."

An Tâm mỉm cười, đôi má lúm nhẹ thoáng hiện lên khi cô nói.

Một lát sau, cô quay lại với một chiếc đĩa nhỏ, trên đó là một chiếc bánh nướng màu vàng nâu óng ả. Mùi hương bơ, đường và một chút gì đó như quế tỏa ra khiến Minh Hạ không thể không chú ý.

"Tôi mới thử nghiệm công thức này. Nếu cô thấy không ngon, cứ nói để tôi điều chỉnh nhé."

Minh Hạ nhìn chiếc bánh một hồi, sau đó cầm lên và cắn thử. Hương vị thật đặc biệt: lớp vỏ giòn nhẹ, phần nhân ngọt dịu, vừa vặn như thể được chế biến dành riêng cho khẩu vị của cô.

"Rất ngon!", Minh Hạ khẽ nói.

An Tâm cười tươi hơn, ánh mắt cô long lanh như mặt trời xuyên qua kẽ lá.

"Vậy thì tốt quá! Tôi sợ nó hơi ngọt với cô. Thỉnh thoảng tôi vẫn thử làm những món mới, nhưng không phải lúc nào cũng thành công."

"Ngọt vừa đủ. Nó… dễ chịu," Minh Hạ đáp, giọng nói có chút khàn vì đã lâu không nói nhiều.

An Tâm gật đầu, không hỏi thêm gì. Nhưng trước khi quay đi, cô bất ngờ nói thêm:

"Nếu cô thích, hôm sau ghé thử vài món khác nữa nhé. Ở đây còn nhiều thứ thú vị lắm."

Minh Hạ nhìn theo bóng dáng An Tâm, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Không phải vì chiếc bánh, mà là vì cái cách An Tâm nói chuyện – tự nhiên, không chút giả tạo. Cô chủ quán này mang đến cảm giác an toàn, điều mà Minh Hạ đã quên từ rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro