Chương 21 - Gió thu lặng lẽ


Gió thu nhẹ nhàng thổi qua kinh thành, mang theo hương thơm của lá khô và hoa quế từ sân phủ tướng quân. Mấy ngày sau đêm trăng rằm, không khí trong phủ trở nên yên bình hơn, như một sự nghỉ ngơi hiếm hoi sau những tháng ngày máu và nước mắt. Thẩm Yến ngồi trong thư phòng, bộ y phục đen tuyền được thay bằng một bộ áo dài màu xanh đậm, vết thương trên vai và đùi đã lành dần, chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt dưới lớp vải. Thanh kiếm vẫn nằm trên bàn, nhưng nàng không chạm vào nó – lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng cảm thấy không cần phải cầm vũ khí để bảo vệ thứ gì đó.

Pheromone Alpha của nàng tỏa ra nhẹ nhàng, ấm áp và ổn định, lan tỏa trong không gian như một lời khẳng định rằng nàng đã tìm lại được sự cân bằng. Sau khi hòa giải với Lâm Vân Ca dưới ánh trăng, nàng dành thời gian ở bên nàng nhiều hơn, cố gắng xóa bỏ những vết thương lòng mà sự nghi ngờ của mình để lại. Nhưng trong sâu thẳm, nàng vẫn nghĩ đến Tô Dao – kẻ thù từng khiến nàng đau khổ, nhưng cũng là người cứu Vân Ca, và giờ đây để lại một dấu hỏi trong lòng nàng.

Lâm Vân Ca đứng ngoài sân, mặc y phục trắng giản dị, tay cầm một cành hoa quế, đôi mắt hổ phách nhạt lấp lánh dưới ánh nắng thu. Nàng đã tha thứ cho Thẩm Yến, nhưng lòng nàng vẫn còn một khoảng trống – không phải vì thiếu niềm tin, mà vì những ngày bị giam cầm vẫn để lại bóng tối trong tâm hồn. Pheromone Omega ngọt ngào của nàng tràn ngập, mang theo sự dịu dàng và một chút mong manh, như một lời mời gọi thầm lặng với Thẩm Yến.

Thẩm Lăng ngồi trong một góc sân, tay cầm cuốn sổ cũ của gia tộc, ánh mắt sắc bén nhìn hai người: "Cuối cùng ngươi cũng chịu buông bỏ quá khứ, Yến nhi." Thẩm Yến bước ra, đứng cạnh ông, giọng trầm thấp: "Không hẳn, Lăng thúc. Nhưng ta không muốn mất thêm ai nữa." Thẩm Lăng gật đầu, ánh mắt thoáng hài lòng: "Vậy thì giữ lấy những gì ngươi có."

Thẩm Yến bước đến bên Vân Ca, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Vân Ca quay lại, mỉm cười yếu ớt: "Người không vào triều hôm nay sao?" Thẩm Yến lắc đầu, giọng dịu dàng: "Ta xin hoàng thượng nghỉ vài ngày. Ta muốn ở bên ngươi." Vân Ca ngẩng đầu, ánh mắt dao động: "Người không cần làm vậy... Ta không muốn là gánh nặng."

Thẩm Yến kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng, pheromone Alpha trộn lẫn với pheromone ngọt ngào của Vân Ca, tạo thành một hỗn hợp ấm áp: "Ngươi không phải gánh nặng. Ngươi là tất cả những gì ta còn lại." Nàng cúi xuống, hôn lên trán nàng, rồi nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi môi chạm vào môi nàng trong một nụ hôn sâu sắc. Nụ hôn không mãnh liệt như dục vọng, mà chậm rãi, dịu dàng, mang theo sự chân thành và lời xin lỗi muộn màng .

Vân Ca đáp lại, tay siết chặt y phục nàng, nước mắt lăn dài trên má nhưng không phải vì đau – mà vì hạnh phúc. Nàng thì thầm giữa nụ hôn: "Ta tha thứ cho người... Ta chỉ muốn người mãi ở bên ta..." Thẩm Yến gật đầu, ôm nàng chặt hơn, để nàng tựa đầu vào ngực mình: "Ta hứa, Vân Ca. Từ giờ, ta sẽ không để ngươi chịu tổn thương nữa."

Họ đứng dưới gốc cây hoa quế, ánh nắng thu chiếu qua tán lá, rọi lên bóng họ hòa quyện. Thẩm Lăng nhìn từ xa, ánh mắt thoáng nhẹ nhõm, nhưng ông biết câu chuyện chưa kết thúc – Tô Dao vẫn là một phần không thể thiếu trong mối quan hệ này.

Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi trước gương đồng, đôi tay thon dài vuốt qua mái tóc đen mượt, ánh mắt hẹp dài lấp lánh sự trống rỗng. Sau khi gửi thư cho Thẩm Yến, nàng không nhận được hồi đáp, nhưng nàng không mong đợi điều đó – nàng chỉ muốn xóa bỏ hận thù trong lòng mình. Y phục lụa tím nhạt đã được thay bằng một bộ áo dài màu xanh nhạt, như một dấu hiệu rằng nàng đang thay đổi, dù chỉ là trong thầm lặng.

A Liên bước vào, quỳ xuống: "Tô tỷ, có tin từ phủ tướng quân. Thẩm Yến đang ở bên Lâm Vân Ca, họ dường như đã hòa giải." Tô Dao khựng lại, tay run lên khe khẽ, nhưng nàng mỉm cười nhạt: "Tốt. Nàng ấy xứng đáng được hạnh phúc." A Liên ngạc nhiên: "Tô tỷ, người không định làm gì sao?" Tô Dao đứng dậy, ánh mắt thoáng dao động: "Ta đã làm đủ rồi. Nhưng... ta muốn gặp nàng ấy, một lần cuối."

Nàng rời Hoa Nguyệt lâu, cưỡi ngựa đến phủ tướng quân, không mang theo tay sai hay vũ khí – lần đầu tiên nàng đến với tư cách một người bình thường, không phải kẻ thù. Khi đến cổng phủ, nàng dừng lại, ánh mắt nhìn vào sân, nơi Thẩm Yến và Vân Ca đang đứng dưới cây hoa quế. Pheromone Omega cay nồng của nàng tỏa ra, không còn sắc sảo như trước, mà mang một sự dịu dàng bất ngờ.

Thẩm Yến cảm nhận được mùi hương, quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Dao: "Ngươi đến đây làm gì?" Vân Ca nắm tay nàng, thì thầm: "Người đừng giận..." Tô Dao bước tới, cúi đầu – một hành động chưa từng có từ nàng: "Ta không đến để gây rối. Ta chỉ muốn nói... ta xin lỗi. Vì tất cả những gì ta đã làm."

Thẩm Yến khựng lại, ánh mắt dao động: "Ngươi nghĩ một lời xin lỗi là đủ sao?" Tô Dao ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nước: "Không. Nhưng ta không còn hận ngươi nữa, Thẩm Yến. Ta chỉ muốn ngươi sống tốt... và nếu được, hãy để ta chuộc lỗi." Vân Ca bước tới, giọng nhẹ nhàng: "Nàng ấy cứu ta... Ta tin nàng ấy."

Trong lúc đó, một binh sĩ chạy vào, quỳ xuống trước Thẩm Yến, đưa một phong thư từ triều đình: "Tướng quân, hoàng thượng triệu người vào triều gấp. Có tin Hung Nô đang tập hợp quân lớn hơn ở biên quan." Thẩm Yến mở thư, đọc lướt qua, ánh mắt tối sầm: "Lại là chúng..." Nàng quay sang Vân Ca, nắm tay nàng: "Ta phải đi. Nhưng lần này, ta sẽ trở về."

Vân Ca gật đầu, nước mắt lăn dài: "Ta đợi người..." Thẩm Yến nhìn Tô Dao, giọng trầm thấp: "Ngươi ở lại đây. Nếu ngươi thực sự muốn chuộc lỗi, hãy bảo vệ nàng ấy cho ta." Tô Dao ngạc nhiên, nhưng gật đầu: "Ta hứa." Thẩm Yến lên ngựa, dẫn đội quân nhỏ rời phủ, để lại Vân Ca và Tô Dao đứng trong sân, ánh mắt nhìn theo bóng nàng khuất dần.

Dưới ánh nắng thu, Vân Ca và Tô Dao đứng trong sân phủ, một khoảng im lặng kỳ lạ bao trùm. Vân Ca quay sang Tô Dao, mỉm cười yếu ớt: "Cảm ơn ngươi... vì đã cứu ta, và vì ở lại." Tô Dao nhìn nàng, ánh mắt mềm mại: "Ta không làm vì ngươi... mà vì nàng ấy. Nhưng ta sẽ giữ lời."

Họ bước vào phủ, cùng ngồi dưới gốc cây hoa quế, gió thu thổi qua mang theo hương thơm dịu dàng. Tô Dao thì thầm: "Ta không biết mình thuộc về đâu trong câu chuyện này... nhưng ta không muốn rời xa nàng ấy nữa." Vân Ca nắm tay nàng, giọng nhẹ nhàng: "Người ấy đủ lớn để chứa cả hai chúng ta..."

Từ xa, Thẩm Yến cưỡi ngựa trên đường đến biên quan, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía trước, nhưng lòng nàng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Dưới gió thu lặng lẽ, mối quan hệ tay ba giữa nàng, Vân Ca, và Tô Dao đang dần hình thành, không còn là hận thù hay nghi ngờ, mà là một sự gắn kết kỳ lạ, chờ ngày viên mãn.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro