CHƯƠNG 7


Tô Diệp Huyên trầm mặc nhìn Uyển Nhi, mùi hoa cúc dại phảng phất trong không khí. Nàng nhìn người thiếu nữ đang quỳ bên dưới, trong đôi mắt ấy dường như ẩn hiện một tầng cảm xúc phức tạp, không chỉ là tôn sư nhìn đệ tử, mà còn có một chút thương xót.

"Uyển Nhi."

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh năm xưa bỗng trỗi dậy trong tâm trí nàng.

Trời đêm nóng nực oi ả. Khắp thung lũng ngập trong mùi máu tanh của cuộc chiến với Huyết Sư Quy.

Tổ sư chống kiếm giữa trời, linh lực dần tan biến. Ánh sáng của nguyên thần chói lòa, hóa thành phong ấn bao trùm cả sơn cốc.

Diệp Huyên khi ấy còn rất trẻ, quỳ bên cạnh Dực Hàn, ánh mắt ngập tràn kinh hãi. Sau đó nàng tìm thấy Uyển Nhi, một tay ôm lấy đứa trẻ, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng , vừa thương xót lại vừa bất an.

Ký ức chợt tan đi.

Diệp Huyên khẽ siết tay, nhìn Uyển Nhi vẫn còn đang quỳ, mái tóc đen rũ xuống vai.

"Năm đó, ta từng nghĩ... có lẽ đưa ngươi về tông môn là một sai lầm."

Giọng nói của Tô Diệp Huyên không lớn, nhưng từng chữ lại nặng nề như đá tảng. Uyển Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nàng thoáng tái đi một chút, môi mím chặt. Trái tim khẽ run lên, nhưng nàng không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu thật sâu.

"Đệ tử hiểu tấm lòng sư tôn. Cũng là do đệ tử bất tài, phụ ân của người dưỡng dục."

Diệp Huyên lặng lẽ nhìn nàng, người thiếu nữ trước mặt mình giờ đây đã không còn là đứa trẻ năm xưa nằm bất động giữa máu và khói bụi. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng đôi mắt đã sâu hơn và cũng cô độc hơn.

"Ta biết thể trạng của ngươi đặc biệt, dù sao cũng khó tránh khỏi đàm tiếu. Họ thường sẽ sợ hãi những thứ mình không hiểu được nên ngươi cũng đừng lo lắng, cứ ở lại trong tông môn cho tới tìm được cách hóa giải ma khí thì khi đó xuất sơn cũng chưa muộn."

"Dạ, sư tôn."

Tô Diệp Huyên nói xong liền phất áo y mà biến mất. Nàng cũng không muốn cùng với Uyển Nhi dây dưa quá lâu. Mặc dù trường năng lượng trên người của nàng ấy cũng không ảnh hưởng đến mình nhưng Tô Diệp Huyên lại sợ rằng nếu tiếp xúc quá lâu thì sẽ lại sinh ra một chút nhiễm khí, sẽ không tốt cho Uyển Nhi nếu như bị phản phệ.

Sau khi Diệp Huyên sư tôn đi rồi, Uyển Nhi mới hoàn hồn lại một lúc lâu. Nàng bước đến bên cạnh con sông rồi nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy cái đầu nhỏ của con lươn đang tìm cách chui vào hốc đá, cũng chẳng biết là do được sư tôn nuôi mát tay hay sao mà nhìn nó có chút mập so với những con lươn bình thường khác. Uyển Nhi nhìn thấy cái đuôi nhỏ đang ngoe nguẩy trong nước liền bất giác bật cười, mà con lươn kia dường như cũng có linh tính, vừa nghe nàng cười liền ngóc đầu dậy, cũng thôi không chui vào đá nữa.

Uyển Nhi giật mình vì con lươn kia vậy mà lại hiểu mình, không những vậy lại còn có ý tức giận vì mình cười nhạo nó hay sao chứ. Uyển Nhi và con lươn nhìn nhau hồi lâu, sau đó nàng nhíu mày nói.

"Sao ngươi lại không chui vào hốc mà ngủ đi, lại nhìn ta làm gì?"

Một giọng nói non nớt lọt vào tai nàng.

"Ngươi vì sao lại cười ta?"

Uyển Nhi nhướn mày ngạc nhiên, con lươn kia vậy mà lại biết nói chuyện.

"Ngươi có thể nói chuyện được ư?"

"Sao lại không?" – con lươn tím kia ngạc nhiên. – "Ngươi lại cười ta."

"Ta không có..." – Uyển Nhi chối bay biến.

"Hừ."

Con lươn kia thè lưỡi một cái rồi lại tiếp tục muốn tìm đường bò vào hốc đá, Uyển Nhi nhìn nó hồi lâu liền phát hiện cái hốc đá mà nó cho rằng là lý tưởng kia căn bản không thể dung nổi thân hình mập mạp của nó. Uyển Nhi dùng ngón tay khẽ chọt vào cái đuôi nhỏ xíu rồi nói.

"Này, ngươi đang làm gì thế?"

"Ta muốn có chỗ trú thân, chỗ này vừa vặn kín đáo nhưng cửa vào rất khó."

"Nghe ta nói, cái hốc đó không thể chứa nổi ngươi đâu."

"Sao ngươi biết ? có thể là cửa vào hơi hẹp?" – nó nói rồi lại tiếp tục vùng vẫy mạnh hơn.

"Coi chừng bị mắc kẹt." – Uyển Nhi lo lắng nói

Quả nhiên sau đó nàng lại nghe tiếng khóc rưng rức phát ra từ trong hốc đá, Uyển Nhi nhíu mày hỏi.

"Làm sao thế?"

Con lươn kia liền im bặt, hồi lâu sau mới ngượng ngùng trả lời.

"Ta...ta bị mắc kẹt rồi, không bơi được nữa."

Phốc!!

Uyển Nhi ôm bụng cười đến đau cả hàm, con lươn nghe nàng cười liền tức giận mắng.

"Ngươi... ngươi...đồ vô liêm sỉ, mau giúp ta với."

Uyển Nhi thở dài.

"Đã bảo rồi mà không nghe."

Miệng nói là thế nhưng nàng lại bắt đầu xắn tay áo lên, thò tay xuống nước mà nhấc tảng đá lên, con lươn được giải thoát liền búng một cái biến mất trong làn nước. Uyển Nhi ngơ ngác nhìn rồi cũng tặc lưỡi.

"Hừ, đồ vong ân bội nghĩa, một câu cảm ơn cũng không có."

Uyển Nhi vừa đặt viên đá xuống lại thấy trong làn nước chuyển động, thoắt một cái lại thấy nó đang bơi chậm chậm lại gần tay nàng. Phía sau cái đuôi còn quấn lấy một viên ngọc xanh trông rất đẹp mắt.

"Cái này cho ngươi."

"Cho ta? Để làm gì?" – Uyển Nhi nói.

"Ngươi giúp ta xây một hốc đá làm chỗ trú thân, ta sẽ tặng cho ngươi bảo bối của ta."

Uyển Nhi nhìn viên ngọc hồi lâu, rồi lại nhìn cái thân có chút mũm mĩm kia mà động lòng, thôi thì đã lỡ giúp rồi nên cũng giúp cho trót vậy. Nàng gật đầu đồng ý rồi cùng với con lươn đó đi tìm những viên sỏi đá phù hợp, mất cả buổi sáng chỉ để tìm đá, đến trưa thì mới có thể hoàn thành được một tháp đá nhỏ. Nàng tuy không có kinh nghiệm xây dựng bất cứ thứ gì nhưng lại xây ra một nơi ở vừa vặn thoải mái cho một con vật nhỏ. Con lươn chui ra chui vào mấy lần, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng. Cái đuôi của nó quét ngang một đường, viên ngọc xanh kia lập tức bay đến tay của nàng.

"Đây là ngọc lưu ly quang, có tác dụng dưỡng nhan và hồi phục sinh lực. Ta tặng nó cho ngươi, coi như quà báo đáp."

Uyển Nhi cầm viên ngọc trên tay, kích thước chỉ nhỏ bằng con kiến, sau khi con lươn kia chui vào trong ngôi nhà mới, viên ngọc trong tay nàng đột nhiên biến to, trở thành một viên minh châu sáng bóng. Uyển Nhi cứ nghĩ con lươn kia chỉ tùy tiện tặng một món đồ chơi gì đó, không ngờ mình như vậy mà lại nhặt được của quý.

"Cảm ơn vì món quà, sau này nếu rảnh rỗi ta sẽ đến đây để chơi với ngươi."

Uyển Nhi nói xong cũng không nán lại quá lâu nữa. Nàng đem viên ngọc đó đến chỗ dược sư để xem có thể bào chế thành thứ gì đó hay ho hay không.

Dược sư ở Cửu Hoa Môn thường được chúng đệ tử gọi là Tử Y cốc chủ, không ai biết tên thật của bà là gì, chỉ biết năm đó người ra tay cứu sống sư tổ khỏi kịch độc nên được ông ấy mang về Cửu Hoa Môn để bảo vệ, tạo điều kiện cho bà ngày đêm nghiên cứu độc dược và thuốc giải. Người trong tông môn đều quen miệng gọi là Y bà bà.

Tử Y bà bà hành tung thường xuyên bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không ai rõ bà ấy đang làm gì, nhưng hễ có ai trúng độc thì bà ấy đều là người sẽ xuất hiện đầu tiên. Y bà bà có dáng người khá đầy đặn, lưng hơi còng do trước kia thường xuyên đeo giỏ thuốc, mái tóc muối tiêu búi thành từng đoạn. Trên người của bà lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc. Uyển Nhi đem viên minh châu đến cho Y bà bà xem qua, Y bà bà nhìn ngắm hồi lâu sau đó mỉm cười nói.

"Nha đầu nhà ngươi từ đâu mà lại nhặt được một món đồ tốt như vậy chứ hả?"

Uyển Nhi ngạc nhiên.

"Là của một con lươn tặng cho ta."

"Con lươn?" – Y bà bà kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng,Y bà bà liền từ tốn giải thích.

"Đây là Lệ Long Châu, để luyện hóa ra được một viên to như vậy thì phải tích nước mắt của rồng tận cả mấy trăm năm. Lệ Long Châu có tác dụng bổ sung khí huyết, chữa thương và bảo vệ nguyên khí của người dùng trong một thời gian nhất định. Nếu được điều chế thành đan dược thì sẽ bổ trợ cho ngươi rất nhiều trong việc luyện tập."

"Lệ Long Châu có thể bổ sung khiếm khuyết trong mệnh cách của ta được không? Mà sao con lươn kia lại gọi là ngọc lưu ly quang nhỉ?" – Uyển Nhi sốt sắng hỏi.

"Ta nghĩ là được, chuyện này cần một chút thời gian để nghiên cứu. Viên châu này cứ tạm thời để lại ở chỗ của ta đi."

"Được, vậy trông cậy nhờ Y bà bà giúp một chút, hậu bối sẽ chuẩn bị quà đáp lễ."

Y bà bà phất tay áo.

"Khách sáo làm gì, cũng không phải chuyện gì to tát."

Uyển Nhi rời khỏi y quán, canh giờ một chút thì cũng đã tới thời gian tan học của đám tân tu. Uyển Nhi quay lại để đón bọn họ, vừa vặn trông thấy Hiểu Nguyệt ôm tập sách bước ra. Đôi mắt của cô bé rũ xuống trông như sắp khóc

Uyển Nhi bước nhanh hơn vài nhịp, gạt đám tân tu còn đang túm tụm bàn tán sang một bên. Nắng chiều nhuộm lớp áo lam của nàng thành sắc vàng nhạt, bóng kéo dài trên nền đá xanh.

Hiểu Nguyệt đang ôm chặt quyển sách đến mức những ngón tay trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ lên như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ. Vai còn khẽ run, cứ thế cúi đầu mà chẳng để ý đến người đang tiến lại gần.

Uyển Nhi dừng trước mặt nàng, cúi người xuống một chút rồi dịu dàng nói.

"Hiểu Nguyệt, muội sao vậy? Có ai bắt nạt muội à?"

Hiểu Nguyệt giật bắn mình, ngước lên nhìn thấy Uyển Nhi thì viền mắt lại càng đỏ hơn. Cô bé cắn môi một lúc lâu rồi mới lí nhí đáp

"Tỷ tỷ... muội... muội không hiểu được bài hôm nay. Bát Đồ sư tôn hỏi đến đâu, ta cũng trả lời không xong... mọi người còn cười sau lưng... nói ta đầu óc trì độn..."

Giọng cô bé nghèn nghẹn, càng nói càng nhỏ, như thể mỗi chữ rơi ra đều khiến bản thân phải xấu hổ.

Uyển Nhi khẽ thở ra một hơi, đưa tay xoa đầu.

"Đừng nghe bọn họ nói bậy. Mỗi người có tốc độ học khác nhau, tư chất thiên về phòng thủ không giỏi lý luận là chuyện rất bình thường."

Vừa nói, nàng vừa lấy quyển sách từ tay Hiểu Nguyệt. Ngón tay của Uyển Nhi vô tình chạm vào tay của đối phương, lòng bàn tay của Hiểu Nguyệt lạnh ngắt, run rẩy như vừa mới trải qua một trận chiến kinh thiên động địa.

Uyển Nhi khẽ cau mày.

"Run đến mức này... xem ra là bị dọa thật rồi."

Hiểu Nguyệt không nén được sự sợ hãi, hốc mắt chực trào lệ.

"Nếu sau này không theo kịp mọi người... ta sẽ bị trả về mất..."

Uyển Nhi nhẹ nhàng an ủi, để cô bé nhìn thẳng vào mình.

"Không ai trả muội đi đâu cả. Ta ở đây, sẽ dạy lại toàn bộ cho muội. Chậm một chút cũng không sao."

Nhìn đôi mắt hoảng loạn của Hiểu Nguyệt đang dần bình tĩnh lại, Uyển Nhi mới từ từ buông tay, mỉm cười như để trấn an.

"Đi thôi, chúng ta về phòng. Tối nay ta giúp muội xem lại từng đoạn. Học không được thì học lại, tỷ sẽ theo ngươi đến cùng."

Hiểu Nguyệt lập tức gật đầu liên tục, ánh mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà.

"Tỷ tỷ... tỷ thật tốt quá..."

Và như thể sợ nàng sẽ lại biến mất, Hiểu Nguyệt lập tức lẽo đẽo đi sát theo ở phía sau, níu nhẹ góc áo của Uyển Nhi.

Uyển Nhi chỉ mỉm cười bất lực, xem ra sắp tới nàng lại sắp có một cái đuôi nhỏ đáng yêu rồi.

.

.

Gió đêm lùa qua hàng trúc, tạo nên âm thanh xào xạc như những lời thì thầm mơ hồ. Ánh trăng vắt vẻo trên cao, trải xuống sân luyện tập một tấm lụa bạc mỏng.

Uyển Nhi đứng giữa sân lớn, bạch y nhẹ lay theo từng nhịp chuyển động.

Thanh kiếm trong tay nàng vẽ nên những đường sáng lạnh lẽo nhưng thuần khiết, sắc bén mà không chút do dự.

Vù—!

Một chiêu liền chém thẳng xuống, khí kiếm quét qua nền đá, khiến bụi trúc dưới chân xoay tròn như bị cuốn vào cơn lốc nhỏ. Uyển Nhi dừng lại, nàng điều tiết hơi thở đều đặn, mồ hôi vương nhẹ trên thái dương nhưng ánh mắt vẫn trấn tĩnh như không.

Đúng lúc ấy, từ phía con đường nhỏ dẫn vào khu nghỉ ngơi, Lữ Dương cùng mấy đệ tử thân cận đi ngang qua. Bọn chúng ngừng lại nhìn, rồi một giọng chua ngoa bật lên ngay sau đó.

"Hừ, luyện kiếm kiểu này mà cũng muốn được vào mắt Diệp Huyên sư tôn sao? Khó trách trong trận vừa rồi suýt bị ta đập cho không đứng nổi."

Một đệ tử khác bật cười.

"Ta nghe nói cô ta... căn bản không thể tẩy uế linh căn. Làm sao mà lên nổi chứ? Chỉ giỏi giả vờ thanh cao thôi."

"Cũng phải ha" - Lữ Dương khoanh tay, môi cong lên vẻ khinh bỉ - "có người đi theo sau còn gọi tỷ tỷ... chắc sắp thành bảo mẫu của đám tân tu mất thôi."

Tiếng cười khẩy vang lên, sắc nhọn như đinh ghim vào tai.

Uyển Nhi vẫn đứng im đó, nhìn thẳng trực diện vào bọn họ, thanh kiếm trong tay được nàng bị xoay ngược và được nàng cắm xuống đất.

Uyển Nhi không nói gì.

Nàng không phản ứng, cũng không giận dữ.

Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến bọn kia càng được đà lấn tới.

"Ôi chao, sao không có phản ứng gì thế? Hay là bị Lữ Dương tỷ dọa cho run rẩy rồi?"

"Không được nói xấu Uyển Nhi tỷ tỷ!!"

Một giọng nhỏ mà gắt gỏng vang lên.

Hiểu Nguyệt từ trong phòng lao ra, tập sách còn vương trên tay, mép giấy run theo từng bước chạy của nàng. Gương mặt cô bé đỏ bừng vì tức giận, nhưng đôi mắt lại long lanh như sắp khóc.

Nàng đứng chắn ngay trước Uyển Nhi, hai tay dang rộng, thân hình nhỏ bé run lên từng nhịp.

"Uyển Nhi tỷ tỷ tốt như vậy... Các ngươi không được nói lung tung! Tỷ ấy... tỷ ấy luôn giúp đỡ mọi người... Không ai được phép xúc phạm!"

Đám người Lữ Dương thoáng khựng lại, rồi bật cười.

"Ôi chao, bảo mẫu có con rồi kìa."

"Cái đồ vô dụng như nhà ngươi còn dám ra mặt?"

Sắc mặt Hiểu Nguyệt trắng bệch nhưng vẫn ráng cắn môi để giữ mình tỉnh táo, tuyệt nhiên không lùi bước.

Uyển Nhi từ phía sau bước lên, nhẹ đặt tay lên vai Hiểu Nguyệt.

"Muội tránh ra đi, Hiểu Nguyệt."

Nhưng Hiểu Nguyệt lại lắc đầu thật mạnh, nước mắt trực trào.

"Không... ta sẽ không cho phép bọn họ bắt nạt tỷ..."

Lữ Dương khẽ liếc nhìn, đôi môi đỏ nhạt cong lên đầy khiêu khích.

"Thế nào, Uyển Nhi? Định dùng con nhóc này làm khiên chắn hả?"

Uyển Nhi ngẩng đầu, mắt nàng tối sâu như đáy hồ không gợn sóng. Giọng nói bình tĩnh đến lạ.

"Ta vốn không muốn gây chuyện ở đây." – Nàng vừa nói vừa nhổ thanh kiếm khỏi nền đá, ánh thép phản chiếu luồng sáng của trăng đêm. - "Nhưng nếu các ngươi còn dám ở đây nói thêm một chữ..."

Uyển Nhi xoay nhẹ cổ tay.

Một luồng kiếm khí sắc như tơ bay vụt qua, chém gãy một nhánh trúc ngay sau lưng bọn người Lữ Dương.

"Thì đừng trách ta không thủ hạ lưu tình."

Không khí lập tức trở nên đông cứng lại như băng. Bọn đệ tử phía sau Lữ Dương đồng loạt nuốt nước bọt, có người còn định rút kiếm. Ngay cả Lữ Dương cũng thoáng giật mình, vì uy lực vừa rồi hoàn toàn không giống một tân tu trúc cơ bất toàn.

Uyển Nhi cắm kiếm xuống nền đất một lần nữa.

"Còn không mau cút đi."

Giọng nàng không lớn, nhưng tuyệt đối không thể cãi lại. Lữ Dương nhếch môi cười khiêu khích.

"Được, tốt lắm. Hẹn ngày gặp lại sau."

Lữ Dương nói xong liền cùng với đám người kia rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro