Chương 9

Những ngày sau buổi triển lãm, Minh Hạ và An Tâm dường như thân thiết hơn. Thay vì chỉ chào hỏi qua loa hay trao đổi vài câu chuyện nhỏ, cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống. Minh Hạ, vốn là người kín đáo, bất giác thấy mình mở lòng trước An Tâm, như thể cô là người duy nhất hiểu được những mảnh vỡ trong tâm hồn cô.

---

Chiều hôm ấy, Minh Hạ lại đến quán sớm. Trời hôm nay đẹp, ánh nắng dịu dàng rải đều khắp mặt đường. Cô chọn góc quen thuộc, nhưng không mở laptop mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. An Tâm mang cà phê đến, lần này là cà phê sữa thay vì cà phê đen.

"Tôi nghĩ hôm nay cô nên thử gì đó ngọt ngào hơn" An Tâm nói, mỉm cười khi đặt ly cà phê xuống.

"Cô đang ám chỉ rằng tôi là người quá lạnh lùng?" Minh Hạ đáp, nửa đùa nửa thật.

An Tâm cười khẽ, kéo ghế ngồi xuống đối diện.

"Không phải vậy. Chỉ là tôi nghĩ cô cần thay đổi một chút. Một chút ngọt ngào không làm ai tổn thương cả."

Minh Hạ nhìn cô, đôi mắt thoáng nét suy tư. Cô khẽ cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt dịu tan trong miệng, khác hẳn vị đắng quen thuộc mà cô vẫn chọn.

"Không tệ" cô nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Tôi đã bảo mà," An Tâm đáp, đôi mắt ánh lên niềm vui nhỏ bé. "Cuộc sống cũng giống như cà phê vậy. Đôi khi chỉ cần thay đổi chút ít, bạn sẽ thấy mọi thứ dễ chịu hơn."

---

Họ bắt đầu trò chuyện, không còn là những câu hỏi xã giao thông thường. An Tâm kể về quãng thời gian cô sống ở quê, những buổi sáng sớm ra đồng hái rau, hay những buổi chiều lặng lẽ ngồi đọc sách dưới bóng cây. Minh Hạ lắng nghe, thi thoảng gật đầu, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của An Tâm.

"Thế còn cô?" An Tâm hỏi. "Tuổi thơ của cô thế nào?"

Minh Hạ thoáng im lặng. Cô chưa từng kể về quá khứ của mình cho bất kỳ ai, nhưng trước ánh mắt chân thành của An Tâm, cô cảm thấy không thể giấu giếm.

"Tôi lớn lên trong một gia đình khá nghiêm khắc" Minh Hạ bắt đầu, giọng nói có chút ngập ngừng. "Bố mẹ tôi luôn muốn tôi hoàn hảo, luôn đặt ra những kỳ vọng mà đôi khi tôi cảm thấy không thể nào đạt được."

An Tâm không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Tôi từng nghĩ rằng mình phải làm mọi thứ để chứng minh bản thân. Nhưng đến một lúc nào đó, tôi nhận ra… tôi không viết vì tôi yêu việc viết nữa. Tôi viết chỉ để làm hài lòng họ."

Minh Hạ ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống ly cà phê. Giọng cô trầm xuống:

"Đó là lý do tôi bỏ bút danh thật và viết dưới một tên khác. Tôi không muốn bất kỳ ai biết tôi là ai, cũng không muốn ai kỳ vọng ở tôi nữa."

An Tâm khẽ gật đầu, ánh mắt cô không hề phán xét.

"Tôi hiểu. Đôi khi, việc sống theo kỳ vọng của người khác khiến chúng ta quên mất mình thật sự muốn gì."

"Đúng vậy." Minh Hạ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy đầy nỗi buồn. "Nhưng rồi tôi gặp cô. Và Góc Nhỏ."

"Gặp tôi?" An Tâm thoáng ngạc nhiên.

"Phải. Cô và quán cà phê này khiến tôi nhớ rằng viết lách có thể xuất phát từ niềm vui đơn thuần. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chân thành."

An Tâm mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng khó tả.

"Vậy thì tốt quá. Tôi rất vui vì có thể làm gì đó cho cô, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt."

Cả hai im lặng một lát, nhưng sự im lặng ấy không hề ngượng ngùng. Minh Hạ cảm thấy như một phần gánh nặng trong lòng cô vừa được cởi bỏ, nhờ sự kiên nhẫn và thấu hiểu của An Tâm.

---

Chiều muộn, khi quán bắt đầu vắng khách, An Tâm bước đến chỗ Minh Hạ, trên tay cầm một chiếc đĩa nhỏ. Trên đó là một chiếc bánh mới, được trang trí bằng kem và dâu tươi.

"Tôi vừa làm thử. Cô là người đầu tiên nếm thử nhé."

Minh Hạ nhìn chiếc bánh, rồi nhìn An Tâm, ánh mắt đầy sự biết ơn.

"Cô luôn biết cách khiến tôi cảm thấy tôi đặc biệt trong lòng cô."

"Vì cô thật sự đặc biệt mà," An Tâm nói, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Minh Hạ không đáp, nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp và gần gũi dâng lên. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình có một nơi để thuộc về, một người để tin tưởng. Và người đó chính là An Tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro