Chương 8

Sáng hôm ấy, Minh Hạ đến quán Góc Nhỏ với một cảm giác khác lạ. Hôm qua, sau khi về nhà, cô nhận được một tin nhắn từ An Tâm – điều hiếm hoi vì cả hai gần như chỉ gặp nhau ở quán.

“Tôi muốn mời cô đi xem một buổi triển lãm tranh vào cuối tuần này. Cô có muốn đi cùng không?”

Lời mời ngắn gọn nhưng khiến Minh Hạ suy nghĩ mãi. Cô không thường tham gia những buổi triển lãm, càng ít khi đồng ý lời mời từ người khác. Nhưng với An Tâm, có điều gì đó khiến cô không nỡ từ chối.

Khi đến quán, An Tâm đang pha chế sau quầy. Vừa thấy Minh Hạ, cô nở nụ cười quen thuộc nhưng dường như có chút bối rối.

"Hôm nay cô muốn dùng gì?" An Tâm hỏi, như mọi lần.

"Cà phê đen, và thêm một chút can đảm", Minh Hạ đáp, giọng nhẹ nhưng không giấu được ý cười.

An Tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô bật cười.

"Vậy chắc tôi phải pha thêm cho cô một ly đặc biệt rồi."

Minh Hạ ngồi xuống bàn quen thuộc, mở cuốn sổ ra nhưng không viết gì. Tâm trí cô dường như lạc hướng. Khi An Tâm mang cà phê đến, cô đặt ly xuống và hỏi:

"Vậy… cuối tuần này cô rảnh chứ? Tôi nghĩ triển lãm sẽ rất thú vị."

Minh Hạ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt của An Tâm. Cô khẽ gật đầu.

"Tôi sẽ đi."

An Tâm cười rạng rỡ, như thể vừa nghe được câu trả lời cô mong đợi nhất.

"Tuyệt. Tôi sẽ đợi cô ở đây. Chúng ta đi chung."

---

Cuối tuần, Minh Hạ đến quán sớm hơn giờ hẹn. Cô chọn một bộ đồ giản dị nhưng chỉnh chu, mái tóc đen buộc gọn sau gáy. Dù không muốn thừa nhận, cô đã dành cả buổi sáng để nghĩ xem nên mặc gì.

An Tâm xuất hiện ngay sau đó, mang một chiếc váy trắng đơn giản với điểm nhấn là chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt. Dáng vẻ của cô khiến Minh Hạ thoáng ngẩn người.

"Cô đợi lâu chưa?" An Tâm hỏi, kéo Minh Hạ trở lại thực tại.

"Không lâu. Tôi cũng vừa đến thôi."

Họ cùng nhau rời quán, bước chân chậm rãi trên con đường dẫn đến phòng triển lãm. Trời hôm nay trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng len qua từng tán cây. Bầu không khí yên bình như tô điểm thêm cho buổi hẹn đầu tiên của họ.

---

Phòng triển lãm không quá lớn, nhưng được bài trí tinh tế. Những bức tranh trừu tượng và phong cảnh được treo dọc các bức tường trắng, mỗi bức tranh kể một câu chuyện riêng.

An Tâm dừng lại trước một bức tranh có gam màu vàng chủ đạo, tựa đề là "Nông Dân Mùa Lúa Chín". Cô nhìn chăm chú, như bị cuốn hút bởi từng nét vẽ.

"Tôi rất thích bức này," cô nói. "Nó khiến tôi nhớ đến những ngày ở quê, khi mọi thứ đều yên bình và chậm rãi."

Minh Hạ đứng bên cạnh, nhìn An Tâm nhiều hơn là nhìn bức tranh.

"Cô có vẻ rất yêu thiên nhiên," Minh Hạ nhận xét.

"Ừ. Tôi lớn lên ở một vùng quê nhỏ. Sau này chuyển đến thành phố, đôi khi tôi vẫn thấy nhớ sự đơn giản ấy."

Câu nói của An Tâm khiến Minh Hạ mỉm cười. Cô nhận ra rằng An Tâm không chỉ dịu dàng mà còn có một tâm hồn sâu sắc và hoài niệm.

Họ tiếp tục đi dọc các bức tường, trò chuyện về những bức tranh, những màu sắc, và những câu chuyện mà chúng gợi lên. Minh Hạ, người thường ít nói và khép kín, bất ngờ cảm thấy thoải mái khi chia sẻ những suy nghĩ của mình với An Tâm.

Đến cuối buổi, cả hai dừng chân tại một góc nhỏ của triển lãm, nơi có một bức tranh với tựa đề "Ấn Tượng Mặt Trời Mọc". Bức tranh vẽ một khung cảnh bình minh trên biển, với những vệt nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt nước.

"Nhìn bức tranh này, tôi nghĩ đến cô", An Tâm nói, ánh mắt khẽ lướt qua Minh Hạ.

"Tại sao?" Minh Hạ hỏi, ngạc nhiên.

"Vì cô giống như ánh bình minh dịu nhẹ. Lúc nào cũng tỏa sáng, dù cô không nhận ra điều đó."

Minh Hạ im lặng, trái tim cô dường như lỡ mất một nhịp. Cô không quen với những lời nói chân thành như vậy, nhưng từ An Tâm, tất cả đều chân thật và tự nhiên.

"Cảm ơn", cô đáp khẽ, ánh mắt nhìn xuống để giấu đi sự bối rối.

---

Trên đường về, cả hai đi chậm rãi, không ai nói gì nhiều. Nhưng sự im lặng giữa họ không hề khó xử. Ngược lại, nó mang một cảm giác bình yên lạ thường.

Khi đến trước quán, An Tâm quay sang Minh Hạ:

"Cảm ơn cô đã đi cùng tôi hôm nay. Tôi thật sự rất vui."

"Tôi cũng vậy," Minh Hạ đáp, lần này nụ cười hiện rõ hơn trên môi cô.

"Vậy thì tốt. Hẹn gặp cô ngày mai, ở quán nhé?"

Minh Hạ gật đầu, bước vào bóng tối của con phố nhỏ, nhưng lòng cô sáng lên bởi một ánh nắng dịu dàng mà An Tâm để lại.

Đêm đó, Minh Hạ mở cuốn sổ tay, viết một câu ngắn trước khi khép lại:

“Đôi khi, chúng ta chỉ cần một người khiến mình tin rằng, cuộc sống luôn có những điều đẹp đẽ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro