Chương 3 - Trốn chạy


Đêm trước ngày chính thức chuyển vào phủ tướng quân, Lâm phủ chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, xuyên qua những tán cây đào trong sân, hắt xuống những vệt sáng nhạt nhòa trên hành lang gỗ. Tiếng gió thu thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt, làm những chiếc lá khô xào xạc dưới đất. Trong khuê phòng, Lâm Vân Ca ngồi một mình trước bàn trang điểm, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lay lắt chiếu lên khuôn mặt thanh tú của nàng. Đôi mắt trong veo giờ đây ngập tràn lo âu, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt một chiếc khăn lụa, như thể đó là thứ duy nhất giữ nàng khỏi sự sụp đổ.

Từ sau buổi yến tiệc ở hoàng cung, Vân Ca không thể xóa đi hình ảnh Thẩm Yến khỏi tâm trí. Nữ tướng quân lạnh lùng với ánh mắt sắc như dao, giọng nói trầm thấp không chút ấm áp, và dáng vẻ cô độc giữa đám đông – tất cả như một lời cảnh báo rằng cuộc sống của nàng sắp rơi vào một chiếc lồng không lối thoát. Nàng biết, với thân phận Omega của mình, việc chống lại sắc lệnh hoàng thượng là điều không thể. Nhưng ý nghĩ phải sống cả đời bên một Alpha như Thẩm Yến, người mà cả kinh thành vừa kính nể vừa sợ hãi, khiến nàng không thể chịu đựng nổi.

Cánh cửa khuê phòng khẽ mở, Tố Lan bước vào, tay bưng một bát thuốc bổ còn nghi ngút khói. "Tiểu thư, người uống thuốc đi kẻo nguội," – bà khẽ nói, đặt bát xuống bàn. "Ngày mai là ngày lớn, tiểu thư cần giữ sức." Vân Ca nhìn bát thuốc, nhưng không động đến. Nàng quay sang Tố Lan, giọng nói run rẩy: "Tố Lan, ta không muốn đi. Ta không muốn sống với người đó." Tố Lan ngẩn người, rồi thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng. "Tiểu thư, đây là ý chỉ của hoàng thượng. Lão gia đã đồng ý, chúng ta không thể làm gì khác."

"Nhưng ta không chịu nổi!" – Vân Ca bật khóc, đôi tay ôm lấy mặt. "Thẩm Yến là một hung thần, một kẻ chỉ biết chém giết. Ta nghe nói nàng từng đứng giữa biển máu mà không chớp mắt, từng giết chết cả trăm người trong một trận chiến. Làm sao ta có thể sống với một người như vậy?" Tố Lan im lặng, không biết phải an ủi thế nào. Bà đã ở bên Vân Ca từ khi nàng còn nhỏ, hiểu rõ tính cách dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định của tiểu thư nhà mình. Nhưng lần này, ngay cả bà cũng không thể tìm ra lối thoát.

Sau một lúc lâu, Vân Ca lau nước mắt, đứng dậy. "Tố Lan, ta muốn ở một mình," – nàng nói, giọng đã bình tĩnh hơn. Tố Lan gật đầu, rời khỏi phòng, không quên dặn dò: "Tiểu thư nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều." Khi cánh cửa đóng lại, Vân Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe. Nàng thì thầm với chính mình: "Ta không thể chấp nhận số phận này. Ta phải trốn đi."

Nàng nhanh chóng thay bộ y phục lụa sang một bộ áo vải thô màu nâu sẫm của nha hoàn, đội một chiếc mũ trùm che kín mái tóc. Từ dưới gầm giường, nàng lấy ra một bọc nhỏ đã chuẩn bị từ trước: vài đồng bạc, một chiếc áo khoác mỏng, và một ít lương khô. Nàng không có kế hoạch rõ ràng, chỉ biết rằng mình muốn đến nhà một người cô họ xa ở ngoại ô kinh thành – một nơi mà cha nàng ít khi nhắc đến, nhưng nàng hy vọng sẽ được che chở. Với đôi tay run rẩy, nàng mở cửa sổ phía sau khuê phòng, trèo ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân sau Lâm phủ.

Đêm tối bao trùm kinh thành, chỉ có tiếng chó sủa văng vẳng từ xa và ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường. Vân Ca cúi thấp người, men theo con đường nhỏ dẫn ra cổng sau của phủ. Nàng biết gia nhân thường không canh gác kỹ ở đây vào ban đêm, và quả nhiên, cánh cổng gỗ chỉ khép hờ. Nàng đẩy cửa, bước ra ngoài, lòng thầm cầu nguyện không ai phát hiện. Con hẻm nhỏ phía sau phủ tối om, mùi đất ẩm và rác bốc lên khiến nàng khẽ nhăn mũi, nhưng nàng không dừng lại. Nàng bước nhanh hơn, đôi giày thêu mỏng manh bị đất bẩn làm ướt, nhưng nàng không quan tâm. "Chỉ cần ra khỏi kinh thành, ta sẽ tự do," – nàng tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cùng lúc đó, tại phủ tướng quân, Thẩm Yến đang ngồi trong thư phòng, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên cuộn bản đồ chiến lược trước mặt nàng. Đôi tay nàng gõ nhịp trên bàn, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào những đường nét vẽ tay trên giấy, nhưng tâm trí nàng lại không tập trung. Từ sau buổi yến tiệc, nàng không thể quên ánh mắt của Lâm Vân Ca – yếu đuối, sợ hãi, nhưng cũng đầy kiên định. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt ấy khiến nàng thoáng dao động, một cảm giác mà nàng chưa từng trải qua trong suốt những năm tháng chinh chiến.

Bỗng nhiên, cánh cửa thư phòng bật mở, một thân vệ bước vào, quỳ xuống báo cáo: "Tướng quân, có tin từ Lâm phủ! Lâm tiểu thư đã bỏ trốn!" Thẩm Yến cau mày, đứng bật dậy. "Trốn?" – nàng lặp lại, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm. Thân vệ gật đầu, tiếp tục: "Gia nhân Lâm phủ phát hiện khuê phòng của tiểu thư trống không cách đây nửa canh giờ. Họ cầu xin tướng quân giúp tìm người về." Thẩm Yến siết chặt nắm tay, ném cuộn bản đồ xuống bàn. "Nàng ta nghĩ trốn được ta sao?" – nàng lạnh lùng nói, rồi ra lệnh: "Chuẩn bị ngựa, gọi thêm năm người. Chúng ta đi ngay."

Chỉ vài phút sau, Thẩm Yến đã cưỡi ngựa trắng, dẫn theo năm thân vệ rời khỏi phủ tướng quân. Bộ giáp bạc trên người nàng lấp lánh dưới ánh trăng, thanh kiếm đeo bên hông rung lên mỗi khi con ngựa phi nước đại. Nàng không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy – có lẽ vì sự bất tuân của Lâm Vân Ca, hay vì nàng không muốn bị xem thường trước mặt triều đình. Nhưng sâu trong lòng, một cảm giác khác đang len lỏi: sự tò mò về cô gái yếu đuối dám chống lại số phận.

Đoàn người chia nhau lục soát các con đường lớn nhỏ trong kinh thành. Thẩm Yến một mình phi ngựa qua những con hẻm tối, đôi mắt sắc bén quan sát từng góc khuất. Nàng biết một Omega như Lâm Vân Ca không thể đi xa trong thời gian ngắn, nhất là với cơ thể yếu ớt mà nàng đã nghe kể. Khi đến một con đường nhỏ dẫn ra phía Tây thành, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía trước. Nàng ghìm cương ngựa, lắng nghe. Dưới ánh trăng mờ nhạt, một bóng dáng nhỏ bé hiện ra – Lâm Vân Ca, với chiếc mũ trùm che kín mặt, đang bước nhanh về phía một quán trọ ven đường.

Vân Ca dừng lại trước quán trọ, thở hổn hển. Nàng định vào trong để nghỉ ngơi và hỏi đường, nhưng chưa kịp bước tiếp, tiếng vó ngựa vang lên sau lưng khiến nàng giật mình. Nàng quay lại, và trái tim như ngừng đập khi thấy Thẩm Yến cưỡi ngựa trắng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng. "Lâm Vân Ca," – giọng Thẩm Yến vang lên, không lớn nhưng đủ khiến không gian rung động – "Ngươi định đi đâu?" Vân Ca hoảng loạn, lùi lại vài bước, nhưng đôi chân run rẩy khiến nàng ngã xuống đất. Chiếc mũ trùm rơi ra, để lộ khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe.

"Ta... ta chỉ muốn tự do..." – nàng lắp bắp, nước mắt trào ra. Thẩm Yến xuống ngựa, bước đến gần, bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng. Nàng nhìn xuống Vân Ca, ánh mắt không chút thương cảm. "Tự do?" – nàng lặp lại, giọng nói lạnh như băng. "Ngươi là Omega, lại là con gái Lâm gia. Tự do không phải thứ ngươi có thể mơ tới." Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Vân Ca, lòng Thẩm Yến khẽ dao động. Nàng nhớ lại chính mình mười năm trước, khi gia tộc bị thảm sát, nàng cũng từng khao khát tự do, từng bất lực trước số phận.

Nàng quay đầu, ra lệnh cho thân vệ vừa đến: "Đưa nàng về Lâm phủ, canh giữ cẩn thận." Hai người lính bước tới, đỡ Vân Ca đứng dậy. Nàng không phản kháng nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, để mặc họ dẫn đi. Thẩm Yến đứng đó, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Vân Ca khuất dần trong bóng tối. Nàng không hiểu tại sao mình không trừng phạt nàng ngay lập tức, như cách nàng vẫn làm với những kẻ bất tuân. "Ngươi thật phiền phức," – nàng lẩm bẩm, rồi lên ngựa, quay về phủ tướng quân.

Trên đường trở về Lâm phủ, Vân Ca ngồi trong kiệu, đôi tay ôm lấy mình, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Nàng biết mình đã thất bại, nhưng ánh mắt của Thẩm Yến – lạnh lùng nhưng thoáng dao động – khiến nàng không thể quên. "Nàng ấy có thực sự vô tình như lời đồn không?" – nàng tự hỏi, lòng ngập tràn mâu thuẫn.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro