Chương 5. Hương vị mối tình đầu

Chuyện tranh cử vào hội sinh viên, kỳ thật cũng chỉ là làm cho có lệ, người nào vào ban nào, trong nội bộ đều sớm quyết định. Không riêng gì Lạp Lệ Sa, hễ là đến lúc này, không phải tìm bạn học cũ thì cũng tìm đồng hương.

Buổi tối, Trương Thiên Nhất dẫn theo anh ban phó kia cùng Lạp Lệ Sa hẹn ở một nhà hàng nhỏ, Lạp Lệ Sa đã chờ ở đó từ sớm. Cô thấy bọn họ tiến vào, cười tiếp đón, "Ôi, anh, đã lâu không gặp ha." Cô nhớ anh ta tên là Lạp Vĩ.

"A, ra là em à, Lạp Lệ Sa, anh còn nhớ em, cô nhóc ở ban phát thanh của trường trung học, em còn từng phỏng vấn qua đội bóng rổ tụi anh."

"Anh còn nhớ chuyện đó sao?"

"Đương nhiên nhớ rõ, sau khi được em phỏng vấn, mấy thằng nhóc ấy trong đội anh vẫn thường xuyên nhắc tới em trước mặt anh. Sao, em cũng thi vào trường này?"

"Đúng vậy, gần đây em mới biết anh cũng học trường này, nếu không đã sớm mời anh đi ăn cơm."

Lạp Vĩ khẽ cười, kêu người phục vụ đến gọi món ăn.

Lạp Lệ Sa lại nói tiếp: "Nhớ lúc chúng ta học trung học, lúc chơi bóng anh phong độ miễn bàn, nữ sinh ở đầy sân thể dục hét chói tai, lúc ấy đối với đám con gái kia là chàng trai nổi tiếng nhất trong trường."

Lạp Vĩ cười gượng hai tiếng, "Đó đều là do ban phát thanh các em sắp xếp."

Lạp Lệ Sa rót bia cho Lạp Vĩ, "Em đây chính là làm khảo sát trong trường, sao lại là sắp xếp?"

Lạp Vĩ liếc nhìn cô một cái, "Được rồi Lạp Lệ Sa, người khác anh không biết, chứ em là anh rất rõ ràng, đừng trêu anh nữa, có chuyện gì cứ nói đi."

Năm đó Lạp Lệ Sa kia mở miệng, thật sự là trên lừa dối giáo viên hiệu trưởng, dưới lừa dối bạn học cùng lao công, cả một trường không ai muốn dây vào vào cô, lại không ai không thích cô.

"Cái này...." Lạp Lệ Sa cười ngượng ngùng, "Chính là... chuyện vào hội sinh viên..."

Trương Thiên Nhất cũng mở miệng, "Anh, anh giúp Lệ Sa đi."

Lạp Vĩ uống một ngụm rượu, thấy hai người kia đều đang sốt ruột nhìn mình, không khỏi cười ra tiếng: "Anh còn tưởng là chuyện gì lớn? Khách sáo thế, muốn vào ban nào? Anh tìm người cho em."

Lạp Lệ Sa rót rượu đầy cho anh ấy, "Chính là ban kiểm tra kỷ luật của các anh."

"À. Không thành vấn đề, em trở về viết một lá thư, hai ngày sau lại phỏng vấn."

"Thật? Cám ơn anh, anh thật sự là anh trai tốt của em. Anh xem, hai chúng ta đều họ Lạp, một nhà đó. Anh trai, lại đây, em kính anh."

Lạp Vĩ chạm cốc với cô, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.....

.

.

.

Gần trường đại học N có một siêu thị lớn, đối với siêu thị cách xa trung tâm thành phố này mà nói, khách hàng chủ yếu là sinh viên của đại học N cùng với một số cư dân gần đó.

Một buổi chiều thứ năm, Lạp Lệ Sa cùng Trương Thiên Nhất đi dạo siêu thị, ở khu bán kẹo lãng phí không ít thời gian. Rất ít khi thấy con trai thích ăn kẹo, Trương Thiên Nhất là một ngoại lệ. Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ Lạp Lệ Sa, Trương Thiên Nhất bất tri bất giác cũng có thói quen trong túi có thể không có tiền, nhưng không thể không có kẹo.

Kẹo bạc hà, chanh, sữa, các loại kẹo sing-gôm đủ mùi vị, kẹo cao su, M&M.....

Lạp Lệ Sa mắt thấy Trương Thiên Nhất ném túi lớn túi nhỏ vào trong xe đẩy, nhìn đến độ mắt trợn lớn lên, im lặng trong chốc lát, hỏi Trương Thiên Nhất vẫn còn đang bận rộn: "Cậu không sao chứ? Mua nhiều như vậy?"

"Mua để dành cho một tháng đó, bằng không đến cuối tháng không có tiền sẽ rất thảm, cho nên mua để dành, cho dù đến lúc đó không có tiền ăn cơm, cũng còn có kẹo để ăn."

Lạp Lệ Sa lúc này mới nhận ra, đã là tháng 11. Sờ vào hai trăm tệ trong chiếc túi da, chắc tại tháng 10 còn dư, cho nên mới quên đòi trong nhà phí sinh hoạt tháng này rồi?

"Người tình trong mộng của cậu đến kìa!" Trương Thiên Nhất lấy khuỷu tay khều Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Phác Thái Anh một mình đứng do dự ở trước tủ lạnh đựng nước giải khát. Không chút suy nghĩ liền đẩy xe nhanh chóng chạy đến cuối hàng, quẹo đến phía sau Phác Thái Anh, sau đó mỉm cười: "Học tỷ, trùng hợp vậy!"

Phác Thái Anh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Lạp Lệ Sa, cũng cười nói: "Là em à."

Trương Thiên Nhất đang muốn oán giận Lạp Lệ Sa tự nhiên chạy nhanh như vậy làm cái gì, hại cậu đang cầm một đống sô-cô-la đuổi theo, kết quả thấy Lạp Lệ Sa vội chạy lại đây nói chuyện cùng Phác Thái Anh, cũng tạm tha cô, chỉ nói: "Học tỷ cũng ở đây à, vậy, hai người nói chuyện, em còn phải mua thêm một chút đồ, chờ ở cửa." Nói xong đẩy xe đi mất.

Phác Thái Anh không muốn làm bóng đèn, muốn gọi cậu lại, cũng không còn kịp nữa.

"Bên ngoài lạnh như vậy, chị còn mua đồ uống lạnh?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Quen rồi."

"Bạn trai chị đâu?"

"Chia tay."

"Chia tay?" Lạp Lệ Sa mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như rất thương tiếc.

Phác Thái Anh gật đầu, Lạp Lệ Sa không hỏi tiếp, nàng cũng không tiếp tục đề tài này, "Đúng rồi, quên chúc mừng em đã gia nhập ban kiểm tra kỷ luật."

"Sau này còn rất nhiều thứ không biết phải thỉnh giáo học tỷ, đến lúc đó chị cũng đừng chê em phiền đó."

"Sao lại như thế? Ha ha."

"Uống cái gì? Em giúp chị lấy." Lạp Lệ Sa thoáng ngửa đầu đối diện với Phác Thái Anh, hôm nay Phác Thái Anh mang giày cao gót.

Phác Thái Anh lắc đầu, "Còn chưa nghĩ ra."

Lạp Lệ Sa thuận tay cầm một lon cô-ca đưa nàng, "Cô-ca đi. Có nghe qua cách nói này chưa? Yêu nhau giống như uống cô-ca, có khi rất ngọt, có khi rất kích thích. Để lâu trong không khí, cảm giác kích thích không còn nữa, nhưng vẫn lưu lại mùi vị ngọt ngào."

Phác Thái Anh khẽ cười, cầm một chai nước táo Tỉnh Mục, "Chị thích cái này, hương vị mối tình đầu."

Hương vị mối tình đầu.

Nước táo Tỉnh Mục.

Cô-ca trong tay Lạp Lệ Sa đột nhiên rơi xuống.

"Sao vậy?" Phác Thái Anh hỏi.

Lạp Lệ Sa cuống quít ngồi xuống nhặt lon cô-ca kia lên, thừa dịp không ai chú ý cô lặng lẽ để lại chỗ cũ.

"Không có gì. Chị, thích uống thứ này?"

"Trước khi lên đại học có từng uống, gần đây đã lâu rồi không uống, tuy cũng rất thích uống cô-ca, nhưng nếu bắt nàng lựa chọn, vẫn muốn hoài niệm một chút hương vị lúc trước." Nói xong, lại lấy một chai để vào trong xe.

.

.

.

Trương Thiên Nhất đưa Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đến dưới kí túc xá, Lạp Lệ Sa lại ân cần giúp Phác Thái Anh xách đồ, đưa nàng đến cửa phòng ngủ.

Mở cửa ra, bên trong cũng không có ai, Phác Thái Anh nói: "Vào trong ngồi đi."

Lạp Lệ Sa cũng không khách sáo đi vào, cô nhìn thấy giường đầu tiên ở bên phải là của Phác Thái Anh, cũng giống như mình. Liền kích động.

Phác Thái Anh lấy nước táo Tỉnh Mục mới mua ra, đưa cho cô một chai. Cô uống một hớp lớn, mùi táo nồng đậm lan tỏa trong miệng, "Vừa rồi chị nói... hương vị mối tình đầu...."

Phác Thái Anh vừa uống vừa nhịn cười: "Chị nói lung tung thôi."

"Nhưng mà ... Thật là có cảm giác của mối tình đầu... ngây ngô, cho người ta nhớ." Lạp Lệ Sa càng nói vẻ mặt càng cô đơn, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.

Phác Thái Anh liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Phải không? Không nhớ được."

Không nhớ được người kia? Không nhớ loại cảm giác này? Lạp Lệ Sa không biết nên nói gì, trong chốc lát im lặng.

"Tớ đã về! Ơ? Bạn nhỏ dễ thương này là ai vậy?" Đột nhiên xuất hiện một giọng nói phá tan im lặng.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn lên, một chị tóc ngắn đứng ở cửa, cười cười ánh mắt híp lại thành một đường, chắc là bạn cùng phòng của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn người kia, vẫn bình thản như cũ: "Đây là học muội trong ban kiểm tra kỷ luật, Lạp Lệ Sa." Lại nói với Lạp Lệ Sa: "Đây là Triệu Đình bạn cùng phòng của chị, em không cần để ý cậu ấy."

Lạp Lệ Sa lập tức khôi phục tinh thần như cũ, cười chào hỏi với Triệu Đình: "Chào chị!"

"Úi, cô nhóc này, rất đáng yêu, lại đây cho chị nựng một chút." Nói xong tay đã vươn đến mặt Lạp Lệ Sa nhéo nhéo một chút, vừa nhéo vừa cảm thán, "Rất đáng yêu...."

Lạp Lệ Sa xấu hổ cười, nghĩ thầm, không phải học kế toán từ trước đến nay đều chín chắn à? Mình không phải là có điểm giống trẻ con mập mạp chứ? Không phải là mặt tròn tròn, ánh mắt thật to sao? Có phải như vậy hay không?

Lạp Lệ Sa không dám phản khán, chỉ có thể mặc cho Triệu Đình "giày vò", Phác Thái Anh thấy hơi quá, lấy tay Triệu Đình ra, "Đừng dọa con người ta sợ."

"Ơ nha, tớ đâu có dùng sức."

Lạp Lệ Sa cười nói: "Không sao. Vậy, ừm, học tỷ, em về trước."

"Đừng quên cuộc họp ngày mai."

"Dạ, sẽ không quên."

Lạp Lệ Sa phi nhanh về phòng ngủ 407, một người cũng không có. Cô nằm trên giường, nghĩ tới rất nhiều chuyện lúc trước, xoay người xuống giường cầm chai nước Phác Thái Anh cho cô lên. Ngẩn người nhìn hình giọt nước trên thân chai, lát sau, mở chai uống một ngụm. Thở dài cảm thán.

Gửi tin nhắn cho Trương Thiên Nhất: "Chị ấy cũng thích uống nước táo Tỉnh Mục."

Trương Thiên Nhất trả lời: "Thì sao?"

"Nhớ tới trước kia."

"Cậu cảm thấy chị ấy giống cậu ta?"

"Không phải, chỉ là hình như những người con gái tớ thích đều rất thích uống nước táo Tỉnh Mục."

Đợi hai phút, tin nhắn của Trương Thiên Nhất mới đến, "Vừa rồi tớ cẩn thận đếm một chút, hình như những người con gái cậu thích cộng thêm Phác Thái Anh cũng tổng cộng có hai người...."

".........."

"Không nói với cậu nữa, tớ gọi điện thoại cho mẹ."

"Đi đi, tớ ngủ một chút."

Lạp Lệ Sa tiếp tục nằm, mắt thấy sắc trời dần dần tối đi, nhắm mắt lại, cố làm cho mình ngủ. Nhưng mà, khi nhắm mắt lại, chỉ nhìn thấy một đống chai màu xanh lá xếp chồng lên nhau, hoặc xếp thành một tòa thành, hoặc xếp thành xe tăng hoặc hình dạng khác, sau màu xanh lá đó, ẩn nấp khuôn mặt mơ hồ của một cô gái. Không phải cô đã quên, mà là, thời gian thật sự đã rất lâu.... lâu đến quên mất chính mình khi đó có bộ dạng gì......

Đó là mối tình đầu của Lạp Lệ Sa, trong lúc những đứa nhỏ khác đang vội vàng học tập thi vào trung học, Lạp Lệ Sa vội vàng yêu sớm. Đối phương là đại diện của lớp tiếng anh, lúc cười lên là một cô gái rất đẹp, các cô là bạn rất thân, không biết là ai thích nước táo Tỉnh Mục trước, từ từ biến thành hai người đều thích.

Mỗi ngày lúc ăn cơm trưa Lạp Lệ Sa đều mua hai chai nước táo Tỉnh Mục, cô gái kia nói lúc uống nước táo Tỉnh Mục sẽ có cảm giác của mối tình đầu, vị ngọt ngây ngô (1).

Tan học các cô cùng nhau nắm tay đi trên đường, cùng nhau đi học thêm, vẫn như hình với bóng, thậm chí vào một đêm mưa, cùng nhau dè dặt thử hôn môi......

Đáng tiếc, bởi vì không thi cùng một trường trung học, ở năm học lớp 10 đã tách ra.

Sau này ở trung học Lạp Lệ Sa cũng gặp được rất nhiều cô gái có nụ cười rất đẹp, nhưng mà, không ai có thể làm cho cô xúc động. Không nghĩ tới, lên đại học, lần đầu tiên thấy Phác Thái Anh, khiến cho cô có cảm giác rung động mà nhiều năm chưa có. Muốn đứng bên cạnh nàng, lại gần nàng từng chút, từng chút một....

-----

Chú thích:

(1): Ngây ngô: còn có nghĩa là thanh chát, vị ngọt thanh hơi chát.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro