Chương 12 - Vết rạn nứt
Bầu trời kinh thành sau cơn mưa trở nên u ám, những đám mây xám xịt giăng kín, che khuất ánh nắng yếu ớt của buổi sớm. Tại phủ tướng quân, không khí nặng nề bao trùm như một tấm màn vô hình, đè ép lên từng góc sân, từng hành lang. Sau đêm hỗn loạn trong tân phòng, Lâm Vân Ca nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cơ thể vẫn đau nhức vì những vết xước và dấu tay mà Thẩm Yến để lại. Chiếc trâm ngọc hình hoa mai nằm lặng lẽ bên gối, nhưng giờ đây, nó không còn mang lại sự an ủi – chỉ là một lời nhắc nhở về sự chiếm hữu bạo lực của nữ tướng quân.
Thẩm Yến đứng ngoài sân, bộ y phục đen tuyền bó sát cơ thể, thanh kiếm đeo bên hông rung lên khe khẽ trong gió lạnh. Thuốc kích thích pheromone từ Tô Dao vẫn âm ỉ trong nàng, nhưng nàng nghiến răng kìm nén, không để bản năng Alpha lấn át thêm lần nữa. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, không phải vì dục vọng, mà vì sự giằng xé nội tâm. Nàng nhớ lại tiếng rên đau đớn của Vân Ca, ánh mắt đẫm lệ của nàng khi bị nàng xâm phạm, và cả nụ cười nham hiểm của Tô Dao dưới sân – tất cả như những nhát dao đâm vào trái tim băng giá mà nàng luôn cố che giấu.
Sáng hôm đó, Tố Lan bước vào tân phòng, mang theo một bát cháo nóng. Bà đặt bát xuống bàn, ánh mắt lo lắng nhìn Vân Ca: "Phu nhân, người phải ăn chút gì đó. Người yếu quá rồi..." Vân Ca không đáp, chỉ khẽ quay đầu, giọng run rẩy: "Tố Lan... đêm qua, ngươi có thấy gì không?" Tố Lan ngập ngừng, đôi tay siết chặt dưới lớp tay áo. Bà đã vô tình chứng kiến Thẩm Yến lao ra sân, đối đầu với Tô Dao, và tiếng rên rỉ đầy đau đớn từ cả hai phía. Nhưng bà không dám nói hết, chỉ thì thầm: "Tướng quân... nàng ấy có lẽ đã gặp ca kỹ Tô Dao..."
Lời nói của Tố Lan như một mũi tên xuyên qua tim Vân Ca. Nàng ngồi bật dậy, đôi tay run rẩy nắm lấy tay Tố Lan: "Gặp? Gặp thế nào? Nói rõ cho ta!" Tố Lan cúi đầu, nước mắt lăn dài: "Tôi không dám chắc... nhưng tôi nghe thấy tiếng hét, và... và tiếng động lạ từ sân..." Vân Ca buông tay, ngã người xuống giường, đôi mắt mở to đầy tuyệt vọng. Nàng nhớ lại sự hung bạo của Thẩm Yến đêm qua, và giờ đây, hình ảnh nàng với Tô Dao – kẻ đã gieo rắc nghi ngờ từ đầu – khiến lòng nàng vỡ vụn. "Ta là gì với nàng ấy?" – nàng thì thầm, nước mắt trào ra, thấm ướt gối.
Nàng đứng dậy, dù cơ thể vẫn đau nhức, và bước ra sân, quyết tâm đối mặt với Thẩm Yến. Khi nàng xuất hiện trước mặt nữ tướng quân, ánh mắt hai người chạm nhau – một bên là sự tuyệt vọng, một bên là sự lạnh lùng che giấu đau đớn. "Tướng quân," – Vân Ca lên tiếng, giọng khàn đặc – "Đêm qua, sau khi làm tổn thương ta, người đã đi với Tô Dao, phải không?" Thẩm Yến im lặng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, nhưng không đáp. Sự im lặng ấy như một lời khẳng định, khiến Vân Ca bật khóc: "Ta đã chờ người trở về, đã tin người cứu ta vì tình cảm... nhưng hóa ra, ta chỉ là một thứ để người trút bỏ dục vọng!"
Thẩm Yến quay mặt đi, giọng trầm thấp: "Ngươi không hiểu." Nhưng Vân Ca hét lên, nước mắt lăn dài: "Ta hiểu! Người không yêu ta, không cần ta! Người chỉ cần một Omega để thỏa mãn bản năng Alpha của mình, dù là ta hay Tô Dao!" Lời nói của nàng như một nhát dao đâm vào lòng Thẩm Yến, khiến nàng khựng lại. Nàng muốn giải thích, muốn nói rằng tất cả là do thuốc kích thích và mưu kế của Tô Dao, nhưng sự kiêu ngạo của một Alpha ngăn nàng lại. Nàng quay lưng, bước đi, để lại Vân Ca quỵ xuống sân, khóc nức nở trong cô đơn.
Cùng lúc đó, tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi trước gương đồng, đôi tay chậm rãi chải mái tóc đen mượt. Là một Omega, nàng không yếu đuối như Vân Ca, mà mang một sức hút sắc sảo, cay nồng, được tôi luyện qua những năm tháng sống trong hận thù. Đêm qua, khi Thẩm Yến chiếm lấy nàng dưới sân phủ tướng quân, nàng đã cảm nhận rõ sức mạnh và dục vọng của Alpha ấy – một sự chiếm hữu mà nàng vừa ghét bỏ vừa khao khát. Nhưng điều đó không làm nàng dừng lại. Nàng đứng dậy, gọi A Liên: "Ngươi lan truyền tin đồn trong kinh thành – rằng Thẩm tướng quân ngược đãi phu nhân, rằng nàng ta là một Alpha mất kiểm soát, không xứng đáng với danh tiếng."
A Liên gật đầu, rời đi với ánh mắt lo lắng. Tô Dao bước ra cửa, nhìn về phía phủ tướng quân, đôi mắt sáng lên đầy tàn nhẫn: "Thẩm Yến, ngươi sẽ mất tất cả – danh dự, tình yêu, và cả chính mình." Nhưng khi nàng quay lại, ánh mắt nàng thoáng dao động. Sự đụng chạm của Thẩm Yến đêm qua không chỉ là hận thù – nó đã đánh thức một phần trong nàng, một khao khát bị chiếm hữu mà nàng không thể thừa nhận. Nàng siết chặt tay, thì thầm: "Ta sẽ không thua ngươi... không bao giờ."
Tin đồn nhanh chóng lan khắp kinh thành, từ những con hẻm nhỏ đến triều đình. Dân chúng bắt đầu xì xào, các quan viên thì thầm bàn tán, và danh tiếng của Thẩm Yến – vốn được xây dựng từ máu và chiến công – bắt đầu lung lay. Một phong thư triệu tập khẩn từ hoàng thượng được gửi đến phủ tướng quân, yêu cầu nàng vào triều để giải thích về những lời đồn đại.
Chiều hôm đó, Thẩm Yến nhận được phong thư trong thư phòng. Nàng xé toạc lớp giấy, đọc lướt qua, ánh mắt tối sầm. Nàng biết Tô Dao đứng sau tất cả – tin đồn, thuốc kích thích, và cả sự rạn nứt với Vân Ca. Nàng đứng dậy, định rời đi, nhưng Vân Ca xuất hiện trước cửa, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: "Người định đi đâu? Đi gặp nàng ta nữa sao?" Thẩm Yến dừng lại, quay đầu nhìn nàng: "Ta vào triều. Ngươi ở lại đây." Nhưng Vân Ca bước tới, nắm lấy tay áo nàng: "Đừng đi... ta không muốn mất người thêm lần nữa..."
Thẩm Yến gỡ tay nàng ra, giọng lạnh lùng: "Ngươi không tin ta, thì đừng giữ ta." Lời nói ấy như một nhát kiếm vô hình, cắt sâu vào trái tim Vân Ca. Nàng quỵ xuống, khóc nức nở: "Ta tin người... nhưng người không cho ta lý do để tin!" Thẩm Yến không đáp, bước ra ngoài, nhưng lòng nàng nặng trĩu. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng sự đau đớn của Vân Ca đang làm nàng dao động – một cảm giác mà nàng chưa từng trải qua trước đây.
Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao nhận được tin Thẩm Yến bị triệu vào triều. Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không trọn vẹn. Nàng nhớ lại ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Yến đêm qua, bàn tay siết chặt cổ nàng, và hơi thở nóng rực phả vào da thịt. Là một Omega, nàng có thể giả vờ mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng, nàng không thể phủ nhận sự khao khát bị Thẩm Yến chiếm hữu – một sự khao khát mà nàng ghét chính mình vì đã cảm nhận. "Ngươi sẽ quỵ trước ta," – nàng thì thầm, nhưng giọng nói run rẩy, như thể nàng đang tự thuyết phục bản thân.
Nàng đứng dậy, mặc bộ y phục lụa tím nhạt, chuẩn bị đến phủ tướng quân một lần nữa. Nàng muốn đối mặt với Vân Ca – Omega khác mà Thẩm Yến chọn – và gieo rắc thêm nghi ngờ, đẩy sự rạn nứt giữa họ đến điểm không thể cứu vãn. Nhưng khi bước ra cửa, lòng nàng thoáng đau – nàng không biết rằng, mỗi bước đi của mình không chỉ hủy hoại Thẩm Yến, mà còn kéo chính nàng vào một vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.
Tại phủ tướng quân, Vân Ca ngồi một mình trong tân phòng, đôi tay ôm lấy mình, nước mắt đã khô nhưng lòng vẫn ngập tràn đau đớn. Nàng nhìn chiếc trâm ngọc, thì thầm: "Ta nên làm gì đây?" Sự ngược đãi từ Thẩm Yến, sự nghi ngờ về Tô Dao, và sự im lặng của nữ tướng quân đã khiến nàng mất đi niềm tin. Nàng đứng dậy, bước ra sân, lòng quyết tâm rời khỏi phủ – dù cơ thể yếu ớt không cho phép nàng đi xa.
Thẩm Yến, trên đường vào triều, ngoảnh đầu nhìn lại phủ tướng quân lần cuối. Nàng biết mình đã làm tổn thương Vân Ca, biết Tô Dao là kẻ đứng sau tất cả, nhưng nàng không thể đối mặt với sự thật – rằng trái tim nàng, dù băng giá, đã bắt đầu rung động vì Omega yếu đuối ấy. Sự ngược tâm lý từ chính nàng, từ Vân Ca, và từ Tô Dao đã đẩy tất cả vào một vết rạn nứt không thể hàn gắn.
Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro