Sau khi yến tiệc tan, Vân Tĩnh Sơ trở lại trong phòng nghỉ ngơi, Mai Lan sẽ không được thoải mái như nàng, hắn phụ trách tiễn khách, chờ sau khi bố mẹ vợ và các anh em vợ cùng nhau cùng nhau hồi phủ, cố gắng chống đỡ khuôn mặt tươi cười hết một ngày, có chút không nhịn được, hai vai hơi sụp xuống, hít sâu một hơi, xoa xoa mặt, trong đầu lại hiện lên ngọc bội rơi trên mặt đất kia, hắn sẽ không nhận sai, hình dạng căn bản là một đôi với miếng Bình An luôn đeo trên người, trong nháy mắt, hắn dường như lại thấy được nụ cười đầy ẩn ý khi Bạch Diễm rời đi.
Trong lòng sinh ra nỗi chua xót khó tả, ngẩng đầu nhìn sân trong, lần đầu hắn cảm thấy rụt rè.
Không trực tiếp trở về phòng, hắn mang theo tâm tư trốn tránh đi tới chỗ Mai lão phu nhân trước.
Lão thái thái hôm nay mặt mày hồng hào, mặt mũi đã kiếm đủ, hiếm khi có dịp ở trên yến tiệc uống hai chén như vậy, nhìn thấy cháu trai vào cửa liền không ngậm miệng lại được, phất phất tay bảo nha hoàn hầu hạ lui đi để cho cháu trai ngồi vào bên người mình, tính toán để hai người hảo hảo nói chuyện: "Phúc ca, con không biết nha, hôm nay bà nội xem như hãnh diện một hồi."
Mai Lan cười gật đầu, hắn biết lão thái thái là người toàn tâm toàn ý chỉ vì cháu trai.
Nỗi tức giận dồn trong bụng nhiều năm của lão thái thái đã được trút ra: "Bà nội nha, cũng chỉ có hai đứa nhỏ là cha con cùng cô cô, bọn họ đều cho rằng ta hồ đồ, kỳ thật trong lòng bà nội cũng hiểu được đôi chút rồi, cha con từ nhỏ chính là người có ý chí mạnh mẽ, cô con cũng không phải là người dễ dàng khiến người khác lo lắng, hai người bọn họ làm như vậy, kỳ thật tất cả đều là vì cái nhà này, cô con nàng cũng không dễ dàng, trong cung là địa phương như thế nào, đó là nơi ăn người không nhổ xương, chuyện của cha con bà nội hiểu cũng trách không được nàng, nhưng trong lòng bà nội......"
"Bà nội, bà còn có con mà. "Mai Lan vội vàng khuyên nhủ.
"Con nha, con làm sao mà khiến ta bớt lo được, từ nhỏ đến lớn, bà nội vì tiểu ma tinh con, hao tổn bao nhiêu tâm, tổ phụ cùng cô cô của con luôn nói ta sẽ không dạy được con, hại con trở thành một kẻ vô dụng như vậy, hừ, bọn họ biết cái gì, dung mạo của con thì giống nương con, nếu không hung ác một chút, cũng không thể để cho người khác khi dễ*, con luôn hiếu thuận, dù là nghịch ngợm nhưng tâm con cũng là thiện, bọn họ không hiểu con, những năm này, ở sau lưng chúng ta có không biết bao nhiêu người nhìn nhà chúng ta chê cười, hôm nay ta liền muốn những kẻ khinh thường Mai gia chúng ta, những kẻ không muốn đem nữ nhi gả đến gia đình chúng ta đều nhìn xem. Cháu trai của ta là một người luôn phấn đấu, chẳng những cưới được nữ nhi của Thừa tướng đương triều, còn để nó sinh hai đứa nhóc cho nhà chúng ta."
Nói xong bà rất cao hứng, mặt cũng lộ ra vài phần hồng, đột nhiên lại thở dài một hơi: "Chỉ tiếc, cha mẹ con không có may mắn nhìn thấy hôm nay..."
Mai Lan giật mình, lão nhân gia tối kỵ đại hỉ đại bi, "Bà nội, cha mẹ con cũng sẽ nhìn thấy, bọn họ ở trên trời nhìn xuống."
Lão thái thái gật đầu: "Con nói đúng, bọn họ ở trên trời có thể nhìn thấy."
"Đúng vậy, cháu trai sau này nhất định sẽ cố gắng phấn đấu." Mai Lan thề son sắt.
"Ngoan hài tử, ngoan hài tử." Mai lão phu nhân kéo tay cháu trai, ước gì giống như khi còn bé, ôm hắn vào trong ngực vừa hôn vừa gặm.
"Được rồi, Phúc ca đều đã làm cha, đừng coi hắn như trẻ con, vậy còn ra cái thể thống gì." Chẳng biết từ lúc nào vào cửa, Mai Hàn Lâm giúp cháu trai giải vây.
Trong lòng lão thái thái không muốn nhưng rốt cuộc sẽ không ở trước mặt cháu trai phản bác hắn, đành buông lỏng tay.
Mai Lan cũng không có gì khó chịu, nếu ông nội đã lên tiếng, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ, so với lão thái thái thì hắn và vị ông nội này rõ ràng xa lạ hơn rất nhiều.
Mai Hàn Lâm gật đầu: "Không còn sớm nữa, con về trước đi, để bà nội con nghỉ ngơi một lát."
Lão thái thái nghe nói như thế rất không vui, nhịn không được muốn mở miệng, lại nghe ông bạn già nói: "Phúc ca cũng bận rộn cả ngày, bà cũng nên để cho hắn trở về nghỉ ngơi một chút, hơn nữa, vợ con hắn còn đang chờ hắn."
Nói xong, thái độ của Mai lão phu nhân thay đổi 360 độ: "Đúng đúng, con mau về nghỉ ngơi cho tốt."
Mai Lan đành phải nhận lệnh, cúi chào rồi cáo lui, lúc đi tới bên cạnh Mai Hàn Lâm, lại nghe hắn nói một câu: "Làm cha là nam nhân chân chính, cùng thê tử của con sống thật tốt và đừng bao giờ giống trước kia."
Gật đầu đồng ý, lui tới cửa, mơ hồ nghe được tiếng oán giận bên trong: "Ông liền biết hung hắn, cháu trai có chỗ nào không tốt? Hắn cho chúng ta thêm chắt trai, bây giờ cũng bắt đầu lo chuyện gia đình, ông còn muốn hắn thế nào."
"Được rồi được rồi, là tôi không đúng, bà đừng nóng giận, đã là đôi vợ chồng già rồi, bà vẫn luôn bướng bỉnh như vậy."
Cả đời a! Trong lòng Mai Lan có chút cảm động.
Hắn lại đi quanh vườn vài vòng, gió nhẹ làm những khó chịu vơi đi rất nhiều, đi qua đi lại, lúc trở lại sân, trời đã tối sầm.
Vân Tĩnh Sơ thấy phu quân đã trở lại, vội vàng nghênh đón, "Sao lại trễ như vậy, chàng hẳn là mệt mỏi đi." Trong mắt mang theo sự quan tâm rất rõ ràng, bởi vì nam nữ ngồi riêng biệt, ngày hôm nay sau khi khách nhân đến, hai người liền không gặp mặt nữa.
"Không có gì, ta đã đến chỗ bà nội một chút, nàng cũng mệt mỏi, tới ngồi xuống trước đã." Mai Lan thấy nàng như thế, trong lòng lại thoải mái hơn một chút, vội đỡ nàng ngồi xuống, nhịn không được lại lải nhải: "Ngồi xuống cho tốt, mặc dù đã ra tháng, nhưng thân thể của nàng vẫn phải từ từ điều dưỡng."
Vân Tĩnh Sơ trong lòng ấm áp, không khỏi lại nghĩ tới bạn tốt vội vàng đến rồi vội vàng đi, lại nhớ đến câu tương kính như tân* kia vẫn luôn xoay quanh trong lòng rất khó giải tán, hai người trước kia cũng từng cùng nhau mơ mộng. Văn Hạ thông minh, xinh đẹp, hào phóng mọi thứ đều là đứng đầu, khi đó luôn cảm thấy một người như nàng ấy hẳn là phải được nam nhi tốt nhất thế gian sủng ái, mà chính mình, dung mạo bình thường mà thân mang tàn tật, nàng đã sớm hiểu được cảm giác của phần lớn vợ cả trên thế gian, lại không ngờ tới kết cục của hai người lại đảo ngược, quả nhiên là mọi chuyện khó lường.
"Bình An? Nghĩ gì vậy?" Mai Lan thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, hỏi một tiếng.
"Không có, ta chỉ là cảm thấy hôm nay rất vui vẻ." Vân Tĩnh Sơ thu lại tâm tư, ngẩng đầu nhìn hắn, nhận ra vẻ mệt mỏi giữa hai lông mày người này, sau khi ngồi xuống ngửa đầu hỏi: "Chỗ bà nội cũng không sao, chàng ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Ừm, cũng được, hôm nay bà nội rất vui..." Mai Lan nghĩ đến hai ông bà thì không khỏi mỉm cười, đang muốn ngồi xuống, cúi đầu, còn chưa nói xong, mắt đã nhìn thấy một nửa sợi dây đỏ lộ ra trên cổ, động tác lập tức cứng đờ.
"Làm sao vậy?" Vân Tĩnh bây giờ mới thấy sắc mặt của hắn đột nhiên không đúng, đứng không vững, có chút lo lắng.
Mai Lan ổn định tinh thần, "Ngọc này..." Vừa định hỏi, chợt nghĩ tới điều gì đó, lời ngậm trong miệng làm thế nào cũng không nói ra được.
Vân Tĩnh Sơ cúi đầu nhìn, tay sờ lên dây tơ hồng, "Thì ra sợi chỉ đã lộ ra ngoài." Nhưng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên giấu nó vào trong vạt áo.
Thứ lúc trước ép xuống, lại vọt ra, Mai Lan đột nhiên không có mong muốn nói chuyện, đứng thẳng người, nhìn qua, trong lòng vừa chua xót vừa chát, mang theo hàn ý khó hiểu, hít một hơi, ra vẻ vô sự đi tới bên giường nhỏ, hắn đứng ở bên cạnh đưa lưng về phía giường, hai tiểu tử kia đang ngủ say.
Vân Tĩnh Sơ đeo ngọc xong, ngẩng đầu lên thì thấy người này đã đi tới bên cạnh đứa nhỏ, nhìn thấy hai nhi tử đáng yêu đang ngủ, lại khó có được sơ sẩy sự khác thường lúc trước của phu quân, nhẹ giọng nói: "Ta mới cho bú sữa, lại náo loạn một hồi thật vất vả mới dỗ ngừng, mới vừa ngủ, đừng làm ầm ĩ bọn họ."
Ánh mắt Mai Lan lóe lên, giọng nói lộ ra vẻ bình tĩnh: "Miếng ngọc ngươi mang theo vẫn là cất đi đi, đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút, sẽ thích cầm đồ, lúc cho bú sữa, kéo đến sẽ không tốt."
Nghe trượng phu nói như vậy, Vân Tĩnh Sơ tay vô ý thức lại đặt ở trước ngực, cách quần áo đầu ngón tay chạm vào viên ngọc, hơi có chút do dự, rốt cuộc cảm thấy hắn nói có đạo lý, quyết định làm theo lời của hắn, "Ân, chàng nói đúng." Nói xong, chậm rãi đi tới trước bàn trang điểm, muốn đem nó gỡ xuống.
Mai Lan trong lòng khẽ động, quay đầu lại, nhìn người kia, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cẩn thận lấy từ trên cổ xuống, sau đó tìm một tấm gấm lụa quấn lại, lại mang theo chút hoài niệm vuốt ve trong tay một lát, lúc này mới đặt nó vào hộp bát bảo cất giữ vật phẩm quý giá nhất.
Hắn thu động tác vào trong mắt, giờ phút này, Mai Lan thật sự hối hận, hối hận nhìn trộm như vậy, trong lòng buồn bực, quay đầu đi không hề nhìn nữa, cảm giác khó chịu như kiến gặm tim lại bốc lên, tay nắm chặt lan can giường nhỏ, nhìn chằm chằm cục cưng sững sờ, trừng đến nỗi con ngươi trướng lên.
"A Lan?" Vân Tĩnh Sơ cất ngọc đi về phía trượng phu, mới đến bên cạnh hắn đã nhận ra không đúng, nghiêng đầu, tay phủ lên mu bàn tay đang nổi gân xanh: "Chàng làm sao vậy? Hôm nay chàng gặp phải chuyện gì sao."
Cổ họng Mai Lan nghẹn lại, trên mặt bất giác lộ ra vài phần ủy khuất cùng ảo não.
"Chàng làm sao vậy?" Lần đầu tiên nhìn ra vẻ mặt của người này, Vân Tĩnh Sơ không khỏi căng thẳng, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt: "A Lan, chàng làm sao vậy?"
Mai Lan nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên mu bàn tay mình, trong lúc hoảng hốt khiến hắn nhớ lại kiếp trước, đó cũng là một mối tình đầu không có kết cục, người kia và cô từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tiểu học, trung học, đại học, cô nghĩ tới tương lai cùng hắn kết hôn, nghĩ tới vì hắn sinh con của hai người, nghĩ tới đến tuổi trung niên hắn mập mạp và chính mình cũng mập mạp, nhưng không nghĩ tới sau khi hai người tốt nghiệp không đến nửa năm liền chia tay, nguyên nhân rất thực tế nhưng cũng rất bất đắc dĩ, cả nhà hắn phải di dân đến một nơi khác trên trái đất, mà mình lại không thể đi theo.
Cứ như vậy hai người đành tách ra, vừa mới bắt đầu cô còn thương tâm, thống khổ, sau đó thời gian dài, cũng chậm rãi phai nhạt, tất cả quá khứ trở thành hồi ức cẩn thận từng li từng tí cất giấu ở đáy lòng, đem tất cả dấu vết hắn lưu lại đều lau đi, duy chỉ để lại lần đầu tiên hắn dùng tiền làm công mua quà sinh nhật cho mình và ngọc bội khắc cung hoàng đạo chung của hai người.
Sau đó, trong sinh mệnh lại xuất hiện một nam nhân khác, hắn rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc ở bên nhau luôn bao dung và khiêm nhường với mình, kết giao một năm, ở chung một năm, nhưng khi thương lượng muốn kết hôn, lại làm cho hắn trong lúc vô tình biết lai lịch của khối ngọc kia.
"A Lan, anh không biết khối ngọc này đối với em có ý nghĩa như thế nào, người tặng cho em có ý nghĩa như thế nào đối với em, anh chỉ biết là, anh không thể tha thứ cho em việc mấy năm ở cùng một chỗ với anh, lại còn thời thời khắc khắc đem nó đeo ở trên cổ." Sau khi sự tình bị vạch trần, cố gắng kéo dài nửa năm, rốt cục có một ngày, trên mặt người này mang theo chua xót đề nghị tách ra.
Khi đó trong lòng cũng có oán hận, rõ ràng đã giải thích, cũng đem ngọc cất đi, như thế nào hắn chính là nghĩ không thông, thế nào cũng phải tuyệt tình rời đi, hôm nay, việc này đến phiên trên đầu mình, mới thật sự nếm được tư vị, càng yêu sâu sắc thì càng không thể bao dung được người khác.
"A Lan, rốt cuộc chàng làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở chỗ nào không?" Giọng nói căng thẳng truyền đến bên tai.
Mai Lan liếc qua, nhìn chằm chằm vào người đang có khuôn mặt đầy lo lắng này.
Giờ phút này hắn rất mâu thuẫn, hắn biết, có lẽ Bình An bây giờ giống như hắn lúc trước, khi đó, chỉ có trong lòng mình hiểu rõ nhất, cô thật sự muốn cùng người nam nhân này mãi mãi, có lẽ lúc ban đầu, lựa chọn hắn chỉ là cảm thấy người này là đối tượng kết hôn thích hợp, nhưng sau đó, tình cảm chậm rãi thay đổi hương vị, hắn yêu rất sâu, cho nên, chuyện kia trở thành cái gai không thể nhổ bỏ, mà cô, sau khi người nọ rời đi, mới phát hiện mình có bao nhiêu ngốc, trọng lượng của hai người nam nhân kia ở trong lòng mình, rốt cuộc cái nào nặng hơn?
"A Lan? Chàng làm sao vậy, đừng làm ta sợ." Nàng mang theo bàn tay ấm áp xoa lên khuôn mặt vô cảm, Vân Tĩnh lần đầu thấy hắn thủy chung không đáp lời, trong lòng nâng lên.
'Có chuyện gì vậy?' Mang theo cảm xúc khác, Mai Lan mạnh mẽ kéo nàng qua, ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại, ngửi mùi quen thuộc trên người nàng, thật sự cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Hắn cố gắng không nghĩ tới những thứ lộn xộn kia, chỉ là đem chuyện người này vì mình làm, lời đã nói, lặp đi lặp lại trong đầu, cố gắng xác nhận điều đó.
'Nàng không cần ngồi chờ ta dậy và cũng không cần để các nàng vào hầu hạ như vậy.'
'Nhưng A Lan, quần áo chàng không chỉnh tề đâu.'
'Phu quân nếu đã đem chuyện cũ buông xuống, vậy thiếp thân kính chàng một chén này.'
'Nàng đang mang thai, đừng có thêu thùa, đau mắt, ta có đủ quần áo rồi.'
'Ta hiểu nhưng ta không mệt.'
'Có mẹ kế thì có cha dượng, nàng tự nghĩ đi.'
'Chàng dám?'
'Vậy nàng nhất định phải hảo hảo, quản ta.'
'Ta đương nhiên là muốn hảo hảo, quản chàng cả đời.'
Càng không ngừng suy nghĩ, hồi tưởng từng chút một, hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng và đều hơn, sự khó chịu ngăn ở trong lòng rốt cuộc được buông lỏng, tâm tư cũng chậm rãi trở nên sáng suốt.
Muốn nói người trước mắt này đối với mình hoàn toàn không có tình cảm, đó là không thể nào, một nữ nhân nếu thật sự đối với một nam nhân hoàn toàn không yêu, sẽ không cẩn thận săn sóc khắp nơi, đồ lót giày tất mình mặc trên người đều là Bình An làm lúc chưa mang thai, sau khi biết được có hài tử còn cố ý lại làm vài bộ, ngày thường, chỉ cần hắn mang không đủ, nàng sẽ tuyệt không gọi nha đầu vào hầu hạ, chén giấm chua của Như Ý Lâu đến bây giờ còn khắc sâu trong trí nhớ hắn, tâm tư nhỏ bé của những nữ nhân này, mình rất rõ ràng, Bình An không phải là những người không có trượng phu sủng ái thì sẽ sống không nổi, nàng ở trong nhà chồng địa vị đã rất ổn định, mà hư tình giả ý* thì nàng cũng không cần, có thể để cho nàng toàn tâm toàn ý như vậy, chỉ có một nguyên nhân đó là trong lòng Bình An có mình.
Hơn nữa, nơi này không phải thời đại trước kia chỉ động một chút là có thể dễ dàng ly hôn, chỉ cần không xảy ra đại sự, hai người thành thân chính là chuyện cả đời sống chung đến già, ngủ cùng một giường, chết sẽ chôn cùng một cái hố. Hôm nay, nàng là vợ của hắn, nhi tử đều có, cần gì phải lo lắng về những chuyện cũ kia, hắn nên cho Bình An nhiều niềm tin hơn, cũng cho chính mình càng nhiều sự tự tin, bất luận người kia ở trong lòng Bình An tồn tại như thế nào, hắn có rất nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng đem người kia hoàn toàn đẩy đi.
"A Lan?"
"Ta không sao, chỉ là... ở chỗ bà nội, đã nhắc tới chuyện cũ của cha mẹ, trong lòng có chút không thoải mái, nàng để cho ta ôm một hồi thì tốt rồi."
Hai tay ôm eo phu quân, Vân Tĩnh Sơ dán chặt đầu vào ngực hắn, dùng sức ôm ngược lại hắn: "Đừng khổ sở, chàng còn có chúng ta."
"Ừm, ta còn có nàng mà." Ở nơi thê tử không nhìn thấy, trong mắt hắn lộ ra một loại quyết tâm nào đó.
_________________________________________
Khi dễ: Bắt nạt.
Tương kính như tân có nghĩa là: Tôn trọng nhau như khách quý. ( Tân là khách quý. )
Hư tình giả ý: Dùng để chỉ những người giả vờ nhiệt tình với người khác, không phải thật lòng thật dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro