Chương 7

Minh Hạ đã ngồi trước màn hình máy tính hơn một giờ đồng hồ, nhưng cô không thể viết được dòng nào. Ý tưởng về câu chuyện cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng khi đặt tay lên bàn phím, mọi thứ lại trở nên mơ hồ. Cô nhấp một ngụm cà phê nguội trên bàn, đôi mắt dừng lại ở cuốn sổ tay đặt cạnh.

Bên trong, những dòng chữ đầu tiên viết về An Tâm khiến Minh Hạ bất giác mỉm cười. Cô đã viết về nụ cười dịu dàng của cô chủ quán, về buổi chiều mưa hôm trước, và về cảm giác an toàn mà An Tâm mang lại. Nhưng tất cả những điều ấy vẫn chưa đủ để cô diễn tả trọn vẹn lời cảm ơn.

Cảm giác nợ An Tâm một điều gì đó cứ khiến Minh Hạ không yên. Cô không giỏi bày tỏ cảm xúc, càng không quen với việc đáp lại sự tử tế. Nhưng cô muốn làm gì đó cho An Tâm – điều gì đó chân thành, giống như cách An Tâm đã lặng lẽ làm cho cô.

---

Sáng hôm sau, Minh Hạ đến Góc Nhỏ sớm hơn thường lệ. Quán vẫn chưa đông khách, chỉ có một vài người ngồi rải rác. An Tâm đang lau dọn quầy pha chế, dáng vẻ cần mẫn như mọi ngày. Thấy Minh Hạ, cô mỉm cười:

"Chào buổi sáng, Minh Hạ. Hôm nay cô muốn dùng gì?"

"Vẫn cà phê đen, nhưng lần này tôi muốn gọi thêm một món bánh," Minh Hạ đáp.

"Lại là bánh Hạnh Phúc?" – An Tâm cười, ánh mắt sáng lên.

"Không, hôm nay tôi muốn thử món mới. Cô chọn giúp tôi đi."

An Tâm khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Được thôi. Tôi sẽ mang ra ngay."

Minh Hạ ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ tay và bắt đầu viết vài dòng ngắn. Khi An Tâm mang bánh và cà phê đến, cô phát hiện Minh Hạ đã chuẩn bị sẵn một chiếc phong bì nhỏ đặt trên bàn.

"Đây là gì vậy?" An Tâm hỏi, đôi mắt tràn đầy tò mò.

"Một câu chuyện ngắn. Tôi viết tặng cô." Minh Hạ đáp, giọng nói trầm nhưng đầy chân thành. "Cảm ơn vì hôm trước đã đưa tôi về."

An Tâm khẽ mỉm cười, mở phong bì ra. Bên trong là một bản in gọn gàng với tựa đề: “Dưới Mưa”. Cô bắt đầu đọc, từng dòng chữ như một cơn gió mát lành thổi qua tâm hồn.

Câu chuyện kể về một cô chủ quán cà phê luôn mang trong mình nụ cười như ánh nắng, và một khách hàng thường xuyên ngồi bên cửa sổ, mang theo tâm hồn đầy những vết thương kín đáo. Trong một buổi chiều mưa, họ vô tình xích lại gần nhau hơn. Cơn mưa không chỉ rửa trôi cái lạnh lẽo bên ngoài, mà còn xoa dịu những nỗi đau thầm lặng trong lòng cô.

An Tâm đặt bản in xuống, nhìn Minh Hạ bằng ánh mắt dịu dàng.

"Tôi không ngờ mình lại trở thành nhân vật trong câu chuyện của cô."

"Tôi không giỏi nói lời cảm ơn. Nên tôi nghĩ… viết là cách tốt nhất", Minh Hạ đáp, ánh mắt hơi lúng túng.

"Vậy thì tôi nhận. Nhưng tôi cũng muốn bạn biết rằng, tôi làm mọi thứ không vì mong nhận lại điều gì."

An Tâm ngừng một lát, rồi mỉm cười nói thêm:

"Chỉ cần cô tiếp tục đến đây, ngồi ở góc quen thuộc ấy, là tôi đã thấy vui rồi."

Lời nói của An Tâm khiến Minh Hạ khựng lại. Cô cảm thấy lòng mình ấm lên, nhưng cũng không biết phải đáp lại thế nào. Cuối cùng, cô chỉ khẽ gật đầu, một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi.

---

Ngày hôm đó, Minh Hạ ngồi ở quán lâu hơn thường lệ. Lần đầu tiên, cô không mang laptop ra mà chỉ dùng cuốn sổ tay để viết. Những câu chuyện, những cảm xúc, và cả những điều cô chưa bao giờ nói thành lời – tất cả đều được ghi lại bằng những nét bút tinh tế.

Còn An Tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Minh Hạ. Ánh mắt cô ánh lên sự quan tâm và một chút rung động khó giấu. Có lẽ, giữa họ không chỉ đơn thuần là những cuộc gặp gỡ tình cờ nữa.

Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời trong lòng họ lại sáng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro