Chương 4

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng mỏng manh bên cửa sổ, rải từng vệt sáng nhảy nhót trên mặt bàn gỗ. Hôm nay, Minh Hạ đến quán sớm hơn thường lệ. Cô muốn tranh thủ một chút yên tĩnh trước khi quán đông khách.

An Tâm đang bận sắp xếp lại giá sách nhỏ ở góc tường. Những cuốn sách cũ kỹ nhưng được chăm chút cẩn thận, gáy sách như ánh lên dưới ánh sáng mờ nhạt. Minh Hạ ngồi vào bàn quen thuộc, nhưng lần này cô không mở laptop. Thay vào đó, cô cầm cuốn sổ tay An Tâm tặng, tay lướt nhẹ trên bìa sổ như đang cân nhắc viết gì đó.

"Cô dùng gì hôm nay?" – Giọng nói quen thuộc của An Tâm vang lên.

Minh Hạ ngẩng lên, bắt gặp nụ cười tươi tắn vẫn thường hiện diện trên gương mặt An Tâm. Nhưng hôm nay, nụ cười ấy như có chút gì đó gần gũi hơn.

"Vẫn cà phê đen, nhưng hôm nay thêm một chiếc bánh nữa", Minh Hạ đáp.

"Bánh Hạnh Phúc chứ?" An Tâm nghiêng đầu hỏi, ánh mắt long lanh.

Minh Hạ khẽ cười, gật đầu. Sau khi nhận được yêu cầu, An Tâm trở lại quầy, nhưng thay vì ngay lập tức pha chế, cô quay lại nhìn Minh Hạ.

"Hôm nay trông cô có vẻ thư thái hơn. Có phải cuốn sổ ấy đã giúp ích chút nào không?"

"Có lẽ vậy." Minh Hạ đáp, giọng có chút ngượng ngùng. "Thật ra, tôi chưa viết được gì nhiều. Nhưng tôi nghĩ… có lẽ tôi đã tìm thấy cảm hứng."

An Tâm cười, không hỏi thêm gì. Chỉ một lúc sau, cô mang cà phê và bánh đến, rồi bất ngờ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Minh Hạ.

"Nếu cô không phiền, tôi có thể ngồi đây một lát không? Hôm nay quán không đông lắm, và tôi cũng muốn nghỉ một chút."

Minh Hạ hơi bất ngờ, nhưng cô gật đầu. Đây là lần đầu tiên họ ngồi gần nhau như vậy. Minh Hạ có thể cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng từ An Tâm – mùi cà phê thoang thoảng hòa quyện với chút ngọt ngào của bánh.

"Vậy… cô đang viết gì?" An Tâm hỏi, ánh mắt hướng về cuốn sổ tay.

"Một câu chuyện," Minh Hạ trả lời, giọng nhỏ nhưng chân thật. "Về một quán cà phê, và một cô chủ quán."

An Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười:

"Nghe thú vị đấy. Cô chủ quán ấy có gì đặc biệt không?"

Minh Hạ thoáng im lặng. Cô chưa bao giờ giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc, nhưng dưới ánh mắt chờ đợi của An Tâm, cô cảm thấy mình muốn nói gì đó.

"Cô ấy… có nụ cười giống ánh nắng. Dịu dàng, nhưng cũng đủ để sưởi ấm người khác."

An Tâm khẽ cười, đôi má thoáng ửng hồng.

"Vậy thì cô chủ quán ấy hẳn là một người may mắn khi trở thành nguồn cảm hứng của cô."

"Không hẳn vậy. Người may mắn là tôi," Minh Hạ nói, ánh mắt chạm vào ánh mắt của An Tâm. "Vì tôi đã tìm thấy cô ấy."

Cả hai im lặng trong giây lát, chỉ có tiếng chim ríu rít bên ngoài và tiếng khách lẻ loi nói chuyện ở quầy. An Tâm không nói gì thêm, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn không hề tắt.

Đó là buổi chiều đầu tiên Minh Hạ cảm thấy mọi thứ xung quanh như chậm lại, và trái tim cô… đập nhanh hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro