Chương mười tám - Lời nhắc nhở
Một tuần sau, tại nghĩa trang QZ
Cố Dân Chương đứng đó nhìn Cố Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đang đặt bó hoa trà màu trắng, cùng một đĩa bánh mận lên trước mộ của Trương Tâm Lan.
"Mama, hôm nay là ngày kỵ của người, đây là bánh mận mà người thích ăn nhất. Hi vọng người đừng trách con sáu năm qua đã không thể có mặt." - Cố Ninh Ngọc đưa tay vuốt lên di ảnh, giọng nói có chút đặc nơi cổ họng.
"Không đâu, lúc còn sống mẹ con rất thương con thì làm sao trách con được." - Cố Dân Chương tiến lại vuốt nhẹ tóc Cố Ninh Ngọc an ủi.
"Đúng đó, chị Ngọc đừng buồn. Mama con nói cho người biết, con đã thi đậu trường đại học mà con thích rồi đó, là một ngôi trường danh tiếng, người có tự hào về con không? Bánh này là con cùng chị Ngọc đã làm cho người đó.
Cả gia đình cùng trò chuyện vui vẻ, Cố Ninh Ngọc kể cho Trương Tâm Lan nghe một số chuyện khi cô còn đi du học. Không khí đặc biệt thanh bình ấm cúng, dường như Cố Dân Chương có thể thấy được sự mãn nguyện nơi khóe miệng trên di ảnh của phu nhân mình.
Lúc sắp rời đi, cách mộ của Trương Tâm Lan không xa, Cố Dân Chương dừng chân trước một ngôi mộ khác. Ông lặng lẽ cùi chào, Cố Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng ở kế bên thấy ông đối với người này có vẻ rất tôn trọng, cũng theo phản xạ cúi chào giống như ông.
"Hai đứa đặt phần bánh mận và hoa trà còn lại lên đây đi." - Cố Dân Chương thanh âm trầm ổn nói.
"Dạ!"
Cố Ninh Ngọc vừa đặt đồ lên phần mộ vừa nhìn vào di ảnh của người trước mặt, không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một cảm xúc rất quen thuộc. Cô cố lục lại trong ký ức xem đã từng gặp qua người này hay chưa, nhưng lại chẳng thể nào nhớ được.
Nhìn thấy được ánh mắt của hai chị em sau khi đứng lên, Cố Dân Chương cũng không có giải thích, chỉ bảo hai người cúi lạy phần mộ đó rồi rời đi. Cố Ninh Ngọc trước khi đi còn khẽ quay đầu lại nhìn người trên di ảnh đó, trong đầu lại hiện ra tên của người ấy.
[Văn Dĩnh Ninh]
Sau khi lên xe, Cố Hiểu Mộng không nhịn được, liền quay sang hỏi Cố Dân Chương.
"Baba, người khi nãy là ai?"
"Là một người bạn của mẹ con." - Cố Dân Chương chỉ nhàn nhạt trả lời, không đưa ra bất cứ cảm xúc nào.
"Bạn của mama? Hình như hôm nay cũng là ngày kỵ của dì ấy?" - Cố Ninh Ngọc nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng rồi, chỉ là không cùng năm mất. Sao trước giờ không thấy..." - Cố Hiểu Mộng còn đang định hỏi tiếp nhưng nhìn qua lại thấy sắc mặt của Cố Dân Chương có vẻ không vui nên thu lại lời, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Cố Ninh Ngọc cũng im lặng, đầu óc cứ miên man quẩn quanh với di ảnh đó, cái tên đó. Bỗng thoáng qua trong lòng cô chút phiền muộn không rõ ràng.
-------------------------------------------------
Hai tháng sau
Cố Ninh Ngọc lái xe đưa Cố Hiểu Mộng đến ký túc xá trường luật HDU danh tiếng của thành phố S. Cố Hiểu Mộng từ nhỏ đã rất tranh biện, cũng rất thích những gì liên quan đến luật sư, cho nên từ khi lên cấp hai đã một lòng muốn vào trường HDU, từ chối lời đề nghị đi du học của Cố Dân Chương. Nàng muốn được học tại quê hương, muốn được gần gũi gia đình, tự thấy bản thân sẽ không giỏi chịu đựng cảnh xa nhà nhiều năm như Cố Ninh Ngọc được. Nếu không có sự quay về của ký ức tiền kiếp, nàng chắc chắn sẽ không rời khỏi Cố gia đến ký túc xá.
Cố Hiểu Mộng tâm tình không thoải mái lắm, ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ lặng lẽ thở dài. Bên này, Cố Ninh Ngọc cũng chẳng khá hơn là mấy, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang Cố Hiểu Mộng rồi lại tiếp tục lái xe. Cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, đến tận khi chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là đến nơi, mới có người chịu lên tiếng.
"Hiểu Mộng/ Chị Ngọc" - Cả hai cùng đồng thanh.
Cố Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng bốn mắt chạm nhau có chút ngại ngùng, liền không ai bảo ai cùng quay đầu nhìn về phía trước. Cố Ninh Ngọc liếm môi một cái mở lời trước, đánh tan không khí ngột ngạt.
"Em nhớ phải chăm sóc bản thân. Đừng quên lời đã hứa!"
"Em nhớ, cuối tuần nhất định về nhà với ba và chị Ngọc. Mà chị cũng đừng thức khuya quá sẽ không tốt."
"Tôi sẽ chú ý!"
Xe đỗ lại bên vệ đường, Tư Vũ từ cổng chạy ra phụ Cố Hiểu Mộng di chuyển đồ đạc lên phòng, Cố Ninh Ngọc dặn dò thêm vài câu, Cố Hiểu Mộng cũng nấn ná một chút. Cuối cùng , vẫn là cùng Tư Vũ đi vào trong, Cố Ninh Ngọc nhìn theo Cố Hiểu Mộng cứ đi vài bước lại quay đầu vẫy tay chào, Cố Ninh Ngọc mỉm cười đáp lại, khóe mắt đỏ lên từ lúc nào. Bóng Cố Hiểu Mộng dần dần khuất sau cánh cửa lớn, Cố Ninh Ngọc ngẩn đầu hít sâu ngăn không cho thứ chất lỏng gọi là nước mắt có cơ hội chảy xuống.
Điện thoại reo lên, Cố Ninh Ngọc thở ra một hơi dài, điều chỉnh tâm trạng rồi lên tiếng.
"Có chuyện gì vậy Di San?"
"Cậu mau đến nhà tôi đi, tôi có hai tin muốn báo cho cậu biết."
"Được, tôi tới liền."
Cố Ninh Ngọc chạy xe đến chỗ của Thẩm Di San, vừa vào nhà đã thấy anh trai của Thẩm Di San là Thẩm Cương đang ngồi tại phòng khách. Thẩm Cương nở nụ cười thân thiện nhìn Cố Ninh Ngọc.
"Đã lâu không gặp rồi, Ninh Ngọc."
"Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?" - Cố Ninh Ngọc lịch sự thanh lãnh đáp.
"Rất khỏe, hiện tại anh có hai tin một tốt một xấu muốn báo cho em biết. Em muốn nghe tin nào trước?"
Ánh mắt Cố Ninh Ngọc có chút nghi ngại liếc sang Thẩm Di San, nhìn thấy Thẩm Di San gật đầu xác nhận với cô hai tin mà Thẩm Cương sắp nói, cũng chính là điều mà Thẩm Di San muốn nói với cô, Cố Ninh Ngọc mới nghiêm túc nhìn Thẩm Cương, ánh mắt trở về trạng thái bình tĩnh nhất, âm thanh điềm đạm: "Anh nói tin xấu đi."
"Có phải công ty em đang hợp tác với Mậu Thành?"
"Phải!"
"Vậy thì có thể em sắp dính phải một rắc rối lớn."
"Rắc rối lớn?" - Cố Ninh Ngọc có chút ngạc nhiên hỏi tiếp: "Anh có thể nói rõ hơn không?"
"Anh không thể tiết lộ cho em quá nhiều, dù em là bạn thân của Di San thì anh cũng chỉ có thể cho em biết công ty Mậu Thành là một công ty nguy hiểm. Em nên sớm chấm dứt hợp tác càng sớm càng tốt. Không thì e là sau này Thượng Phong không khỏi tránh được liên quan."
"Được, em sẽ thận trọng chú ý, cám ơn anh" - Cố Ninh Ngọc tâm lý lo lắng nhưng lại không bộc lộ ra, cố điềm tĩnh nhẹ nhàng đáp lại lời Thẩm Cương.
"Còn tin tốt là anh đã giúp em mua lại được mảnh đất ở thôn Tây mà em nhờ. Chỉ cần em ký tên ở đây thì nó sẽ thuộc quyền sở hữu của em." - Thẩm Cương vừa nói vừa gõ gõ vào phần cuối một văn kiện ở trên bàn, nét mặt đắc ý nhìn Cố Ninh Ngọc.
"Thật sao? Thật sự rất cám ơn anh." - Cố Ninh Ngọc không giấu được sự vui mừng, quay sang nắm chặt lấy tay Di San, lại nhìn Thẩm Cương đầy cảm kích.
"Mau ký tên đi, cậu còn ngẩng ra đó làm gì." - Thẩm Di San thúc giục Cố Ninh Ngọc.
Nhìn thấy Cố Ninh Ngọc vui vẻ ký tên, Thẩm Cương trong lòng cảm thấy ngọt ngào, chỉ là ánh mắt lại thoáng chút lo lắng cho cô. Thẩm Cương không biết liệu tin tức mà anh cung cấp, có giúp được Cố Ninh Ngọc thoát khỏi một tai họa hay không, nhưng bản thân vẫn hi vọng có thể giúp ích được cho Cố Ninh Ngọc, một cô gái mà anh rất có cảm tình. Thẩm Cương đứng lên xin phép đi về trước do còn có việc quan trọng, trước khi rời đi vẫn không quên hướng Cố Ninh Ngọc nhắc nhở.
"Nhớ lời anh nói, mau sớm đặt ranh giới với Mậu Thành."
Đối với lời nhắc nhở đó, Cố Ninh Ngọc chỉ mỉm cười gật nhẹ mà không nói gì thêm, liền đề cập đến vấn đề khác.
"À, lần sau em mời anh ăn cơm, coi như cám ơn anh!"
"Được, lần sau dùng cơm."
Sau khi Thẩm Cương đi rồi, Thẩm Di San mới nắm lấy tay của Cố Ninh Ngọc lo lắng.
"Cậu định như thế nào?"
"Tôi cũng không biết, trước mắt tôi cần xem lại đã."
"Nếu có gì khó khăn cần tôi giúp, cậu cứ nói với tôi, biết không?" - Thẩm Di San ánh mắt kiên định nhìn Cố Ninh Ngọc, như thể muốn cảnh báo Cố Ninh Ngọc nếu có ý giấu giếm cô, nhỡ xảy ra chuyện gì cô nhất định không tha cho Cố Ninh Ngọc
Nhìn ra được tâm tư của cô bạn thân là đang rất khẩn trương lo cho mình, Cố Ninh Ngọc mỉm cười vỗ vỗ tay Thẩm Di San an ủi: "Tôi biết rồi. Cám ơn cậu!"
Cố Ninh Ngọc lưu lại nhà của Thẩm Di San một lúc cũng rời đi. Cô dự định sẽ lái xe về nhà, có thể sẽ gặp Cố Dân Chương bàn bạc một chút. Đột nhiên nhớ đến một người, cô lấy điện thoại ra gọi cho Khương Bân, nhờ anh ta theo dõi thu thập một số tư liệu riêng tư về Lý Minh Thành và công ty Mậu Thành. Cúp máy liền quay đầu xe, quyết định không về nhà mà chạy về thẳng hướng công ty.
"Không ai được tổn hại đến Thượng Phong!" - Ánh mắt Cố Ninh Ngọc trở nên sắc lạnh, trên người toát ra một loại hàn khí lạnh đến độ nếu phút này có ai vô tình chạm vào cô, có thể sẽ mang thương tích đầy mình.
---------------------------------------------------
Ở trong phòng sách, Lý Nghiệp lật từng trang tư liệu mà hắn vừa lấy từ tay thám tử có biệt danh Lão Chuột. Hắn ta đúng như cái tên của hắn vậy, chỉ cần có tiền bỏ ra thuê hắn, thì tin tức dù khó đến đâu hắn cũng có thể tìm về được. Càng chi cho hắn nhiều tiền, tin tức hắn đem về càng đáng tin cậy. Lý Nghiệp quăng đống tư liệu sang một bên phá lên cười, tiếng cười mang theo sự lạnh giá cùng nham hiểm đến đáng sợ.
Lý Nghiệp bất chợt ngưng lại tràng cười, môi nhếch lên, ánh mắt thâm độc, tay đưa lên mặt sờ vết sẹo dài, giọng nói khàn đục đầy oán hận nhấn nhá từng chữ.
"Cố... Dân... Chương!"
"Cốc... cốc ... cốc."
Lý Nghiệp nghe tiếng gõ cửa, thì thả lỏng toàn bộ cơ thể, ngồi xuống ghế đem xếp tư liệu bỏ vào hộc tủ, ra lệnh: "Vào đi!"
"Ba gọi con có việc gì?"
"Chuyến hàng lần này hủy bỏ, tạm thời án binh bất động." - Lý Nghiệp vừa châm điếu cigar vừa ra lệnh cho Lý Minh Thành.
"Nhưng, ba..." - Lý Minh Thành giật mình không tin vào những gì mình đang nghe, vội vàng hỏi lại.
"Ta tự có sắp xếp, đừng có hỏi nhiều!" - Lý Nghiệp nhíu mày khó chịu trước phản ứng của Lý Minh Thành, trước giờ hắn ghét nhất là ai có ý không phục tùng lời của hắn.
"Dạ được, vậy con đi giải quyết mọi chuyện còn lại." - Lý Minh Thành trong lòng bất mãn tràn lên từng sợi gân đỏ trong mắt, nhưng vẫn phải nhịn xuống làm theo lời Lý Nghiệp.
"Khoan đã, con nhỏ Cố Ninh Ngọc, mày tốt nhất đừng mơ tưởng đến nữa. Nó là miếng mồi ngon, biết chưa?" - Lý Nghiệp vẫn ung dung rít từng hơi cigar, trầm giọng nói với Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành nghe qua cảm thấy như Lý Nghiệp sẽ đối phó với Cố Ninh Ngọc thì nét khẩn trương trên mặt đều hiện rõ ra.
"Ba định làm gì Ninh Ngọc? Đó là người con yêu, ba không được đụng đến."
"Câm mồm, cút ra ngoài!"
Lý Nghiệp tức giận ném thẳng cái gạt tàn trúng vào ngực của Lý Minh Thành khiến hắn đau đớn. Ngẩng đầu lên nhìn Lý Nghiệp với ánh mắt đầy căm phẫn, Lý Minh Thành ôm ngực đau, nghiến răng.
"Nếu Cố Ninh Ngọc gặp chuyện gì, tôi nhất định không bỏ qua cho ông."
"Mày có thể làm gì tao?" - Lý Nghiệp tay vẫn cầm điều cigar, đứng lên tiến lại gần Lý Minh Thành thẳng chân tung một cước khiến Lý Minh Thành ngã sóng soài.
"Thằng chó chết, mày có tư cách đe dọa tao sao? Mau cút đi cho tao." - Lý Nghiệp tức giận mắng chửi Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành vẫn nhìn Lý Nghiệp đầy oán khí, đau đớn đứng lên loạng choạng bước ra khỏi phòng. Bên tai vẫn còn nghe được âm thanh đầy tức giận của Lý Nghiệp: "Đồ con hoang."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro