Chương 9
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là giữa tháng chín.
Đều nói xuân mệt thu mệt, Mai Lan từ trong giấc mộng tỉnh lại, người còn có chút mơ mơ màng màng, mang theo mờ mịt quay đầu, người bên cạnh gối lên vai hắn, vùi ở trong lòng hắn, tựa hồ còn chưa thể khôi phục từ trong cơn mệt mỏi.
Hắn mơ hồ thấy được vết đỏ trên cổ mình, hơi có chút giật mình, từ khi thành thân tới nay, tần suất chuyện phòng the theo chất lượng được đề cao chậm rãi xảy ra nhiều hơn, từ một tuần một lần đến bây giờ hai ba ngày đã một lần như vậy, Mai Lan không thể không thừa nhận, sau khi cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt trong thân thể, hắn dần dần nảy sinh ham muốn.
Bất quá, tối hôm qua...... trên mặt Mai Lan lộ ra vài phần xấu hổ.
'Biểu thiếu gia thật đáng thương.'
'Ai, đây là mệnh, biểu thiếu gia cùng tiểu thư a là thanh mai trúc mã, trong phủ ai lại không biết tương lai bọn họ là muốn kết thân, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.'
'Đúng vậy, tình cảm giữa tiểu thư và biểu thiếu gia tốt như vậy, đều do cô gia kia đâm ngang một cái, tiểu thư cũng là người đáng thương a, không gả được cho người mình thích, biểu thiếu gia thật tốt, ngài ấy rất tao nhã và đối xử với người khác cũng rất ôn hòa.'
'Hai người các ngươi đang nói cái quái gì thế, muốn bị đánh sao? Chuyện này trong phủ không một ai được nói.'
Bồi Bình An về nhà mẹ đẻ, ở sân cách một bức tường, trong lúc vô tình lại nghe được cuộc đối thoại của các nha hoàn.
Khó trách mỗi lần Bạch Diễm nhìn thấy mình, đều mang theo địch ý mơ hồ, cẩn thận ngẫm lại, đêm tân hôn, phương hướng hắn đứng ở nơi đó nhìn là tân phòng đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay không khỏi vươn tới sờ sờ vết ấn trên cổ Vân Tĩnh Sơ, màu sắc này tương phản rất lớn với miếng ngọc ấm áp đeo trên cổ, trong lòng Mai Lan không khỏi có chút phức tạp, không ai thích trên đầu đội nón xanh, cho dù hắn là một nữ nhân, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận kịch liệt vận động đêm qua có liên quan đến chuyện hắn nghe được.
"Ưm~~" Vân Tĩnh Sơ khẽ hừ hai tiếng, Mai Lan vội vàng thu tay về, động tác có chút quá lớn, vẫn bị người vừa tỉnh nhìn thấy, cũng may nàng dường như cũng không hoàn toàn tỉnh táo, mềm mại nói một tiếng chào buổi sáng, tay sờ sờ ngọc trên cổ tựa hồ đã rất quen thuộc.
Mai Lan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn chút chột dạ, cánh tay truyền đến sức nặng, giọng nói bên tai vẫn còn mệt mỏi, nhưng lại rất mềm mại vô lực: "Sao vậy?"
"Không có gì." Mai Lan vỗ vỗ mu bàn tay nàng, vội vàng dời mắt: "Nàng không ngủ thêm một lát sao?"
"Nên dậy rồi, chúng ta còn phải đi thỉnh an bà nội. " Vân Tĩnh Sơ lười biếng ngáp một cái, chống khuỷu tay, vừa muốn ngồi dậy, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt hung thủ: "Đừng cố sức, nàng ngủ một lát đi, ta sẽ đi thỉnh an với bà nội."
Nàng nhẹ nhàng đấm đấm vai người xấu: "Đều tại chàng."
"Được rồi, là ta không tốt, nàng mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi, ngủ thêm một lát đi, hôm nay đừng đi thỉnh an, ta đi nói giúp nàng." Vân Tĩnh Sơ một bên lo lắng lão thái thái, một bên lại muốn tận lực chỉnh đốn, bình thường cũng tốn không ít tâm tư, Mai Lan đè vai nàng, cứng rắn đè nàng nằm trở về giường, thấy nàng còn có chút do dự, dứt khoát tiến tới hôn lên mí mắt nàng một cái: "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng lo lắng, chút chuyện này phu quân nàng vẫn là xử lý được."
Thật sự là mệt muốn chết rồi, Vân Tĩnh Sơ đổi ý, ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mai Lan chờ hơi thở của nàng dần dần ổn định, mới đứng dậy bước xuống giường, đắp chăn lại cho tiểu tức phụ, cầm áo choàng đi ra ngoài.
Rửa mặt đơn giản một lát, lại nói với Thu Đồng vài câu, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới chỗ bà nội.
"Bà nội, hôm nay Bình An có chút không khỏe, dậy không nổi, con đến xin nghỉ cho nàng ấy."Đến phòng lão thái thái, hắn vừa vào cửa đã xin nghỉ cho vợ trước.
Mai lão phu nhân tựa người vào gối, nghe xong lời này hỏi: "Không thoải mái? chỗ nào không thoải mái? Đã mời đại phu chưa?" từ khi gả vào Mai phủ, Vân Tĩnh Sơ mỗi ngày đều thỉnh an mặc kệ mưa gió, đột nhiên hôm nay lại không dậy nổi, ngược lại làm cho người ta rất lo lắng.
Mai Lan ngẩn ra, cũng không thể nói thật ra là nàng phát bệnh vì tối hôm qua bị hắn giày vò, tâm tư xoay chuyển, đi tới bên cạnh lão thái thái, "Có lẽ là mấy ngày nay mệt mỏi, thân thể có chút yếu ớt, đêm qua cũng ngủ không ngon, vốn là nàng đã đứng dậy rồi, nhưng con thấy đáy mắt nàng phiếm xanh, dưới chân rất uể oải, con suy nghĩ một chút, nếu thật sự choáng váng ở chỗ ngài thì không tốt, con cưỡng ép nàng nghỉ ngơi thêm một lát, chờ cùng ngài dùng xong bữa, con lại trở về xem một chút, nếu còn không tốt thì con sẽ mời đại phu."
Mai lão thái thái sau khi nghe xong, trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật là tiểu ma tinh, con cũng không biết thương thê tử, Bình An là một đứa nhỏ ngoan ngoãn và có quy củ, nếu không phải thật sự không dậy nổi, chỗ nào sẽ nghe theo con, việc này không thể kéo dài, để cho đại quản gia đi mời đại phu, hảo hảo khám bệnh cho nàng, đúng rồi, liền mời Trần ngự y, hắn là tâm phúc của cô con, y thuật cũng giỏi, để cho hắn kê đơn thuốc cho Bình An điều trị thân thể, các con thành thân cũng đã hơn ba tháng, như thế nào còn không có tin tức đây?" Vẻ mặt Mai Lan cứng đờ, đây không phải lần đầu tiên bà nhắc đến chuyện này, hắn vừa vặn lảng tránh sang chuyện khác: "Bà nội, mấy ngày nữa là lễ nhi nữ rồi, buổi tối con định mang Bình An đi tới đó."
"Đây là việc lớn, tất nhiên là phải đi. " Ánh mắt lão thái thái thoải mái hơn một chút, ngày hai mươi hai tháng chín hàng năm là lễ nhi nữ, sẽ có hội chùa cực kỳ long trọng, ngày đó có một phong tục. Đêm đó, nữ tử chưa xuất giá phải canh giữ trong nhà, đối với ánh trăng cầu tương lai sẽ có nhân duyên tốt, mà nữ tử đã xuất giá phần lớn sẽ đi cùng phu quân, đi miếu cầu con: "Con trở về cùng Bình An nói, mấy ngày nay đều không cần thỉnh an, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thân thể thật tốt, sớm sinh chắt cho bà nội ôm."
Chờ Mai Lan trở lại trong phòng, Vân Tĩnh Sơ vẫn đang ngủ, nghĩ đến lời bà nội, không khỏi có chút lo lắng, đưa tay sờ, trán cũng không nóng, không ngờ hành động này lại đánh thức người trên giường.
"Nàng tỉnh rồi? Trên người có nơi nào khó chịu không?" Mai Lan thuận tay hất mái tóc Bình An.
Mắt chớp liên tục mấy cái, Vân Tĩnh Sơ tựa hồ vẫn rất buồn ngủ, "Chỉ là cảm thấy mệt mỏi, chỗ bà nội thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, ta đã nói rồi, bà nội nói nàng nghỉ ngơi thật tốt, không cần sáng sớm đi thỉnh an, ngày mai nàng sẽ không cần dậy sớm nữa, đúng rồi, bà còn nói, chờ mấy ngày nữa đến ngày lễ nhi nữ, còn bảo chúng ta đi tới đó nữa." Mai Lan tranh công.
Nghe xong lời này, lỗ tai Vân Tĩnh Sơ vừa đỏ vừa nóng, hờn dỗi nói: "Không đứng đắn."
Cứ như vậy, đảo mắt đã đến ngày lễ nhi nữ, lão thái thái đã sớm đuổi hai người đi.
Khi màn đêm buông xuống và ánh trăng sáng lên, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy người, ai nấy đều có đôi có cặp.
Còn chưa kịp đi tới chỗ náo nhiệt, xa xa đã có thể nhìn thấy một biển đèn nối liền thành một mảnh dài ở phía xa xa, lễ nhi nữ là lễ lớn, không ai sẽ ngại nhiều hài tử.
"Thiếu gia, phu nhân, mua đúng mặt nạ đi, chắc chắn có thể cầu được quý tử" người bán hàng rong tinh mắt, nhân cơ hội chào hàng.
Mai Lan trước khi ra cửa đã xem qua sách, cũng biết được một chút tập tục, đeo mặt nạ này coi như là một truyền thống của ngày lễ nhi nữ, hình trên mặt nạ là Bàn Công, Bàn Mẫu trong truyền thuyết, tổ tiên sớm nhất của loài người trong truyền thuyết.
Không nói hai lời, móc ra hai đồng, chọn một đôi, mỗi người một cái, sau khi đeo lên, hai người mặt đối mặt đánh giá lẫn nhau một phen, Mai Lan đưa tay nắm chặt bàn tay mềm mại kia. Buồn cười nói: "Khắp đường, ai cũng mang mặt nạ, lát nữa ta nắm chặt, ngàn vạn lần đừng buông lỏng, đừng nhận lầm người mà đi theo người ta."
"Ta mới không như vậy đâu, ngược lại là chàng nhưng đừng kéo lầm tay cô nương nhà người ta." Tuy nói là như vậy nhưng bàn tay nhỏ bé lại nắm thật chặt.
Mai Lan nở nụ cười: "Nàng yên tâm, cứ nắm chặt không buông, sẽ không bao giờ sai. "
Khuôn mặt nàng ở phía sau mặt nạ, đỏ đến không thể đỏ hơn.
Hai người tay trong tay, đi xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo. Trên đường khắp nơi đèn đuốc so với tết Nguyên Đán không kém chút nào, người bán hàng rong rao bán, múa đèn đùa sư tử, biểu diễn nghệ thuật rất náo nhiệt.
Hai người vừa đi vừa xem, đều là lần đầu tiên tham gia hội chùa như vậy, tránh không được xem cái gì cũng mang theo vài phần mới lạ.
Đeo mặt nạ không bao lâu, đã cảm thấy buồn bực, hai người tháo xuống đeo ở trên lưng, vừa vặn thấy được sạp đồ ăn vặt, Mai Lan mua một chuỗi bánh mật chiên, một chuỗi bánh mật chiên, hai người mỗi người lấy một xâu ăn, Vân Tĩnh Sơ tựa hồ khẩu vị rất tốt, hơn phân nửa đều vào bụng nàng: "Ăn ít một chút, nếm thử tư vị là được rồi, ta đã đặt phòng riêng ở Cát Tường lâu, chờ cầu xong Tống Tử nương nương, chúng ta liền đi qua, ta hỏi thăm qua cửa sổ nơi đó vừa vặn đối diện đường chính, có thể nhìn thấy đội Hỏa Long đi qua, hơn nữa đồ ăn nơi đó cũng không tệ, đến lúc đó chúng ta vừa ăn vừa xem."
Vân Tĩnh Sơ vui mừng gật đầu, vẫn ăn miếng cuối cùng.
Theo dòng người tấp nập, đi tới miếu Tống Tử Nương Nương, trước đại điện Kim Phật, bốn, năm mươi cái bồ đoàn xếp thành mấy hàng, bất cứ ai đều bình đẳng, tới nơi này cũng không phân chia cao thấp, những người đến đây cầu hài tử, lần lượt xếp hàng rồi tiến lên quỳ lạy.
Đoạn đường này quả thực không ngắn, trên trán Vân Tĩnh Sơ phủ một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc rối tung rơi lả tả bên má phấn, Mai Lan đưa tay giúp nàng vén ra sau tai, mới vừa chạm tay, đã có vài tầm mắt bắn tới.
Đại điện được thắp nến rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ ràng, dung mạo của Mai Thủ Chính thật sự là quá mức xuất sắc, không nói đến phụ nhân, chính là nam tử bình thường cũng không nhịn không được phải nhìn thêm vài lần, hơn nữa nam nhân cầu hài tử này phần lớn là cùng thê tử đi, Vân Tĩnh Sơ đứng ở bên cạnh hắn, dung mạo kém hơn rất nhiều, hơn nữa lúc nàng đi đường, dáng đi cùng người thường bất đồng, không khỏi dẫn đến rất nhiều ánh mắt khác thường.
Mai Lan ban đầu không nhận ra, sau đó chậm rãi nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn giả bộ nhìn xung quanh, xê dịch vị trí, che đi hơn phân nửa ánh mắt.
Thông minh như Vân Tĩnh Sơ, làm sao có thể không rõ đạo lý trong đó, cụp mắt xuống, lại gần hắn một chút.
Xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến phiên, vị trí không tệ và nằm ở ngay chính giữa, hai người chậm rãi sóng vai quỳ xuống, hai tay hợp thành chữ thập, Mai Lan chắp tay trước khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kim tượng cùng Quan Âm kiếp trước có vài phần tương tự, hai tay ôm hai hài đồng một nam một nữ, sắc mặt từ bi nhìn xuống chúng sinh, hắn cũng không phải là một người có tín ngưỡng tôn giáo, trước khi xảy ra chuyện xuyên việt như vậy, hắn vẫn ôm thái độ bình thường đối với Thần Phật, nhưng hiện tại, trong lòng lại sinh ra vài phần nghiêm nghị, những người xung quanh nhắm mắt lại, lẩm bẩm điều gì đó.
Ngày lễ nhi nữ, bọn họ bái chính là Tống Tử Phật, hai người cầu chính là cùng một chuyện.
Mai Lan nhìn người cúi xuống trước hắn một bước, lần đầu tiên có cảm giác họ là một thể.
Việc quan trọng nhất đã làm xong, kế tiếp nên nghỉ ngơi giữa hiệp.
Mai Lan mang theo Vân Tĩnh Sơ đi Cát Tường lâu.
Cát Tường lâu có vị trí vô cùng tốt, cách miếu Tống Tử Nương Nương cũng không tính là xa, đi qua không đến một lúc, lại là tửu lâu lớn số một số hai, vì đêm nay Mai Lan thế nhưng chi rất nhiều tiền, hơi tính toán qua đêm nay sợ là muốn đem ba tháng tiền tích góp của hắn tiêu đi hơn một nửa, hắn hiện tại sinh hoạt thuộc về bán gia đình, hắn cải tà quy chính, ở bên ngoài cơ hồ không có cái gì xã giao. Đại đa số thời gian đều dùng để ở nhà đọc sách, luyện chữ, bồi nương tử, ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài một chút, càng nhiều thời gian chính là quan tâm một chút kinh doanh của cửa hàng cùng thôn trang tiền lời.
Bốn lượng một tháng cũng không tính là ít, ở kinh thành nhiều hộ gia đình một năm cũng bất quá hơn mười lượng, ra ngoài ăn một bữa cơm mua chút đồ vật nhỏ dư dả, nhưng nếu muốn đi những địa phương tiêu đắt đỏ giống như thanh lâu liền nghĩ cũng không dám suy nghĩ. Cho nên, nam nhân có tiền liền xấu, nữ nhân không có tiền cũng biến xấu. Mà Mai cô nương chịu đủ bóc lột, bị Vân Cô Lương kẹt ở một hoàn cảnh dù như thế nào đi nữa cũng không biến thành xấu.
Hai người báo tên, chưởng quầy tra đúng số, tiểu nhị thập phần có ánh mắt mời hai người lên lầu.
Phòng riêng cũng không tính là lớn, bố trí cực kỳ thanh nhã, lúc trước Mai Lan tới nơi này đánh nhau, cố ý chọn một gian như thế này: "Ngươi đừng thấy gian này nhỏ, thế nhưng, phong cảnh là tốt nhất." Quen thuộc lôi kéo tay Vân Tĩnh Sơ, đi tới bên cửa sổ, mở ra nhìn, cả con đường từ xa tới gần, rõ ràng bởi vì là con đường Hỏa Long phải đi qua, cho nên, sạp hàng linh tinh không nhiều lắm, bất quá, dọc theo đường có không ít người náo nhiệt.
Vân Tĩnh Sơ đứng ở bên cạnh hắn, nhìn ra bên ngoài, lại nghe hắn nói: "Ta nghe Toàn Bảo nói, tuy rằng tầng ba này tầm nhìn rộng hơn, nhưng kỳ thật tầng hai mới là tầm nhìn đẹp nhất..." Thanh âm đột nhiên gián đoạn, tò mò quay đầu, người kia trừng mắt nhìn chằm chằm đường cái, quay lại, theo tầm mắt của hắn nhìn, ven đường một đôi nam nữ cùng mặc bạch y rất dễ thấy, pháo hoa nổ tung cách đó không xa trong nháy mắt đem mặt hai người chiếu sáng, nam tử từng có duyên gặp mặt một lần, trên mặt mang theo nụ cười khác với trong ấn tượng, như vậy, nữ tử bên cạnh hắn là......
"Hai vị đừng vội ngắm cảnh, Hỏa Long tới đây mới là vở kịch lớn, không bằng trước tiên ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi một chút, đến canh giờ không sợ xem không đủ." Trong tiệm sinh hoạt bận rộn, lại không đủ người, trong lòng tiểu nhị có chút gấp gáp, cười theo, chen vào một câu như vậy.
Mai Lan lấy lại tinh thần, gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta cũng không vội." Tiếng pháo hoa có chút ồn ào, hắn thuận tay đóng cửa sổ lại.
Ánh mắt Vân Tĩnh Sơ chợt lóe lên, nhưng không lên tiếng chỉ ngồi xuống theo hắn.
Mai Lan tâm thần có chút không yên, vừa rồi nếu không nhìn lầm, bạch y nữ tử ăn mặc như phụ nhân kia hẳn là Tiêm Tiêm, khuôn mặt kia hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, ngẫm lại bộ dạng thân mật của nàng cùng nam nhân bên cạnh, hẳn là người đem nàng chuộc đi, cũng xứng đôi, chỉ là, bởi vì ký ức của Mai Thủ Chính, Mai Lan đối với Tiêm Tiêm rất là khinh bỉ, nàng nếu thật sự không muốn gả cho Mai Thủ Chính, vậy nói rõ ràng rồi cắt đứt sạch sẽ là được, hết lần này tới lần khác chơi trò mập mờ khơi gợi khẩu vị của người khác. Bên ngoài thì không cho mặt tốt, lời nói lại là muốn cự tuyệt nhưng lại chừa chỗ cho sự chào đón, chỉ có kẻ ngốc bị tâm trí ám ảnh kia mới nhìn không ra thủ đoạn của nữ tử thanh lâu này, ngày Mai Thủ Chính gặp chuyện không may, cũng bất quá là nghe nói nàng có khách, trong lòng khó chịu, nàng lại ngược lại chắn ở cửa che chở ân khách và dùng lời nói để khiêu khích Mai Thủ Chính rời đi. Thẳng đến khi nam nhân ở trong phòng đi ra châm biếm, vung tay, nàng cũng không có ý khuyên nhủ, nam nhân đứng bên cạnh nàng lúc này và người đánh chết Mai Thủ Chính hiển nhiên không phải là cùng một người. Quả nhiên là một người thủy tính dương hoa*, ngốc tử đáng thương kia lại vì người như vậy mà đánh mất tính mạng.
Vân Tĩnh Sơ cùng tiểu nhị nói cái gì, chờ hắn sau khi rời đi, rót một chén trà, nhấp một ngụm, lúc này mới hoàn toàn không có việc gì hỏi: "Phu quân, đang nghĩ cái gì vậy?"
Bởi vì thất thần, không nghe ra từ mấu chốt, Mai Lan lắc đầu, đưa tay rót cho mình một ly, "Không có, ta chỉ hơi mệt thôi." Nói xong còn đấm chân: "Còn nàng, có mệt không?" Cẩn thận đánh giá một chút, thấy hai lông mày Vân Tĩnh Sơ lộ ra vẻ mệt mỏi: "Chờ cơm nước xong, xem xong Hỏa Long, chúng ta sẽ trở về, ta lại sơ suất, chỉ nghĩ tối nay đi hai người, ta sẽ hẹn bảo tiêu, để hắn đánh xe tới đón chúng ta."
Vân Tĩnh Sơ cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, lại nghe nói: "Mấy ngày nay nàng rất thích ngủ, có phải chỗ nào không thoải mái hay không? Ta nên nghe lời bà nội, mời Trần ngự y tới chẩn bệnh cho nàng, ân, ngày mai sẽ để quản gia đi mời." Trên mặt người này tràn đầy ân cần, không hề giả dối, con ngươi hơi ngưng tụ.
Lần này, Mai Lan cảm giác không đúng, hắn cũng không phải là nam nhân thô kệch, mấy tháng sớm chiều gặp nhau, làm sao có thể không nhìn ra cảm xúc của người trước mắt này không tốt, chú ý tới lời hắn vừa nói, hỏng rồi, người này chỉ có lúc tức giận, mới có thể gọi hắn là phu quân khi hai người ở chung với nhau, hơi hồi tưởng lại, liền tìm được nguyên nhân, chắc là vừa rồi hắn quá mức xuất thần, lúc trượng phu ở bên mình lại nhìn người phụ nữ khác, đó là tử tội.
Mai Lan rất oan, nhưng thân là nữ nhân, hắn biết lúc này tuyệt đối không thể ngụy biện, thẳng thắn khoan dung mới là chính đồ, "Bình An, vừa rồi ta chỉ là nhìn thấy một cố nhân, cho nên có chút thất thần. "
Vân Tĩnh Sơ không nói, chờ hắn tiếp tục.
"Trước khi thành thân, những chuyện ngốc nghếch mà ta đã làm, nghĩ đến nàng chắc cũng đã biết, nữ nhân mặc bạch y vừa rồi chính là Tiêm Tiêm. " việc này nếu nói không rõ ràng, về sau có thể trở thành nút thắt vĩnh viễn trong lòng, chẳng bằng nhân cơ hội gỡ ra: "Ta đối với nàng ấy đã không còn như lúc trước, hôm nay đại khái cũng chỉ là cảm khái trong nháy mắt, sớm muộn gì cũng chỉ là một người qua đường đã từng quen biết." Thấy rõ vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt cô ấy, tiếp tục: "Có phải nàng cảm thấy ta quá vô tình hay không?" là nữ nhân, Mai Lan rất rõ ràng, khi nam nhân ở trước mặt nữ nhân biểu hiện quá vô tình với người trước đó, mang đến cho nữ nhân không chỉ là cảm động mà là càng nhiều cảm giác không an toàn, nữ nhân sẽ nghĩ giờ khắc này chàng đối với nàng ấy như thế liệu giây phút sau có làm thế với ta không? hắn dám khẳng định hiện tại trong lòng Bình An có nghi hoặc như vậy: "Ngốc, ta không phải vô tình, mà là suy nghĩ cẩn thận, trong lòng nàng ấy căn bản không có ta. "
Thần sắc Vân Tĩnh Sơ dịu đi vài phần.
"Ta từng bị thương nặng, gần như sắp chết, sau đó mới suy nghĩ cẩn thận." Mai Lan dừng một chút, thấy được sự thương tiếc trong mắt Bình An, tâm tư khẽ động, cầm tay nàng chậm rãi nói: "Giữa người với người là duyên phận, thay vì nhớ lại quá khứ, thà quý trọng người trước mắt."
_____________________________________
Thủy tính dương hoa: Chỉ tính tình hành vi như nước, luôn chảy, như hoa liễu, luôn phiêu động bất định, ngày xưa dùng để chỉ người phụ nữ tình cảm ko chuyên nhất, tác phong cẩu thả tùy tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro