2. Không Tình Cờ, Là Một Người Cố Ý - phần 1
《Tầng Thang Cảm Xúc – Và Một Người Không Tên》
Lâm Nhược, 27 tuổi, làm họa sĩ minh họa cho một công ty sách thiếu nhi ở Thượng Hải.
Cô không thích tăng ca, nhưng lại quen ở lại vừa đủ muộn để bắt chuyến tàu để có mặt ở ga Ngụy Gia Loan lúc 20:12.
Cô không thích chen lấn, nhưng lại chọn khoang đứng thứ tư – đông, chật, và không tiện gì cho việc về nhà.
Nhưng... đó là nơi nàng thường xuất hiện.
Ban đầu là một lần tình cờ.
Lâm Nhược đang mệt mỏi dựa lưng vào cửa tàu thì nàng bước vào.
Tóc buông nhẹ, hơi ướt vì mưa.
Túi vải màu xám nhạt.
Tai nghe trắng vắt qua cổ, nhưng không bật nhạc.
Nàng đứng im, không lướt điện thoại, chỉ nhìn xuống sàn – như đang nghe nhịp lăn bánh của đoàn tàu bằng cả tâm trí.
Ánh đèn phản chiếu lên sống mũi cao thẳng, hàng mi cong như nét chì mềm.
Chỉ một thoáng...
Nhưng Lâm Nhược nhớ mãi.
---
Lần thứ hai, nàng lên tàu cùng khung giờ, khác dáng vẻ.
Áo hoodie rộng màu cam cháy, tóc búi cao.
Tay cầm ly sữa đậu, từng ngón tay trắng muốt bám lấy phần nắp nhựa.
Nàng mỉm cười với nhân viên bán hàng trước khi tàu tới – nụ cười thoáng qua, đủ khiến Lâm Nhược... bối rối.
---
Từ đó, mỗi ngày như một phép thử.
“Liệu hôm nay nàng có lên tàu?”
“Liệu hôm nay nàng có đứng đúng khoang ấy?”
“Liệu hôm nay... nàng có nhận ra tôi đã đứng ở đây từ trước?”
Mỗi lần, nàng lại xuất hiện trong một hình dáng khác biệt.
Lúc mặc váy liền dài, mang giày vải trắng như một sinh viên ngành văn học.
Lúc khoác blazer đen, cài tai nghe như một nhân viên công nghệ.
Nhưng lần nào, cũng là nàng.
Và lần nào... tim Lâm Nhược cũng đập chậm đi một nhịp.
...
Cô bắt đầu vẽ nàng.
Ban đầu là trên giấy hóa đơn cũ, trên bìa tập chí.
Dần dà, cuốn sketchbook được dành riêng – chỉ để chứa những nét phác mơ hồ về một người không tên.
Có đôi mắt nhìn xa.
Có lọn tóc rối ngang má.
Có vành tai đỏ nhẹ vì lạnh.
Mỗi chi tiết, mỗi góc nhìn, như ghim thêm vào tim Lâm Nhược một câu hỏi không lời.
Cô không chắc đó là “thích”
.
Chỉ biết... mỗi ngày không gặp, cô lại thấy thiếu.
---
Hôm nay, chuyến tàu vẫn đông.
Cô vẫn lên khoang thứ tư, như mọi lần.
Và nàng… xuất hiện.
Tóc buông xõa, áo khoác màu be, quần jeans ôm dáng.
Tay cầm cuốn sách đã gập mép – giống lần đầu tiên họ gặp.
Tàu lăn bánh.
Lâm Nhược rút tập vẽ. Tay run nhẹ.
Cô muốn vẽ lần nữa – lần này kỹ hơn.
Mắt đang dõi theo đường sống mũi nàng thì...
nàng ngẩng lên.
Ánh mắt chạm nhau.
Không né tránh. Không sững sờ.
Chỉ là một khoảnh khắc – mà trái tim Lâm Nhược như trượt khỏi nhịp sống bình thường.
Nàng mỉm cười.
Một nụ cười dịu – không hẳn dành riêng cho cô, nhưng cô muốn tin là có.
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy…
Chỉ thoáng qua như một vệt nắng cuối chiều len qua kẽ cửa, nhưng trong lòng Lâm Nhược, mọi thứ như ngưng lại.
Cô bối rối. Tay khựng lại trên nét vẽ còn dang dở. Mắt không dám nhìn lâu, nhưng trái tim lại không chịu rời đi.
Bên kia, nàng vẫn đứng. Không rời mắt, không giấu diếm.
Nụ cười không rõ ý – nhưng dịu dàng, và lặng lẽ.
Một giây, hai giây...
Rồi như có điều gì đó thôi thúc, Lâm Nhược cũng khẽ mỉm cười.
Một nụ cười không hoàn hảo – có chút ngượng ngùng, chút run rẩy, như trái tim vừa chạm vào điều chưa kịp gọi tên.
Cô gật đầu nhẹ, như một lời chào không thành tiếng.
Không hỏi tên, không lời bắt chuyện. Chỉ là… một nhịp giao nhau dịu dàng giữa hai tâm hồn xa lạ.
Tàu lại lăn bánh, dòng người chuyển động.
Có thể họ sẽ nói chuyện vào một ngày gần.
Cũng có thể… ngày mai, nàng sẽ không lên chuyến tàu ấy nữa.
Nhưng lúc này, chỉ cần như thế là đủ.
Một ánh nhìn. Một nụ cười. Một gật đầu.
Ba điều nhỏ bé, nhưng làm Lâm Nhược thấy mình còn sống.
Và biết rung động.
“Có những lần gặp gỡ không cần cất lời.
Nhưng chỉ một cái gật đầu…
…cũng đủ khiến ta hy vọng.”
----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro