Chương 5 - Rối ren

Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng tại Hoa Nguyệt lâu, kinh thành lại rộn ràng chuẩn bị cho một sự kiện lớn: lễ cưới giữa Thẩm Yến và Lâm Vân Ca. Dù là một cuộc hôn nhân chính trị do hoàng thượng sắp đặt, triều đình vẫn muốn biến nó thành một dịp để thể hiện sự hòa hợp giữa các thế lực lớn. Những con đường dẫn đến phủ tướng quân được quét dọn sạch sẽ, đèn lồng đỏ treo cao dọc lối đi, và những tấm lụa đỏ thắm phủ kín cổng chính của phủ, tạo nên một khung cảnh vừa trang trọng vừa rực rỡ. Dân chúng tụ tập hai bên đường, tò mò nhìn theo đoàn kiệu của Lâm gia tiến về phía Bắc thành, thì thầm bàn tán về cặp đôi sắp thành thân.

Tại Lâm phủ, không khí lại nặng nề như một đám mây đen giăng kín bầu trời. Từ sáng sớm, các nha hoàn đã bận rộn trang điểm cho Lâm Vân Ca, người hôm nay sẽ chính thức trở thành phu nhân của Thẩm Yến. Trong khuê phòng, Vân Ca ngồi trước gương đồng, đôi tay nhỏ nhắn đặt trên đùi, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng mình phản chiếu. Nàng mặc bộ hỉ phục đỏ rực, thêu hình phượng hoàng bay lượn giữa những đám mây, đầu đội khăn voan đỏ che kín khuôn mặt. Tố Lan đứng bên cạnh, cẩn thận chỉnh lại từng nếp áo, giọng nói dịu dàng nhưng đầy lo lắng: "Tiểu thư, hôm nay là ngày vui, người đừng để tâm trạng ảnh hưởng. Thẩm tướng quân dù lạnh lùng, nhưng cũng là người có trách nhiệm. Người sẽ ổn thôi."

Vân Ca khẽ gật đầu, nhưng không đáp. Nàng không còn ý định trốn chạy nữa – sau đêm bị Thẩm Yến bắt lại, nàng hiểu rằng chống lại số phận là vô ích. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng chấp nhận cuộc hôn sự này bằng cả trái tim. Nàng sợ Thẩm Yến, sợ ánh mắt sắc lạnh và giọng nói không chút ấm áp của nữ tướng quân. Nhưng đồng thời, câu chuyện mà Tố Lan kể về quá khứ của Thẩm Yến – gia tộc bị thảm sát, nàng là người duy nhất sống sót – khiến nàng không khỏi đồng cảm. "Nàng ấy cũng từng bất lực như ta sao?" – Vân Ca tự hỏi, lòng ngập tràn mâu thuẫn.

Khi giờ lành đến, kiệu hoa của Lâm gia rời phủ, mang theo Vân Ca và một đoàn gia nhân đông đảo. Tiếng pháo nổ vang trời, khói trắng bay mù mịt, hòa lẫn với tiếng trống kèn rộn ràng. Vân Ca ngồi trong kiệu, đôi tay siết chặt nhau dưới lớp tay áo, tim đập thình thịch. Nàng nghe tiếng dân chúng reo hò bên ngoài, nhưng không dám vén rèm nhìn ra. Tố Lan ngồi bên cạnh, khẽ nắm tay nàng, thì thầm: "Tiểu thư, đừng sợ. Có tôi ở đây." Vân Ca mỉm cười yếu ớt, nhưng lòng nàng vẫn nặng trĩu.

Tại phủ tướng quân, lễ cưới được tổ chức đơn giản nhưng không kém phần trang nghiêm. Không có yến tiệc linh đình hay những nghi thức rườm rà như những cuộc hôn lễ khác trong triều đình – đó là yêu cầu của Thẩm Yến. Nàng không thích phô trương, và với nàng, đây chỉ là một nghĩa vụ phải hoàn thành. Sân chính của phủ được trang trí bằng những tấm lụa đỏ, một bàn thờ nhỏ đặt giữa sân với bài vị tổ tiên của Thẩm gia. Thẩm Yến đứng đó, vẫn mặc bộ giáp bạc giản đơn thay vì hỉ phục truyền thống, thanh kiếm dài đeo bên hông như một tuyên ngôn rằng nàng không bao giờ rời xa bản ngã của mình, dù là trong ngày thành thân.

Khi kiệu hoa của Lâm Vân Ca dừng lại trước cổng phủ, tiếng pháo lại vang lên, báo hiệu giờ lành đã đến. Vân Ca bước xuống kiệu, được Tố Lan dìu từng bước tiến vào sân. Đám đông quan khách – gồm vài quan viên thân cận và thân vệ của Thẩm Yến – im lặng quan sát, ánh mắt tò mò đổ dồn về phía nàng. Dưới lớp khăn voan đỏ, Vân Ca không nhìn rõ Thẩm Yến, nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của nữ tướng quân đang hướng về mình. Tim nàng đập nhanh hơn, đôi chân run rẩy suýt ngã, nhưng Tố Lan kịp đỡ lấy.

Lễ bái đường diễn ra nhanh chóng. Thẩm Yến và Vân Ca đứng trước bàn thờ, cùng cúi đầu ba lần theo lời hô của người chủ lễ. Không có tiếng cười nói hay lời chúc tụng rộn ràng – chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm. Khi nghi thức kết thúc, Thẩm Yến quay sang Vân Ca, giọng nói trầm thấp vang lên: "Vào trong đi." Nàng không chờ Vân Ca đáp, quay lưng bước về thư phòng, để lại nàng đứng đó với Tố Lan và đám gia nhân. Vân Ca cắn môi, lòng thoáng buồn. Nàng biết Thẩm Yến không muốn cuộc hôn sự này, nhưng sự lạnh lùng ấy vẫn khiến nàng tổn thương.

Đêm đó, trong tân phòng của phủ tướng quân, Vân Ca ngồi một mình trên chiếc giường lớn phủ chăn đỏ thắm. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe. Thẩm Yến không vào phòng – nàng đã ở lại thư phòng, xem xét sổ sách như mọi ngày. Vân Ca không ngạc nhiên, nhưng sự cô đơn trong khoảnh khắc này khiến nàng không kìm được nước mắt. Nàng nhớ khuê phòng của mình ở Lâm phủ, nhớ những ngày tự do đọc thơ dưới ánh trăng. Giờ đây, nàng là phu nhân của Thẩm Yến, nhưng trái tim nàng vẫn trống rỗng.

Cùng lúc đó, tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi trước gương đồng, đôi tay chậm rãi tô son lên môi. Tin tức về lễ cưới của Thẩm Yến đã lan khắp kinh thành, và nàng là một trong những người biết sớm nhất nhờ mạng lưới tai mắt mà nàng đã gầy dựng trong những năm qua. Nàng mặc bộ y phục lụa đen tuyền, khác hẳn vẻ quyến rũ thường ngày, như thể đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn. A Liên, nha hoàn nhỏ của nàng, đứng bên cạnh, lo lắng hỏi: "Tô tỷ, hôm nay là ngày cưới của Thẩm tướng quân, tỷ định làm gì sao?"

Tô Dao mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo như băng. "Hôm nay là ngày vui của Thẩm Yến," – nàng nói, giọng đều đều – "Nhưng ta sẽ khiến nó trở thành ngày bắt đầu cơn ác mộng của nàng ta." Nàng đứng dậy, lấy từ trong hộp gỗ một phong thư nhỏ, bên trong là một mẩu giấy viết tay với nét chữ thanh thoát. "A Liên," – nàng ra lệnh – "Ngươi mang thư này đến phủ tướng quân, giao cho một gia nhân bất kỳ. Đừng để ai biết nó từ đâu đến." A Liên gật đầu, dù lòng đầy nghi hoặc, rồi rời đi trong bóng tối.

Phong thư ấy không phải lời chúc mừng, mà là một tin đồn được viết khéo léo: "Thẩm tướng quân thường xuyên đến Hoa Nguyệt lâu, mê đắm ca kỹ Tô Dao, xem ra Lâm tiểu thư chỉ là bình phong che mắt thiên hạ." Tô Dao biết tin đồn này sẽ sớm đến tai Lâm Vân Ca, và với tính cách yếu đuối của nàng, nó sẽ gieo rắc sự nghi ngờ và đau khổ. Nàng không cần ra tay trực tiếp – chỉ cần một mũi tên vô hình cũng đủ để làm tổn thương Thẩm Yến.

Sáng hôm sau, tại phủ tướng quân, Vân Ca thức dậy với đôi mắt sưng húp. Nàng rời tân phòng, bước ra sân, hy vọng được gặp Thẩm Yến để trò chuyện dù chỉ vài câu. Nhưng nàng chỉ thấy nữ tướng quân đang luyện kiếm dưới ánh nắng sớm, từng đường kiếm mạnh mẽ cắt qua không khí, phát ra âm thanh xé gió. Vân Ca đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Dáng vẻ của Thẩm Yến vừa đáng sợ vừa cuốn hút – nàng không giống một người vừa thành thân, mà như một chiến thần không bao giờ nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, một gia nhân trẻ tuổi tên Tiểu Đào chạy đến, tay cầm một phong thư nhỏ. "Phu nhân," – cô ta khẽ nói, đưa thư cho Vân Ca – "Có người để lại cái này trước cổng phủ sáng nay." Vân Ca mở thư, đọc lướt qua, và sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Nàng siết chặt mẩu giấy, đôi tay run rẩy. "Thẩm tướng quân... mê đắm ca kỹ?" – nàng lẩm bẩm, lòng ngập tràn nghi ngờ. Nàng nhìn về phía Thẩm Yến, thấy nữ tướng quân ngừng luyện kiếm, quay đầu nhìn lại nàng. Ánh mắt ấy vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng Vân Ca không còn thấy sự đồng cảm nào nữa – chỉ còn sự xa cách và lạnh lẽo.

Tố Lan, người đi cùng Vân Ca từ Lâm phủ, nhận ra sự bất thường. "Tiểu thư, có chuyện gì sao?" – bà hỏi, giọng lo lắng. Vân Ca không đáp, chỉ đưa phong thư cho Tố Lan, rồi quay vào trong. Nàng không muốn đối diện với Thẩm Yến, không muốn hỏi rõ sự thật. Dù tin đồn có thể là giả, nhưng nó đã gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng nàng, làm mối quan hệ vốn mong manh giữa hai người càng thêm rối ren.

Tại Hoa Nguyệt lâu, Tô Dao ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường dẫn đến phủ tướng quân. Nàng nhấp một ngụm trà, đôi môi cong lên thành một nụ cười nham hiểm. "Thẩm Yến," – nàng thì thầm – "Ngươi có tất cả – quyền lực, danh vọng, và giờ là một người vợ. Nhưng ta sẽ khiến ngươi mất đi từng thứ một." Nàng không biết rằng, sâu trong lòng mình, hận thù không phải là tất cả – còn có một tia cảm xúc mơ hồ mà nàng không dám thừa nhận.

Trong khi đó, Thẩm Yến đứng giữa sân, thanh kiếm cắm xuống đất, ánh mắt dõi theo bóng lưng Vân Ca khuất dần. Nàng không biết về phong thư, nhưng nàng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Vân Ca. "Ngươi lại gây phiền phức cho ta," – nàng lẩm bẩm, rồi quay lại luyện kiếm, cố xua tan cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro