Chương 13
Đêm tối bao trùm kinh thành, ánh đèn lồng treo cao trên các cột trụ trong triều đường tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, không đủ xua tan cái lạnh lẽo còn sót lại sau cơn mưa. Tiếng gió rít qua những kẽ hở của mái ngói, hòa lẫn với tiếng thì thầm của các quan viên đứng hai bên đại điện, tạo thành một âm thanh hỗn loạn như những nhát dao vô hình đâm vào danh dự của Thẩm Yến. Nàng bước vào, bộ giáp bạc lấp lánh dưới ánh nến, từng bước chân vang lên khô khốc trên nền đá hoa cương. Ánh mắt nàng lạnh như băng, nhưng sâu trong đó là một tia dao động mà chính nàng không muốn thừa nhận.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sắc bén nhìn xuống, giọng trầm thấp vang lên như sấm: "Thẩm tướng quân, ngươi giải thích thế nào về tin đồn ngược đãi phu nhân, làm mất danh dự triều đình? Một Alpha như ngươi, lẽ ra phải là tấm gương, lại để dân chúng bàn tán xôn xao!" Các quan viên cúi đầu, nhưng ánh mắt họ lén lút quan sát, chờ đợi phản ứng của nữ tướng quân danh tiếng lẫy lừng.
Thẩm Yến quỳ xuống, tay đặt lên chuôi kiếm, giọng đều đều nhưng pha chút gằn: "Bệ hạ, đó là lời vu khống từ kẻ thù hèn hạ. Thần nguyện dùng máu chứng minh lòng trung thành với triều đình." Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nhưng trước khi nàng nói thêm, một bóng dáng già nua bước ra từ hàng quan viên. Thượng thư Lưu Định – lão quan từng là bạn thân của cha nàng – run rẩy lên tiếng: "Thẩm tướng quân, ta không muốn tin lời đồn, nhưng ta phải hỏi... Lâm Vân Ca, phu nhân của ngươi, có thực sự trong sạch? Lâm gia từng nhận nuôi một đứa trẻ từ vùng biên giới sau vụ thảm sát gia tộc Thẩm thị. Ngươi có chắc nàng ta không liên quan đến kẻ thù cũ của ngươi?"
Lời nói của Lưu Định như một tiếng sét đánh ngang tai Thẩm Yến. Nàng đứng bật dậy, ánh mắt tối sầm, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến mức khớp xương trắng bệch: "Ngươi nói gì?" Giọng nàng trầm xuống, mang theo sự đe dọa khiến Lưu Định lùi lại một bước. Ông cúi đầu, giọng nhỏ hơn: "Ta chỉ nhắc ngươi cẩn thận... Ta từng thấy một vật gia truyền của Thẩm gia trên tay đứa trẻ đó, nhiều năm trước..." Thẩm Yến không đáp, pheromone Alpha của nàng bùng lên trong cơn giận dữ, một mùi hương mạnh mẽ và áp bức lan tỏa khắp đại điện, khiến các quan viên gần đó run rẩy, không dám ngẩng đầu.
Nàng quay lưng, bước ra khỏi triều đường mà không chờ lệnh từ hoàng thượng, tiếng giáp bạc va chạm vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Lòng nàng ngập tràn nghi ngờ – không phải về lòng trung thành của mình, mà về Lâm Vân Ca, người nàng vừa làm tổn thương nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ đến. "Nếu nàng là kẻ thù..." – nàng thì thầm với chính mình, nhưng ý nghĩ ấy bị cắt ngang bởi một nỗi đau không tên trong lồng ngực.
Tại phủ tướng quân, ánh trăng nhạt nhòa chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên dáng hình mảnh mai của Lâm Vân Ca. Nàng ngồi trong tân phòng, đôi tay ôm lấy mình, ánh mắt trống rỗng nhìn chiếc trâm ngọc hình hoa mai đặt trên bàn. Sau cuộc đối chất đau lòng với Thẩm Yến, nơi nàng chất vấn nàng về Tô Dao, sự im lặng lạnh lùng của nữ tướng quân đã xé nát trái tim nàng. "Ta không thể ở lại đây..." – nàng thì thầm, giọng run rẩy. Nàng đứng dậy, mặc một bộ y phục giản dị màu xanh nhạt, tay nắm chặt chiếc trâm ngọc như một vật cuối cùng giữ nàng liên kết với Thẩm Yến, rồi bước ra khỏi phủ trong đêm.
Gió lạnh thổi qua con đường vắng gần kinh thành, làm mái tóc đen dài của nàng bay tán loạn. Đôi chân yếu ớt lê từng bước, mỗi bước đi là một nỗ lực lớn lao khi cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau cơn độc dược. Nàng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng ở lại phủ tướng quân giờ đây chỉ còn là nỗi đau không chịu nổi. Nhưng chưa đi được xa, tiếng vó ngựa gấp rút vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng kim loại va chạm sắc lạnh.
Năm sát thủ áo đen xuất hiện, cưỡi ngựa đen, kiếm sáng loáng trong bóng tối lao thẳng về phía nàng. Vân Ca hoảng loạn, ngã xuống đất, đôi tay ôm đầu hét lên: "Cứu ta!" Pheromone Omega ngọt ngào của nàng bùng lên trong cơn sợ hãi, lan tỏa trong không khí như một lời cầu cứu vô hình, ngọt đến mức làm kẻ gần nhất khựng lại một giây trước khi vung kiếm. Nhưng lưỡi thép chưa kịp chạm đến nàng, một bóng dáng lao tới như cơn gió – Thẩm Yến.
Nàng phi ngựa từ xa, linh cảm xấu từ khi rời triều đã thúc giục nàng quay về phủ, và khi không thấy Vân Ca, nàng lập tức đuổi theo. Nàng nhảy xuống ngựa, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh thép lóe lên dưới ánh trăng như một lời cảnh báo chết chóc. "Dám động đến nàng!" – nàng gầm lên, pheromone Alpha bùng nổ, mạnh mẽ và áp bức, khiến lũ sát thủ thoáng chùn bước.
Nàng lao vào vòng vây, kiếm chém ngang cổ tên đầu tiên, lưỡi thép cắt ngọt qua da thịt, máu phun ra thành vòi đỏ rực, nhuộm ướt cả y phục nàng. Cái đầu lăn lóc xuống đất, đôi mắt trợn trừng trong nỗi kinh hoàng cuối cùng. Tên thứ hai vung kiếm đâm tới từ bên phải, nhưng Thẩm Yến nghiêng người tránh, đâm ngược thanh kiếm xuyên qua ngực hắn, máu nóng bắn lên mặt nàng, nội tạng đỏ hỏn trào ra từ vết thương khi nàng rút kiếm với một tiếng "rắc" ghê rợn. Tên thứ ba hét lên, lao tới với dao găm, nhưng nàng đá mạnh vào bụng hắn, giẫm chân lên ngực cho đến khi xương sườn gãy vụn, máu trào ra từ miệng và mũi trong tiếng rên đứt quãng, đôi mắt hắn mờ dần trong đau đớn.
Tên thứ tư chém từ phía sau, lưỡi kiếm sượt qua vai nàng, để lại một vết rạch đỏ tươi, nhưng Thẩm Yến xoay người, chém đứt cánh tay cầm kiếm của hắn. Máu chảy lênh láng, cánh tay rơi xuống đất co giật như còn sống, tiếng thét của hắn vang vọng trước khi nàng đâm thêm một nhát vào tim, kết thúc mạng sống trong im lặng. Tên cuối cùng hoảng loạn, quay ngựa định bỏ chạy, nhưng Thẩm Yến ném thanh kiếm, lưỡi thép bay vút qua không khí, xuyên qua lưng hắn, ghim hắn xuống đất cách đó vài trượng. Máu loang thành vũng đỏ thẫm, hòa lẫn với bùn đất dưới ánh trăng.
Vân Ca ngồi co ro giữa con đường, đôi tay ôm lấy mình, ánh mắt kinh hoàng nhìn Thẩm Yến đứng giữa năm cái xác, máu nhỏ từng giọt từ kiếm xuống đất, hơi thở nàng nặng nề thoát ra thành khói trắng trong không khí lạnh. Nàng run rẩy, giọng lạc đi: "Người... người lại giết người vì ta..." Thẩm Yến quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, giọng lạnh lùng: "Ngươi muốn chết sao? Nếu không, đứng lên." Nhưng trong lòng nàng, sự bảo vệ Vân Ca là bản năng Alpha không thể dập tắt, dù nghi ngờ từ triều đình đang gặm nhấm trái tim nàng.
Từ bóng tối bên con đường, Tô Dao bước ra, y phục lụa tím nhạt dính chặt cơ thể mảnh mai, phô bày những đường cong quyến rũ của một Omega đầy nguy hiểm. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, đôi mắt hẹp dài lấp lánh sự tàn nhẫn dưới ánh trăng. Pheromone của nàng tỏa ra – cay nồng, sắc sảo, không ngọt ngào như Vân Ca mà như một mũi dao vô hình đâm vào giác quan của Thẩm Yến. Nàng đứng cách đó vài trượng, mỉm cười lạnh lẽo: "Thẩm Yến, ngươi nhanh tay thật. Nhưng ngươi có biết ta là ai không?"
Thẩm Yến giơ kiếm lên, máu từ lưỡi thép vẫn nhỏ giọt, giọng nàng gầm lên: "Nói!" Tô Dao nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười nham hiểm, giọng mềm mại nhưng đầy tàn nhẫn: "Ta là kẻ sống sót từ đêm gia tộc ngươi bị giết. Ta đã thấy cha mẹ ngươi quỵ xuống dưới kiếm của kẻ thù, máu của họ thấm đẫm tay ta khi ta trốn trong góc tối. Ta thề sẽ khiến ngươi trả giá, từng chút một." Nàng chỉ tay về phía Vân Ca, ánh mắt sắc lạnh: "Còn nàng ta... ngươi có chắc nàng ta không phải con của kẻ đã ra tay? Hãy nhìn kỹ đi, Thẩm Yến. Có thể chính ngươi đang bảo vệ kẻ thù của mình."
Thẩm Yến khựng lại, ánh mắt chuyển sang Vân Ca, đôi tay nắm chặt kiếm run lên khe khẽ. Lời nói của Tô Dao như một mũi tên độc, gieo rắc nghi ngờ sâu sắc vào lòng nàng. "Ngươi nói dối!" – nàng hét lên, pheromone Alpha bùng nổ mạnh mẽ hơn, nhưng giọng nàng lạc đi, không còn chắc chắn như trước. Tô Dao cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đêm tối: "Tìm hiểu đi, Thẩm Yến. Ta chỉ muốn ngươi đau khổ như ta từng đau. Ngươi sẽ sớm thấy, mọi thứ ngươi yêu quý đều là giả dối." Nàng quay lưng, bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo, không chút dao động, lòng chỉ ngập tràn hận thù cháy bỏng – chưa có bất kỳ tia tình cảm nào dành cho Thẩm Yến lúc này.
Thẩm Yến bước tới, đỡ Vân Ca dậy, nhưng khi nàng chạm vào nàng, một chiếc vòng cổ ngọc rơi ra từ y phục của Vân Ca, lăn xuống đất với âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nàng nhặt lên, ngón tay run rẩy vuốt qua ký hiệu gia tộc Thẩm gia khắc trên đó – một hình hoa mai tinh xảo, giống hệt vật gia truyền của cha mẹ nàng mà nàng từng thấy trong ký ức tuổi thơ. Ánh mắt nàng tối sầm, giọng trầm thấp như thì thầm với chính mình: "Đây là gì?" Rồi nàng quay sang Vân Ca, gằn giọng: "Ngươi là ai?"
Vân Ca hoảng loạn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch, đôi tay ôm lấy ngực như cố bảo vệ bản thân: "Ta không biết! Ta không nhớ gì cả! Ta chỉ có nó từ nhỏ... từ khi cha mẹ nuôi ta nhặt ta về..." Thẩm Yến nắm chặt vai nàng, móng tay cắm vào da thịt qua lớp vải mỏng, để lại những dấu đỏ mờ, giọng nàng run lên vì giận dữ và nghi ngờ: "Ngươi liên quan đến kẻ thù của ta, phải không? Nói! Hay ngươi cố tình giấu ta từ đầu?"
Vân Ca khóc nức nở, lắc đầu điên cuồng, nước mắt thấm ướt y phục: "Ta không biết! Người cứu ta, nhưng giờ lại nghi ngờ ta... ta thà chết còn hơn bị người nhìn như vậy! Người nói đi, ta là gì với người? Một thứ để trút giận, hay một kẻ thù để người căm hận?" Lời nói của nàng như một nhát dao đâm vào lòng Thẩm Yến, khiến nàng khựng lại. Nàng buông tay, quay lưng, giọng lạnh lùng: "Về phủ." Nhưng trong lòng nàng, sự nghi ngờ và tình cảm đan xen thành một mớ hỗn loạn không thể gỡ ra. Pheromone Alpha của nàng trộn lẫn với mùi hương ngọt ngào của Vân Ca, tạo thành một hỗn hợp kỳ lạ – vừa chiếm hữu, vừa đau đớn, như một lời cầu xin không thể thốt ra.
Thẩm Yến đưa Vân Ca về phủ, cả hai bước đi trong im lặng, không ai nhìn ai. Máu từ vai nàng vẫn rỉ ra từ vết kiếm sượt qua, nhưng nàng không để tâm – nỗi đau thể xác chẳng là gì so với sự giằng xé trong lòng. Vân Ca ngồi trong tân phòng, ôm lấy mình, nước mắt đã khô nhưng lòng vẫn vỡ vụn. Nàng thì thầm với chiếc trâm ngọc: "Ta chỉ muốn ở bên người... nhưng sao lại khó đến vậy?" Sự nghi ngờ của Thẩm Yến như một bức tường vô hình, đẩy nàng ra xa khỏi người nàng yêu.
Thẩm Yến đứng ngoài sân, ánh mắt trống rỗng, tay siết chặt chuôi kiếm đến mức khớp tay trắng bệch. Nàng không biết phải tin ai – Vân Ca, người nàng yêu nhưng có thể là kẻ thù, hay Tô Dao, kẻ thù đầy bí ẩn đang nắm giữ sự thật mà nàng chưa hiểu rõ. Từ xa, Tô Dao đứng trong bóng tối, quan sát phủ tướng quân qua màn đêm. Nàng mỉm cười nham hiểm, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy thỏa mãn khi thấy Thẩm Yến đau khổ. "Ngươi sẽ sớm quỵ dưới tay ta, Thẩm Yến," – nàng thì thầm, giọng lạnh lẽo như gió đêm, lòng chỉ ngập tràn hận thù cháy bỏng, không chút rung động nào với nữ tướng quân lúc này.
Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro