Mê Hoặc.
( Bạch Nguyệt quang - Tiểu Khúc Nhi)
Rừng trúc tĩnh lặng, trời cao trăng sáng, gió rì rào đung đưa thân trúc. Trong một gian nhà biệt phủ , trên giường một nữ tử an ổn nghỉ ngơi . Đèn thắp sáng , ánh lến leo lắt trong phòng . Người trên giường sớm tỉnh, Tử Sương vận động đả thông kinh mạch, điều hòa khí tức bình ổn liền đẩy cửa ra ngoài.
" Thất thiểu chủ, người nghỉ ngơi thêm chút, trời trở gió nội thương chưa khỏi hạn chế ra ngoài vận hơn". Một trong đám người trước theo sau nàng, đứng sẵn ngoài cửa canh gác thấy nàng bước ra liền muốn ngăn cản.
" Ta không sao? nằm lâu có chút mệt mỏi liền đi dạo một chút ."Nàng nói xong kẻ kia cũng cáo lui rời đi, còn nàng chậm rãi bước dạo biệt phủ .
Không khí thanh tịnh, thoáng mát, khung cảnh cũng không tệ, thật thích hợp cho điều trị nội thương, càng đặc biệt chỗ tốt cho nàng tịnh dưỡng . Bước một hồi nàng nhận ra phía trước khí tức quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp y đang bước tới.
Phút chốc mắt đối mắt, kỷ niệm như trở về mãnh liệt. Nàng như chôn trận tại chỗ, nhìn y tới gần, phút chốc nhịp tim loạn xạ , hơi thở trở nên gấp gáp lạ thường, ánh mắt hắn nhìn nàng khẽ xao động lại vội vàng che giấu đi như chưa xảy ra chuyện gì.
Y vẫn một dạng như cũ đối nàng cung kính, xa lạ." lúc đó cố sự xảy ra, hoàng thượng phái ta tới giúp người xem qua thương tích.Hiện tại người cũng đã khỏe, tại hạ liền không làm phiền nữa." Nói rồi y vội vã quay lưng rời đi.
" A Mặc..." nàng nhẹ gọi, ánh mắt nàng nhìn hắn đầy ôn nhu , nghe nàng gọi bước chân y dừng lại, bỗng chốc cả hai trở nên trầm mặc, thanh âm chỉ còn tiếng gió xào xạc vui đùa trên ngọn tre.
Y gượng gạo, quay lại cố nặn ra nét bình thản mỉm cười nhìn nàng " Chân nhân, tại hạ quả thực rất giống với người tên A Mặc đấy sao? Tại hạ Thần Vũ không phải A Mặc.''
Nàng làm sao có thể nhầm lẫn, khí tức này, ánh mắt này, gương mặt này, cùng vóc dáng , thanh âm đều giống như đúc đến vậy? làm sao không có khả năng là A mặc. Nàng đã đợi rất lâu, có lẽ sau khi chuyện đó xảy ra , nàng điên cuồng trong tàng thư cố tìm ra phương pháp cứu hắn sống lại.Không ai biết bao năm qua nàng đã trải qua bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu đau khổ.
Nàng từng đọc qua , trong đó nói ma cà rồng đều là bất tử, cái chết chính là sự tái sinh, lặp đi lặp lại tuần hoàn. Nàng đã đi qua rất nhiều nơi , đi qua rất nhiều để tìm kiếm bóng dáng ấy , tìm lấy một tia hi vọng, chỉ là một mảnh hồn pháh của hắn nhưng qua nhiều năm như vậy đều không thấy. Hiện tại người đã đứng trước mặt , làm sao có thể nhầm lẫn.
" A Mặc, vi sư sai rồi." nàng nói liền bật khóc lao vào ôm trầm thấy hắn." Vi sư sai rồi, vi sư không nên không tin tưởng ngươi. Vi sư thật sự.....thật sự thích ngươi . Đáng ra khi đó vi sư không nên tự dối lòng mình ....Vi sư thực sự sai rồi." Mỗi lời nói như khắc một vết đao khảm vào y lồng ngực, mắt đã đỏ ửng, lời nói này hắn đã khao khát được nghe thấy từ rất lâu rồi .Nhưng bản thân lúc này lại quật cường đến mắt đã đỏ ửng cũng không muốn đem nước mắt rơi xuống .
Nhìn nàng trong lòng mỗi lúc xiết hắn càng chặt, hắn xém chút đem mọi phòng bị cuối cùng tháo xuống, đôi tay run run nâng lên muốn ôm lấy nàng , cho đến khi mắt vừa nhắm lại, một bóng dáng lại hiện ra. Hắn vội vã đem nàng đẩy ra.
" Chân Nhân, người nhận nhầm rồi . Ta không phải A Mặc." Nói xong liền vội vã rời đi, hắn sợ nếu hắn lưu luyến ở lại thêm chút , hắn sẽ không thể lại rời xa nàng nữa. Hắn thật sự sợ hãi rồi , đã qua nhiều năm như vậy , hắn quả thực bị dày vò đến kiệt quệ rồi .
Nàng đứng lại trông theo hắn bóng dáng , nước mắt rơi xuống nền đất. Thì ra hắn luôn theo sau nàng nhìn nàng rời đi là cái này tư vị. Thiếu niên năm đó, luôn khờ ngốc từng bước sau nàng, âm thầm giúp nàng chăm lo sức khỏe từng chút , nàng lại vô tâm không nhận ra . Lại càng không xem tới hắn là cái gì cảm nhận .
Lang thang trên còn đường dài tối tăm , hắn thất thần bước. Nàng vừa rồi là nói thích hắn ? nàng vừa rồi đã nói thích hắn sao? Nàng thực sự thích hắn sao? làm sao có thể, có lẽ hắn lại chìm đắm trong cơn mộng mị này rồi. Nàng làm sao có khả năng sẽ thích hắn . Thì ra sớm quen với sự tàn nhẫn , lạnh nhạt của lòng người bỗng chốc nhận tới yêu thương quả thực có chút không quen .
Rời đi chưa được bao lâu, tại biệt phủ một đám khói đen núp trong bóng tối dần dần hiện rõ, nhanh chóng lao tới người không phòng bị đánh nén. Nội lực tiêu hao, thân thể còn yếu ớt , nàng liền trực tiếp bị nó đánh ngất cùng lúc chiếm đoạt cơ thể trú ngụ.
Tiểu Vũ đi tới nửa đường, bất giác như phát hiện ra điều gì bất thường,thầm kêu không ổn liền vội vã phi thân quay trở lại rừng trúc. Thuần thục hạ xuống trong sân, âm thầm đánh giá một lượt, quả nhiên vẫn quanh quẩn đâu đây ma khí tồn tại.
Đằng sau , bạch y nữ tử chậm rãi bước lại, ánh mắt tràn đầy tà khí, Thần Vũ vội vã quay đầu vừa lúc Tử Sương ngã nhào vào y lồng ngực. " A mặc..." nàng khẽ gọi , nhưng hình như có điều bất ổn, trong ánh mắt nàng ấy lại chứa tà niệm .
Tử Sương như trở thành một con người khác, nàng đem quần áo y nháo loạn, quần áo bản thân cũng xộc xệch liền không chỉnh tề. Y nhìn nàng khẽ nhăn mày " Chân Nhân , Ngài...?" Chưa đợi y nói hết , nàng cường ngạo chiếm đoạt môi y, đôi tay không an phận liền động chạm y thân thể.
Tiểu mặc bất chợt phòng bị đem nàng một trưởng đánh khiến nàng lui ra mấy bước, ánh mắt nổi lên sắc bén " Yêu nhân phương nào, còn không xuất đầu lộ diện ."
Nghe hắn đã phát hiện ra chân tướng, nàng cũng không làm bộ liền ánh mắt không ngần ngại nổi lên tà khí, thoát ra khỏi nàng thân thể. Sau nàng ta rời ra, thân thể nàng ngã xuống nền đất, gương mặt trắng bệch.Xuất hiện trước mặt Tiểu Vũ một y nhân hồng bào đỏ rực , nồng nặc ma khí.
Nếu đoán không nhầm nữ quỷ này chính là kẻ đã xông vào kết giới khi đó." Thất điện hạ quả thật tinh tường khác người, đến ái nhân cũng mạnh tay như vậy? Ta thực đau lòng a."
" Ái nhân? Ngươi là đang nói gì vậy? Rốt cuộc ngươi là ai?" Tiểu Vũ nói , ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng ta.
" Thần Vũ , chàng quả thực không nhận ra thiếp sao? ta bị chàng chọn xong rồi vứt bỏ liền chết thật thảm thương a..." nàng ta oán giận nói .
Nghỉ một hồi, Tiểu Vũ thoáng chấn kinh" Dương quý phi, là ngươi sao?"....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro