Chương 20 - Dưới ánh trăng


Đêm rằm tại phủ tướng quân, ánh trăng tròn sáng rực treo cao trên bầu trời, rọi xuống sân phủ một thứ ánh sáng bạc dịu dàng, khác hẳn với những ngày máu và khói chiến tranh. Thẩm Yến ngồi trong thư phòng, bộ y phục đen tuyền bó sát cơ thể, vai trái và đùi phải vẫn băng bó, nhưng nàng đã hồi phục phần nào sau trận chiến đẫm máu với Hạ gia. Thanh kiếm đặt trên bàn, lưỡi thép không còn loang lổ máu, phản chiếu ánh trăng như một lời nhắc nhở về những gì nàng đã trải qua.

Pheromone Alpha của nàng tỏa ra nhẹ nhàng, không còn áp bức như trước, mà mang một sự bình yên hiếm hoi. Sau khi cứu Lâm Vân Ca và biết được sự thật từ phong thư của Hạ gia, nàng không còn nghi ngờ nàng nữa, nhưng lòng nàng vẫn nặng trĩu – sự nghi ngờ và lạnh lùng của nàng đã làm tổn thương Vân Ca quá sâu sắc. Nàng siết chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu nhìn ra cửa sổ, nơi Vân Ca đang đứng dưới gốc cây hoa quế trong sân, mái tóc đen dài bay trong gió.

Vân Ca mặc y phục trắng giản dị, đôi tay ôm lấy mình, ánh mắt hổ phách nhạt lấp lánh dưới ánh trăng. Nàng đã được minh oan, nhưng vết thương trong lòng nàng vẫn chưa lành – những ngày bị giam cầm, những lời lạnh lùng của Thẩm Yến, tất cả như một cơn ác mộng mà nàng không thể quên. Pheromone Omega ngọt ngào của nàng tỏa ra, yếu ớt nhưng ấm áp, như một lời mời gọi thầm lặng với Thẩm Yến.

Thẩm Lăng ngồi trong một góc thư phòng, tay cầm chén trà, ánh mắt sắc bén quan sát Thẩm Yến: "Ngươi định làm gì với nàng ta? Nghi ngờ đã tan, nhưng khoảng cách thì chưa." Thẩm Yến quay lại, giọng khàn đặc: "Ta biết mình sai, Lăng thúc. Nhưng ta không biết làm sao để sửa chữa..." Thẩm Lăng thở dài: "Ngươi là Alpha, nhưng cũng là người. Hãy nói với nàng những gì ngươi cảm thấy."

Thẩm Yến đứng dậy, bước ra sân, mỗi bước đi là một nỗ lực lớn lao để đối mặt với Vân Ca. Nàng dừng lại cách nàng vài bước, ánh mắt dao động nhìn bóng lưng mảnh mai của Vân Ca. "Vân Ca..." – nàng gọi, giọng trầm thấp, mang theo một tia run rẩy hiếm thấy. Vân Ca quay lại, đôi mắt hổ phách mở to, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má: "Người... người đến đây làm gì?"

Thẩm Yến bước tới, quỳ một gối trước nàng – một hành động mà chưa ai từng thấy từ nữ tướng quân kiêu ngạo này. Nàng nắm tay Vân Ca, đặt lên ngực mình, giọng khàn đặc: "Ta sai rồi. Ta nghi ngờ ngươi, nhốt ngươi, làm tổn thương ngươi... Ta không xứng đáng với ngươi, nhưng ta không thể mất ngươi." Vân Ca khựng lại, nước mắt rơi nhiều hơn, nhưng nàng không rút tay ra: "Người biết ta đau thế nào không? Ta chỉ muốn ở bên người, nhưng người lại coi ta như kẻ thù..."

Thẩm Yến ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhưng đầy chân thành: "Ta sợ mất ngươi, nên ta đẩy ngươi ra. Nhưng khi Hạ gia bắt ngươi, ta nhận ra... ta không sống nổi nếu không có ngươi." Nàng kéo Vân Ca vào lòng, ôm chặt nàng, pheromone Alpha trộn lẫn với pheromone ngọt ngào của Vân Ca, tạo thành một hỗn hợp ấm áp, xoa dịu cả hai. Vân Ca khóc nức nở trong vòng tay nàng, tay siết chặt y phục nàng: "Người đừng rời xa ta nữa..."

Dưới ánh trăng, hai người đứng ôm nhau, bóng họ in dài trên sân phủ. Thẩm Yến cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Ca – một nụ hôn không mang dục vọng, mà là lời xin lỗi và hứa hẹn. Vân Ca ngẩng đầu, đôi môi run rẩy chạm vào môi nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, mang theo sự tha thứ và tình cảm đè nén bấy lâu. Cảnh tượng ấy không có sự mãnh liệt của chiến trường, nhưng đầy cảm xúc, như một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.

Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi một mình trong phòng, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng. Y phục lụa tím nhạt nhàu nhĩ, đôi tay run rẩy cầm chén rượu, nhưng nàng không uống – chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sau khi cứu Vân Ca và đối mặt với Thẩm Yến, nàng không thể phủ nhận rằng hận thù trong lòng nàng đang tan dần, thay vào đó là một tình cảm mà nàng từng thề sẽ không bao giờ chấp nhận.

Nàng nhớ lại ánh mắt của Thẩm Yến khi lao về kinh thành cứu Vân Ca – đỏ ngầu, quyết tâm, sẵn sàng hy sinh tất cả. "Tại sao ta lại cứu nàng ta..." – nàng thì thầm, tay siết chặt chén rượu đến mức vỡ tan, mảnh sứ cắm vào lòng bàn tay, máu chảy xuống bàn. Pheromone Omega cay nồng của nàng bùng lên, mang theo sự giằng xé: "Ta muốn hủy hoại ngươi, Thẩm Yến... nhưng sao ta lại không muốn mất ngươi?"

A Liên bước vào, quỳ xuống: "Tô tỷ, Thẩm Yến đã cứu Lâm Vân Ca và trở về phủ. Hạ gia không còn là mối đe dọa nữa." Tô Dao quay lại, ánh mắt lấp lánh nước: "Nàng ấy... ổn chứ?" A Liên ngạc nhiên: "Tô tỷ, người lo cho nàng ấy sao?" Tô Dao cười nhạt, giọng run rẩy: "Không... Ta chỉ muốn chắc chắn kẻ thù của ta còn sống để ta tiếp tục." Nhưng khi A Liên rời đi, nàng quỵ xuống sàn, nước mắt rơi lặng lẽ – lần đầu tiên nàng khóc vì một người không phải chính mình.

Nàng đứng dậy, lấy một phong thư từ ngăn bàn, viết vài dòng: "Thẩm Yến, ta không mong ngươi tha thứ. Nhưng ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa. Nếu ngươi cần ta, ta sẽ đến." Nàng niêm phong thư, gửi cho một tay sai mang đến phủ tướng quân, rồi bước ra ban công, nhìn ánh trăng: "Ta thua rồi... không phải ngươi, mà là chính ta."

Tại phủ tướng quân, Thẩm Yến đưa Vân Ca về tân phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Nàng ngồi bên cạnh, vuốt tóc nàng, ánh mắt mềm mại: "Nghỉ ngơi đi. Ta sẽ không rời ngươi nữa." Vân Ca nắm tay nàng, thì thầm: "Người hứa chứ?" Thẩm Yến gật đầu, hôn lên tay nàng: "Ta hứa."

Một binh sĩ bước vào, đưa phong thư từ Tô Dao. Thẩm Yến mở ra, đọc lướt qua, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi chuyển sang phức tạp. Vân Ca ngẩng đầu: "Ai vậy?" Thẩm Yến đáp, giọng trầm thấp: "Tô Dao. Nàng ta nói sẽ không làm tổn thương ta nữa..." Vân Ca mím môi: "Người tin nàng ấy không?" Thẩm Yến thở dài: "Ta không biết. Nhưng hôm nay, nàng ấy cứu ngươi. Ta nợ nàng ấy một cơ hội."

Nàng đứng dậy, bước ra sân, nhìn ánh trăng. Tô Dao – kẻ thù từng khiến nàng đau khổ – giờ lại là người cứu Vân Ca, và trong lòng nàng, một cảm giác kỳ lạ trào lên. "Ngươi muốn gì, Tô Dao?" – nàng thì thầm, tay siết chặt chuôi kiếm, nhưng không còn sát khí như trước.

Dưới ánh trăng rằm, phủ tướng quân chìm trong im lặng. Vân Ca nằm trong tân phòng, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đặn, cuối cùng cũng tìm thấy bình yên sau những ngày đau khổ. Thẩm Yến đứng ngoài sân, ánh mắt nhìn về phía Hoa Nguyệt lâu, nơi Tô Dao đang đứng trên ban công, nhìn về phía nàng. Hai ánh mắt cách xa hàng dặm, nhưng dường như chạm nhau qua ánh trăng.

Tô Dao quay vào phòng, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng trống rỗng. Nàng thì thầm: "Ta không còn hận ngươi nữa, Thẩm Yến... Nhưng ta phải làm gì với trái tim này?" Pheromone cay nồng của nàng trộn lẫn với gió đêm, mang theo một lời hứa thầm lặng – nàng sẽ không rời xa Thẩm Yến, dù là kẻ thù hay người yêu.

Thẩm Yến trở vào tân phòng, nằm bên Vân Ca, ôm nàng vào lòng. Dưới ánh trăng rằm, bóng họ hòa quyện, và đâu đó trong bóng tối, Tô Dao cũng là một phần của câu chuyện này – một mối quan hệ tay ba phức tạp, đang dần hình thành, chờ ngày viên mãn.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro